Hôm nay cô còn dám nói trong túi quần anh có đồ cứng, chẳng biết rằng, lúc ấy anh bị trướng đau khó chịu, cho nên mới phải tìm người phụ nữ này hạ hỏa.
Vì vậy, Nam Cung Diệu quyết định phải trừng phạt người phụ nữ nhỏ này, lại dám kháng cự anh, anh muốn cho cô biết rõ cự tuyệt anh sẽ có hậu quả gì, nhưng phương thức trừng phạt phải đặc biệt chút.
Mộ Hi ngủ được hai giờ thì tỉnh, ngồi dậy, mắt mông lung buồn ngủ, nhìn chung quanh một chút xem đây là đâu, cẩn thận suy nghĩ, nhớ ra rồi, bởi vì tối hôm qua không ngủ một đêm, cho nên ngủ thiếp đi ở trong xe, nhưng đây là nơi nào?
Nằm úp sấp trên cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe con chạy nhanh vào trong sân, cô nhận ra, đó là xe của tổng giám đốc, chỉ thấy Nam Cung Diệu xuống xe, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ, người làm tiến lên đón nhận, cầm hết đồ đạc.
"Cô ấy tỉnh chưa?"
"Thiếu gia, vừa rồi tôi có đi xem, vẫn còn đang ngủ."
"Biết rồi, mẹ Lâm, bà đi chuẩn bị cơm tối, chúng tôi sẽ xuống ăn."
Nam Cung Diệu phân phó nói, trực tiếp đi lên trên lầu, đi vào căn phòng Mộ Hi nghỉ ngơi, mở cửa, chứng kiến cô nhóc đứng ở cửa sổ, ngơ ngác, vẫn không nhúc nhích.
"Làm sao thế, ngủ đến ngốc rồi à?"
Mộ Hi nâng mắt kính lên, hắng giọng.
"Ưhm, cái kia, cái này..."
"Cái gì cái kia? Cái này? Nói đi."
Nam Cung Diệu thấy cô ấp a ấp úng nói không ra lời, trên mặt giống như rất hồng, thực không hiểu nổi trong đầu cô nhóc này đang nghĩ gì!
"Chính là, quần áo, trên quần áo có, có."
"Cầm đi, mau thay."
Nam Cung Diệu ném quần áo vừa mua cho cô, sau đó chính mình cũng bắt đầu cởi quần, Nam Cung Diệu cứ như vậy thoải mái bắt đầu cởi quần trước mặt cô.
"Anh, vì sao không ra ngoài thay? Anh không biết nam nữ khác biệt sao, vả lại anh ở đây thì tôi thay như thế nào? Da mặt của tôi cũng không dầy như vậy."
Mộ Hi quay đầu, không dám nhìn, Nam Cung Diệu chứng kiến bộ dáng của cô cảm thấy rất buồn cười, mặc dù biểu hiện rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng có chút mừng thầm.
"Đây là phòng của tôi, cô muốn tôi đi đâu thay? Vả lại cô thay của cô, tôi thay của tôi, không ai liên quan. Còn khi cơm nước xong chúng ta sẽ trở về."
"Anh như vậy là đang giở trò lưu manh, anh ở chỗ này, tôi đổi như thế nào? Anh lại còn là một người đàn ông."
Nghe Mộ Hi nói như vậy, Nam Cung Diệu vốn chuẩn bị muốn mặc quần, lại ném quần sang một bên, đi tới chỗ Mộ Hi, anh chỉ mặc một chiếc quần trong, thân dưới nhô lên, hù dọa Mộ Hi khẩn trương nhắm hai mắt lại.
"Lưu manh? Tôi ở trong nhà mình, chẳng lẽ còn không thể cởi quần áo? Chỉ cần tôi thích thì muốn cởi lúc nào chẳng được."
Mộ Hi dùng sức nhắm mắt lại, kêu to.
"Anh đừng cởi, cầu xin anh. Tổng giám đốc: Đúng, đây là nhà anh, nhưng mà anh cũng không thể đi lại khỏa thân, hết sức mất thân phận." Mộ Hi ngoài miệng dụ dỗ anh nói mất thân phận, nhưng thật ra muốn anh mau chóng mặc quần áo tử tế, loại tình cảnh này thật sự là rất lúng túng.
"Đi lại khỏa thân? Tôi thích."
"Anh, anh vô sỉ, anh lưu manh, anh không biết xấu hổ."
Mộ Hi sợ hãi chạy tới cửa, nhưng mà nghĩ tới quần áo của mình có vết máu, cũng không nên ra ngoài mất mặt, vì vậy nghiêng đầu sang chỗ khác tức giận nhìn Nam Cung Diệu, bởi vì anh mặc vô cùng ít, thân dưới đã ngẩn cao đầu, khiến Mộ Hi nhìn thấy hết sức sợ hãi, nhưng mà đi đầu hàng thì cũng không phải phong cách của cô.
"Anh cách xa tôi một chút, tôi còn là hoàng khoa khuê nữ, nếu anh cứ tiến tới, tôi liền tố cáo anh cưỡng ép phụ nữ."
"Ha ha... Tôi lại không có hứng thú đối với người đồng tính"
Nam Cung Diệu nói xong đi về phía Mộ Hi.
"Đúng đúng, tôi là đồng tính luyến ái, không vừa miệng anh, anh vẫn là đừng..."
Mộ Hi còn không nói xong, anh đã nóng bỏng hôn lên môi Mộ Hi, có thêm mùi vị nam tính đâp vào mặt cô.