"Phụ nữ của anh ta? Nhiều như vậy sao?" Mộ Hi quả thực không thể tin được, đây cũng quá nhiều rồi, mặc dù biết đàn ông có tiền đều có tình nhân khắp nơi, nhưng mà giống như vậy cũng rất thái quá.
Nhìn những cô gái này, Mộ Hi muốn thét chói tai, nhưng là nghĩ đến Tiểu Lý dặn dò, vì vậy đổi thành cúi đầu, yên lặng không nói gì nữa.
"Tại sao tôi phải hiểu rõ những tình nhân này?"
"Đây cũng là công việc của cô, từng cái đều phải ghi nhớ, không cho phép phạm sai lầm." Tiểu Lý chém định chặt sắt nói.
"Nhưng mà tôi tới làm thư ký!"
"Cô là thư ký bên người tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, thư ký bên người, ngoài làm tốt chuyện của công ty, còn phải chiếu cố kỹ lưỡng sinh hoạt cá nhân của tổng giám đốc." Tiểu Lý lại nhấn mạnh một lần nữa.
"Nhưng mà, nhưng mà..." cuối cùng Mộ Hi cũng hiểu vì sao tiền lương lại cao như vậy, một tháng năm vạn. Hóa ra là thư ký kiêm bảo mẫu, hừ! Công ty lớn như vậy, tìm bảo mẫu phụ trách những cô gái này không phải xong rồi sao, thật đúng là coi bản thân mình như hoàng thượng, tam cung lục viện, phụ nữ thật sự là đáng buồn, thật vất vả được giải phóng, lại sống trong chế độ chung chồng.
"Không có nhưng là, khẩn trương đi, hiểu rõ tài liệu công việc cho tốt." Tiểu Lý có chút nóng nảy, anh ta thật sự bận rộn nhiều việc, lúc nào tổng giám đốc cũng đổi thư ký! Đổi thư ký! Đổi thư ký! Cho nên một mình anh ta phải luôn làm việc của những hai người.
Đúng lúc này, tổng giám đốc đi tới, Mộ Hi vội vàng đứng yên.
"Chào tổng giám đốc."
"Đến phòng làm việc của tôi." Nam Cung Diệu vừa nói vừa đi, để lại cho Mộ Hi một cái bóng lưng.
"Còn không mau đi đi, nếu không tổng giám đốc sẽ lại tức giận, nhanh lên." Tiểu Lý chứng kiến sắc mặt không tốt của tổng giám đốc, cho nên thúc giục Mộ Hi đuổi kịp.
"Vâng ạ" bởi vì Nam Cung Diệu đi vô cùng nhanh, cho nên Mộ Hi phải chạy mới đuổi kịp được.
Nam Cung Diệu đi vào trong phòng làm việc liền nới lỏng cà vạt trước ngực, sau đó cởi áo khoác ra ném cho Mộ Hi.
Mộ Hi cuống quít nhận lấy áo khoác, treo lên trên giá áo, đứng ở đó chờ đợi nghe lệnh.
Lúc này cô cảm thấy mình giống đầy tớ của người ta, đây không phải thư ký, rõ ràng là đang hầu hạ ông chủ! Nhìn vẻ mặt cuồng tự kỷ cũng biết là rất khó mà hầu hạ.
"Đem ghi chép cuộc họp hôm nay sửa xong cho tôi." Nói xong một cái liền ném bản ghi màu đen lên trên mặt bàn.
"Lần sau do cô ghi chép, từ giờ trở đi không cho tiến vào quấy rầy tôi."
Nam Cung Diệu muốn suy nghĩ một chút nên làm như thế nào tranh thủ với mảnh đất ở khu phía bắc kia, mà mấy lão già trong ban giám đốc nói anh còn trẻ, cách làm quá bừa bãi, ngông cuồng? Chẳng lẽ ngông cuồng không được sao? Sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến cho bọn họ hiểu được ngông cuồng là gì.
"Vâng." Mộ Hi cầm lấy quyển sổ đi ra ngoài.
Ước chừng qua hai mươi phút, một cô gái mặc váy đen từ trong thang máy đi ra, ngũ quan xinh đẹp, vóc người cao gầy, bộ ngực khêu gợi, rãnh ngực sâu hút, toàn thân tản ra mùi thơm mê người, đi tới chỗ Mộ Hi, Mộ Hi nhìn đến ngây ngốc, cô gái này thật quá đúng giờ. Đúng vậy, cô ta chính là một trong các tình nhân của tổng giám đốc, nhưng mà tổng giám đốc vừa nói không cho ai tới quấy rầy.
Mộ Hi đi nhanh tới, "Chào cô, Hạ tiểu thư, xin đợi một chút."
Bởi vì bên trong chức trách đều có ghi chép về những cô gái này, cho nên Mộ Hi cũng cũng biết cô ta họ Hạ.
"Làm sao vậy? Cô là người mới tới?"
"Ha ha, Hạ tiểu thư thật tinh mắt, tôi tên là Mộ Hi, là thư ký mới của tổng giám đốc, lần đầu gặp mặt xin chiếu cố nhiều hơn." Mộ Hi nghĩ thầm về sau chỉ sợ sẽ phải thường xuyên liên hệ với những cô gái tình nhân này, là người của tổng giám đốc, đương nhiên không thể đắc tội, vì năm vạn tiền lương cũng phải cùng những cô gái này có quan hệ tốt.