• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chuyện nghĩa muội của Ngự sử giám sát La đại nhân bị Tĩnh Nam hầu thế tử hưu làm dấy lên một trận phong ba ở kinh thành, hệt như khi nàng vào làm thị thiếp cho thế tử năm xưa.

Năm ấy ai cũng được chứng kiến một La đại nhân ngay thẳng gán ghép uyên ương, sau lại không được như ý nguyện. Bây giờ nghĩa muội mình bị bội tình, chuyện mất mặt nhường này hẳn La đại nhân phải có phản ứng chứ.

Đáng tiếc, La đại nhân lại khiến đấng phụ lão trong kinh thành thất vọng. Gần một tháng nay y không hề bước chân đến Long phủ đòi công bình, ở nhà cũng chẳng chỉnh đốn nề nếp, gia quy. Tất cả mọi thứ trong La phủ đều bình thường, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Long Phi Ngọc cũng thấy hơi thất vọng, bởi lẽ y thấy La Kiệt vẫn bình tĩnh như nước mỗi ngày, điều này khiến y thấy bất an. Chẳng phải như thế càng tốt hay sao? Chẳng lẽ y thật sự muốn dính dáng đến La Kiệt kia sao, Long Phi Ngọc ngậm cười tự giễu.

Trước mặt Long Phi Ngọc, La Kiệt luôn tỏ ra bình thản, thực tế thì trong lòng lại hừng hực lửa giận. Nếu không phải vì muội muội đã dặn đi dặn lại, nếu không vì tương lai của cháu trai hoặc cháu gái, y nhất định sẽ đấm thật mạnh vào khuôn mặt tuấn tú làm như không có chuyện gì xảy ra kia. Nam nhân vô tình vô nghĩa như vậy quả thật không xứng với Đa Đa.

Lại qua một tháng, phụ lão trong kinh thành vốn đang tuyệt vọng đột nhiên lại được nghênh đón những tia nắng ban mai.

Có người thấy đại phu về thai khí nổi danh chốn kinh thành ra vào La Phủ;

Lại qua một tháng,

Có người thấy hạ nhân của La phủ dò la tin tức về các bà đỡ giỏi;

Lại qua một tháng,

Có người thấy hạ nhân của La phủ chọn mua quần áo và vật dụng hàng ngày cho trẻ con;

Lại qua một tháng,

Cuối cùng cũng có người được diện kiến Kim tiểu thư, người chưa từng lộ diện kể từ khi bị hưu, eo nàng ta đã to lên trông thấy.

Đối với những lời đồn đại, La phủ không thừa nhận cũng không phủ nhận, vẫn kín bưng như trước.

Nhưng dưới chân thiên tử nào phải không có người, lại qua một tháng, tất cả mọi người từ họ hàng xa gần, đến đồng liêu, đồng học, nói chung tất cả các mối quan hệ phức tạp quanh co đều biết ở chuồng ngựa của hậu viện La phủ có một tên tiểu tư tên A Nguyên, một ngày nọ lại nghe A Nguyên thuật lại rằng La đại nhân từng nói với nghĩa muội của y như thế này: “La đại nhân nói với Kim tiểu thư rằng: ‘Trong bụng muội có mang cốt nhục của thế tử gia, đương nhiên không thể cưỡi ngựa!'”

Nếu chưa từng nghe qua, chắc hẳn chư vị là người ngoài, nếu nghe không hiểu, chắc hẳn chư vị mới từ quê ra.

Là người kinh thành hẳn ai ai đều biết, Tĩnh Nam hầu mất cha từ tấm bé, không có anh em, bản thân lại không chịu nạp thiếp, trong nhà cũng chỉ có duy nhất một thế tử gia. Nếu Kim tiểu thư thật sự đang mang cốt nhục của Long gia, cho dù không được cưới hỏi đàng hoàng làm chính thất, chí ít cũng có thể mẹ quý nhờ con.

Hóa ra La đại nhân im lặng vì đã có dự liệu trước.

“Đồn nhảm! Tất cả chỉ là đồn nhảm!”

Tĩnh Nam hầu Long Chính nghĩ nhìn nhi tử đang nổi trận lôi đình trước mặt với vẻ nghiêm nghị.

“Lời đồn bên ngoài chưa chắc đã là thật, nhưng những chuyện này do Trần Thất dò la về được, quả thật Kim tiểu thư đã có thai.”

Long Phi Ngọc không lên tiếng. Trần Thất là thủ hạ đắc lực của phụ thân, tin tức hắn dò la được rất ít khi sai sót, huống hồ đây chẳng phại chuyện cơ mật trong triều.

“Thì dù nàng ta có thai cũng không thể nào là của nhi tử. Sau mỗi lần giao hoan, nhi tử đều bắt các nàng uống tị tử thang, hơn nữa đều do Tử Quyên hoặc Tử Yến đích thân giám sát, không thể xảy ra sơ xuất gì.” Tử Quyên và Tử Yến là hai đại nha hoàn của y, đều trung thành và tận tâm, quyết không thể bị kẻ khác mua chuộc.

“Người bước ra từ cửa nhà chúng ta, nếu không có bằng cớ thì không thể phủ nhận, không khéo lại còn khiến người ta chê cười, phải điều tra rõ ràng việc này. Nếu đứa bé kia không phải của con thì tốt, nếu như đúng là thế…” Long Chính Nghị ngừng lại, nhìn thẳng vào mặt nhi tử. Với cách nghĩ trước kia của ông, đương nhiên phải diệt trừ đứa trẻ, nhưng bây giờ e là không còn kịp nữa rồi. Chẳng lẽ phải nhận đứa trẻ này thật sao?

“Phụ thân, người yên tâm, nhi tử nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh đứa trẻ này không phải cốt nhục của nhi tử.” Long Phi Ngọc tái mặt đáp. Nếu ả đàn bà kia có thai từ khi còn ở trong phủ, há chẳng phải y đã bị cắm sừng rồi sao! Nghĩ đến đây, Long Phi Ngọc không kìm được cơn giận.

“Công chúa, sao nàng lại đến đây?” Long Chính Nghị kinh ngạc thốt lên, mắt hướng về phía cửa phòng.

Long Phi Ngọc ngoảnh lại, quả nhiên là mẫu thân của y, Thừa Lộ đại trưởng công chúa, vội bước lên mà rằng: “Nương, sức khỏe người không tốt, có chuyện gì cứ sai người đến gọi hài nhi là được, hà tất phải đích thân đến đây như vậy.”

Đại trưởng công chúa để nhi tử đỡ mình ngồi xuống, cho hạ nhân lui rồi mới cất lời: “Phi Ngọc, nương hỏi con, đứa trẻ kia có phải cốt nhục của con hay không?”

Thì ra tin đồn đã truyền cả đến chỗ mẫu thân. Long Phi Ngọc càng giận dữ, thầm nghĩ nếu để y biết ai dám hồ ngôn trước mặt nương, y nhất định sẽ nghiêm phạt không tha.

“Nương, người đừng nghe kẻ ngoài nói bậy, sao nhi tử có thể để loại người như vậy mang cốt nhục của mình.”

“Phi Ngọc, nương biết Kim tiểu thư không quá tốt, nhưng Long gia đơn bạc ít con cháu, sức khỏe nương lại yếu, không thể sinh cho con thêm tiểu đệ hay tiểu muội, phụ thân con lại… Mà thôi, nếu đứa trẻ kia là cốt nhục của con thì mau chóng thu nạp Kim tiểu thư vào phủ, tránh lại có sơ xuất.”

“Công chúa lo lắng quá rồi. Theo bổn hầu thấy đứa trẻ kia chưa chắc đã là của Phi Ngọc, nếu không trước khi Kim tiểu thư rời khỏi phủ hẳn đã phải nói ra, việc gì đến bây giờ mới tiết lộ?” Theo ông thấy, bên trong nhất định có ẩn tình, vị Kim tiểu thư này quả nhiên không đơn giản.

“Phải đấy ạ, nương à, nói không chừng sau khi rời khỏi phủ ả ta đã chung chạ với nam nhân bên ngoài, đến khi mang thai nhà người ta lại không nhận nên muốn cậy vào nhi tử. Nhi tử nhất định không cho ả được toại nguyện!” Phải, nhất định là thế! Trong phủ nàng ta tuyệt không thể có cơ hội, nhất định là chuyện xảy ra sau khi rời phủ. Hừ, ả đàn bà này đúng là thứ lẳng lơ.

Đại trưởng công chúa còn định nói gì thì đã bị Hầu gia cắt ngang, “Ha ha, thôi việc này cứ để tự Phi Ngọc lo liệu, đợi đến khi có kết quả sẽ báo cho chúng ta biết. Nếu quả thật là cốt nhục của Phi Ngọc, đến khi ấy đón mẹ con nàng ta nhập phủ cũng chưa muộn.”

Phi Ngọc thầm thề trong lòng, ngày ta tra ra thân phận tên gian phu kia nhất định phải dạy dỗ hắn cho thỏa, còn ả Kim Nguyên Bảo kia, dám vọng tưởng dùng con của kẻ khác để ràng buộc y, y nhất định khiến nàng ta không thể sống yên ổn ở kinh thành.

Phi Ngọc không dùng Trần Thất mà sai một cao thủ gián điệp chuyên dò la đời sống tình cảm của các cặp nam nữ. Y tìm được hắn thông qua tôi tớ thân cận, tên hắn là Dạ Ảnh. Tuy tài nghệ không cao cường bằng Trần Thất, nhưng Dạ Ảnh đối nhân xử thế tốt, nhanh nhẹn lại kín miệng, ở nơi đông bằng hữu này dùng hắn là thích hợp nhất.

Thế nhưng tra xét hơn mười ngày, vẫn không tìm ra được tung tích tên gian phu kia.

Long Phi Ngọc cảm thấy kì quái, thầm nghĩ gã đàn ông yêu thích cô ả kia có gì tốt lành, tại sao lại có bản lĩnh lớn đến thế, ngay đến Dạ Ảnh cũng chẳng điều tra ra. Thế nhưng thời gian không chờ đợi người ta, nếu như cô ả kia thật sự mang thai khi còn trong phủ, đến bây giờ hẳn đã sắp đến ngày sinh nở.

Nếu đến khi ấy không sinh được, mà còn kéo dài thêm hai, ba tháng, hẳn có thể chứng minh đứa trẻ kia không phải cốt nhục của y. Nghĩ đến đây, tâm trạng Long Phi Ngọc cũng tốt lên hẳn.

Phủ Ngự sử không hề bước chân đến phủ Tĩnh Nam hầu đòi danh phận cho mẹ con Kim Đa Đa. Phủ Tĩnh Nam hầu cũng không đến phủ Ngự sử yêu cầu để con trẻ nhận tổ quy tông, nam phụ lão ấu trong kinh thành đều không thể làm gì khác hơn ngoài việc thong thả đợi đứa bé kia chào đời.

Vô Song lầu là tửu lầu mới nổi ở kinh thành trong những năm gần đây, khai trương vào năm Thiên Bảo thứ ba mươi mốt, đến nay chỉ được bốn năm, nhưng đã trở thành thương hiệu có thể sánh danh cùng Túy Hoa lầu.

Không có nhiều tiệm nhánh khắp nơi như Túy Hoa lầu, Vô Song lầu không cần quy mô, không cần tinh hoa, không cần số lượng, chỉ cần là duy nhất, không có cái thứ hai, không chi nhánh, rượu và thức ăn lẫn điểm tâm ở đây đều khác biệt so với những nơi khác.

Thế nhưng danh tiếng vang dội của Vô Song lầu là nhờ thứ đặt ở giữa phòng lớn, năm Thiên Bảo thứ ba mươi mốt, Thánh Võ đế ngự ban bảng hiệu “Thiên hạ vô song”. Đây có thể coi là bút tích cuối cùng của tiên được lưu truyền bên ngoài.

Kim Đa Đa ngồi trên ghế, chính xác là nửa nằm nửa ngồi, bởi vì trên người nàng bây giờ đã phải mang trọng lượng không hề nhỏ, nàng nnhìn nam nhân đang đẩy bàn tính ngồi đối diện.

Vẻ mặt nam nhân nọ rất nghiêm túc, chẳng khác gì khi sư phụ mỹ nhân đang luyện công, khi Long Phi Ngọc xem binh thư, khi đại ca thẩm án. Không biết là ai từng nói với nàng vẻ mặt nam nhân khi chăm chú là đẹp nhất nhỉ, nếu xét như vậy, khi thế tử gia cùng nàng vui vẻ thật sự chẳng nghiêm túc chút nào.

Cuối cùng nam nhân kia cũng xem sổ sách xong, gác lại bàn tính, bấy giờ Kim Đa Đa mới dám quấy rầy y.

“Hồ Ly, chuyện của ta huynh đã lo ổn thỏa rồi chứ?”

“Ừm.” Nam nhân bị gọi là hồ ly đần mặt ra, “Đến giờ này rồi còn chạy loạn, không sợ đẻ rơi giữa đường à.”

“Ha ha, như thế thì sao chứ, chỉ cần dọa được Long Phi Ngọc là được. Thế nhưng Hồ Ly quan tâm ta thế này, ta thấy rất vui đấy.” Nói xong, nàng ném cho y một ánh mắt lả lơi.

Hồ Ly rùng mình, “Ai cũng nói thế tử gia thông thuộc binh pháp, túc trí đa mưu, thủ đoạn nhỏ này của cô cũng mong dọa được y sao?”

Kim Đa Đa lại cười ha hả, “Thế tử đương nhiên thông minh, ta cũng không định tìm một kẻ ngốc làm cha con mình. Điều khiếm khuyết duy nhất ở y chính là không tin rằng ta còn thông minh hơn.” Nói xong, đôi mắt tròn đong đưa, “Thế nhưng cẩn thận một chút cũng tốt. Bằng không, Hồ Ly à, huynh lại hy sinh một lần nữa nhé, đóng giả làm gian phu của ta nhé?”

“Cái gì, cô, cô…”

“Ha ha…” Thấy Hồ Ly luôn tỏ vẻ tiêu sái kia tức đến nghẹn lời, Kim Đa Đa thích chí cười vang, thế nhưng tiếng cười to đột ngột dừng lại, “Hồ Ly, hình như ta sắp sinh rồi.”

“Cô lại đang làm trò gì thế hả?” Hồ Ly dè dặt, không dám lại gần.

Kim Đa Đa tay ôm bụng, khuôn mặt vốn hồng hào nay tái nhợt, “Hồ Ly, không phải đùa đâu, ta sắp sinh rồi.”

“Thật sao?… Diễm Hồng! Diễm Hồng!”

Ngày mười tám tháng chín năm Tường Thụy thứ ba, Vô Long lầu nghênh đón thiếu đông gia đầu tiên.

Ngày mười chín tháng tám, điều này cho thấy đứa trẻ này nhất định là được hoài thoai ở phủ Tĩnh Nam hầu.

Các bậc phụ lão trong kinh thành đều bàn tán xem hành động tiếp theo sẽ ra sao, dù sao cả hai bên đều hành động không bình thường.

Song lúc này Long Phi Ngọc đã trở lại dáng vẻ điềm tĩnh khi ra chiến trường, không còn hành động thiếu suy nghĩ, y đã nhận được tin, bà đỡ của Kim Đa Đa ngày hôm sau lập tức về quê, vị đại phu đến La phủ thăm bệnh cũng không hé răng về chuyện này.

Bên trong nhất định có ẩn tình, trước khi Dạ Ảnh quay về nhất định không thể đánh rắn động cỏ.

“Ngươi chắc chứ?” Giọng Long Phi Ngọc thoáng vẻ vui mừng.

“Bẩm gia, mụ ta vốn không chịu nói, nhưng chỉ cần tiểu nhân dùng chút thủ đoạn thì mụ ta khai ngay.”

“Nói vậy đứa trẻ kia thật ra là sinh non sao.”

“Dạ không sai, sinh non hơn hai tháng. Về phần đại phu kia tiểu nhân không tiện ra tay, nhưng nghe bà đỡ nói, ban đầu đại phu cũng bảo thai nhi bất ổn, rất có khả năng sẽ sinh non. Biết không thể gạt được bà đỡ nên đút cho mụ ta năm mươi lượng bạc, rồi cho mụ ta về quê. Bây giờ mụ biết chuyện giả mạo huyết mạch hoàng thân là trọng tội mất đầu, nếu gia cần, mụ có thể đứng ra làm chứng.”

“Hừ, không ngờ La Kiệt kia lại mang lá gan thỏ.”

“Dạ?”

“Thoạt nhìn tưởng như vô hại, nào ngờ thỏ khôn đào những ba hang.”

“Ý của gia là chuyện này đều do La đại nhân sắp đặt?”

“Không phải y thì còn ai. Không cần đứng ra làm chứng, nếu không lỡ như bị y đứng ra cắn ngược, nói phủ Tĩnh Nam hầu ta ỷ thế hiếp người, động tay động chân.”

“Chẳng lẽ lại để y toại nguyện?”

“Sao có thể chứ! Long Phi Ngọc ta tuyệt đối không để kẻ khác làm càn. Ha ha, cứ để gậy ông đập lưng ông.”

Tình hình hiện tại quả không khiến hương thân phụ lão trong kinh thành thất vọng, mọi việc tiến triển xa hơn, đặc sắc hơn cả dự đoán của họ.

Một tháng sau,

Có người nghe nói tiểu thiếu gia mới sinh của La phủ yếu ớt nhiều bệnh, giống như bị thiếu tháng;

Lại một tháng sau,

Có người nghe nói sau khi nhận năm mươi lượng bạc của La phủ, bà đỡ đã rời khỏi kinh thành;

Lại một tháng sau,

Có người nghe nói ngày ấy khi ở chuồng ngựa, lời La đại nhân đã nói với Kim tiểu thư thật ra là: “Muội đấy, ngay cả con của ai cũng không biết còn cưỡi ngựa làm gì!”

Trong lúc mọi người đang xôn xao, đám người Long Phi Ngọc cũng đang ở quán trọ dùng bữa.

Ngày mai sẽ đến Vĩnh An, qua khỏi Vĩnh An chỉ cần hai ngày đường là đến được Phong Ninh.

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK