• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Tháng sáu chính là thời điểm cảnh sắc tươi đẹp rực rỡ, trăm hoa khoe sắc lộng lẫy vô ngần.

Yên Nhiên, hồng bài cô nương của Mãn Hương lầu đã chết. Vào đêm đầu tiên ấy, bên cạnh đống tiền tài, nàng đã nuốt vàng tự sát.

Diễm Hồng ngồi bên cạnh ao cá vàng, đây là nơi nàng gặp mặt Yên Nhiên lần cuối.

Đêm hôm ấy, nàng theo hầu mấy vị khách dùng rượu, trong lòng cảm thấy nhàm chán nên mượn cớ thay y phục lánh đi. Khi đến bên cạnh ao thì thấy phía bên kia có người ngồi lặng im như tượng đá, không hề nhúc nhích.

Lúc đến gần, nhìn thật kỹ mới phát hiện ra đó là Yên Nhiên. Trong tay nàng ta có cầm một mảnh giấy, nỗi tuyệt vọng tràn trề trên gương mặt.

Diễm Hồng nở nụ cười, “Thế nào, Chu công tử biên thư phải không?” Nàng không tin vị Chu công tử kia chủ động gửi thư đến, nhất định là Yên Nhiên không chờ được nên đánh tin thúc giục. “Trong thư viết gì thế? Khi nào mới đến đón cô về cửa?”

Yên Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Diễm Hồng chếnh choáng men say ngồi xuống bên cạnh nàng ta. “Thôi thôi, đừng u mê nữa! Công tử bột vị nào cũng thế, cái gì mà nhất kiến chung tình, không phải nàng ta không cưới, tất cả đều chỉ là lời chót lưỡi đầu môi những mong nhận được lời tán thưởng bọn họ là thiếu niên phong lưu mà thôi. Thân là cô nương trong kỹ viện cũng chỉ có thể uống rượu, hát ca, vọng tưởng muốn đăng đường nhập thất ư, ha ha, bọn họ sớm đã cao bay xa chạy rồi.”

“Không phải chàng cố tình phụ muội đâu, chỉ là chàng, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Chỉ là vì hắn xuất thân cao quý, gia pháp quá nghiêm, phụ mẫu không ưng thuận, chính thê không thuận tình, cho nên hắn tuy có lòng với cô những cũng đành phụ tình chứ không làm nghịch tử bất hiếu, có phải không?”

“Phải!” Yên Nhiên thốt lên một tiếng, chẳng khác nào kẻ chết đuối vớ được cọc tre.

“Ha ha…” Diễm Hồng phá lên cười, nàng cười đến thê lương, “Phải cái gì chứ! Cô nghĩ nếu hắn ta xuất thân bần hàn, không phụ mẫu, không thê nhi, hắn ta sẽ lấy cô thật sao, không đâu, bọn họ đều giống nhau cả thôi! Khi cần đến cô thì lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, nhưng một khi có được thứ mình muốn, nào có còn nhớ đến cô gái phong trần như cô.”

“Diễm Hồng tỷ, tỷ…”

“Không phải ta.” Giọng Diễm Hồng bỗng mềm hẳn, sau khi trút hết nỗi lòng, men rượu cũng đã tản đi ít nhiều. “Nơi chúng ta trú chân không thiếu những màn kịch như vậy. Cô không phải là người đầu tiên, cũng càng không phải là người cuối cùng, thế nên đừng suy nghĩ nhiều nữa. Ngày kia đã là đêm đầu tiên của cô rồi, chuẩn bị tốt một chút. Đừng để ma ma nhìn thấy dáng vẻ cô bây giờ, nếu có sai sót gì bọn họ sẽ không tha cho cô đâu. Hơn nữa để đối phó với những nam nhân xấu xa kia, cách tốt nhất chính là buộc bọn họ cam tâm tình nguyện chết trên giường của cô. Ha ha, nếu cô không biết phải làm thế nào thì cứ đến hỏi tỷ tỷ ta đây, dù gì ta cũng là cô nương nổi danh phóng túng ở thành Phong Ninh này.”

Diễm Hồng nói xong bèn đứng dậy, không để ý đến vẻ mặt của Yên Nhiên, cũng không nghe những lời nàng ta nói.

Hai ngày sau, giữa lúc toàn Mãn Hương lầu sôi sục vì tin dữ bất ngờ xảy đến, nàng nhận được bức thư ả nha hoàn bên cạnh Yên Nhiên lấy được từ tay nàng ta, bức thư ấy gửi cho nàng. Sau khi xem xong, nàng mới chợt nhớ ra đêm ấy Yên Nhiên có nói một câu rất đúng, “Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!”

Yên Nhiên thật ngốc. Chết rồi thì sao chứ? Sẽ chẳng có ai vì một ả kỹ nữ mà lập đền thờ trinh tiết. Về phần gã Chu công tử kia, có lẽ y sẽ vì nàng ta mà đau lòng một thời gian, nhưng chẳng bao lâu sau sẽ lại có nữ nhân khác ở bên cạnh an ủi.

Nếu như đêm ấy nàng chịu lắng nghe Yên Nhiên, nếu như nàng khuyên nhủ Yên Nhiên, có lẽ Yên Nhiên đã không từ bỏ.

Nhưng sống sót thì sao chứ? Như bản thân nàng bây giờ, nàng coi việc lên giường với nam nhân như trò đùa, lấy việc giày vò bản thân để trả thù nhân thế. Thế nhưng nàng trả thù ai? Gã nam nhân ở chốn kinh thành xa xôi kia sẽ không vì thế mà thấy áy náy, không biết chừng gã còn thấy may mắn vì sớm thoát khỏi mình.

Lẽ nào chỉ còn duy nhất con đường chết?

“Diễm Hồng tỷ tỷ.”

Diễm Hồng nghe thấy có tiếng gọi mình, là Đa Đa, trong đôi mắt to tròn vốn vô tư lự kia thoáng vẻ buồn rầu, thế nhưng điều này cũng không khiến nàng cảm thấy hả hê.

“Diễm Hồng tỷ tỷ, vì sao tỷ khóc?”

Diễm Hồng nâng tay vuốt mặt, quả thật có hơi ẩm ướt.

“Tỷ đứng đây lại nhớ đến Yên Nhiên tỷ tỷ à? Tỷ đừng lo lắng, bây giờ Yên Nhiên tỷ tỷ rất tốt.”

“Đa Đa, muội… Muội biết Yên Nhiên tỷ tỷ đi đâu ư?” Diễm Hồng không biết phải nói chuyện sống chết với một đứa trẻ như thế nào.

“Muội biết chứ, Yên Nhiên tỷ tỷ lên trời rồi. Cha và mẹ của tỷ ấy cũng đang ở trên trời, thế nên bây giờ ba người họ đang được ở bên nhau. Cha mẹ tỷ ấy nhất định sẽ chăm sóc cho tỷ ấy.”

“Đa Đa, cha mẹ của muội cũng đang ở trên trời phải không?”

“Dạ phải.”

“Đa Đa có nhớ hai người họ không?”

Đa Đa ngẩng cái đầu nhỏ lên, suy nghĩ một chút, “Ca ca nói người đã lên trời sẽ không thể quay về, thế nhưng họ vẫn luôn dõi theo bọn muội. Chỉ cần bọn muội sống tốt, cha và mẹ cũng sẽ vui lòng. Vì thế nên mỗi ngày bọn muội đều phải sống thật tốt. Yên Nhiên tỷ tỷ thấy tỷ khóc cũng sẽ không vui đâu.”

Diễm Hồng biết đấy chỉ là những lời La Kiệt nói ra để dỗ dành cô bé mà thôi, ấy vậy mà lại bị cô bé cho là thật. Song, những lời non nớt của trẻ con lại đánh vào lòng Diễm Hồng.

Vì bản thân không người thân thích ngóng trông, cho nên mới buông thả giày vò chính mình. Chẳng gì có thể khiến ta đau lòng, những ai vui vẻ đều là kẻ thù của ta. Vì để kẻ thù vui vẻ mà đầy đọa chính mình, biết chống chọi được bao ngày đây?

Yên Nhiên là một cô gái thông minh, từ đêm hôm ấy nàng ta đã định đoạt, cho nên trong di thư mới ám chỉ mình phải biết quý trọng bản thân. Thế nhưng Yên Nhiên à, vì sao cô không biết tự quý trọng mình?

Cái chết quyết không phải là lối thoát duy nhất.

“Diễm Hồng! Con gái ngoan của ta!” Tú bà của Mãn Hương lầu ục ịch chạy đến.

Diễm Hồng chau mày nhăn mặt, lúc này bà ta là người nàng không muốn gặp nhất.

Tú bà nắm tay Diễm Hồng, miệng kêu khóc dù chẳng có lấy một giọt lệ trên khuôn mặt: “Con gái à, bây giờ ma ma chỉ còn mình con…”

“Chào Vương ma ma.”

Tú bà ngừng than khóc, cúi đầu nhìn, “Hóa ra là Đa Đa à, càng lớn càng xinh đẹp đấy nhỉ.” Vừa nói xong, bà ta đã vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Đa, “Ôi ôi, trông kìa, làn da này quả là láng mịn.”

Đa Đa không thích vị Vương ma ma luôn rực rỡ gấm hoa này, nhưng nàng biết bà ta là người đứng đầu ở Mãn Hương lầu, dù khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhéo đến đau đớn cũng không dám tránh né.

Diễm Hồng chẳng khách khí kéo Đa Đa về phía mình, “Ma ma dù muốn nói gì cũng không nên để trẻ con nghe thấy chứ.” Sau đó nàng quay sang nói với Đa Đa, “Người lớn nói chuyện, trẻ con không được ở đây, muội mau về phòng đi.”

Đa Đa vâng lời chạy ra ngoài, tú bà đứng bên cạnh vẫn lưu luyến, “Nha đầu kia khi mới đến mới chỉ là một đứa trẻ bé bằng hạt đậu, ta còn tưởng không nuôi sống nổi, không ngờ mới chỉ một năm ăn ngon ở tốt thôi đã trổ mã thành tiểu mỹ nhân, tương lai không biết sẽ còn khiến bao nam nhân mê mệt.”

Ăn ngon ở tốt? Chẳng qua là tốt hơn khi lưu lạc ngoài đường thôi. Diễm Hồng thầm cười nhạo trong lòng.

“Xem ra ma ma lại muốn tìm con gái ngoan khác, chắc là không còn cần Diễm Hồng nữa rồi.”

“Ô kìa ô kìa, Diễm Hồng, con đang nói gì vậy, bây giờ thật sự ta chỉ có mình con. Vốn nghĩ có Yên Nhiên cùng con san sẻ, ai ngờ nó lại… Con nói xem, đưa nó vào Mãn Hương lầu, cho nó ăn, cho nó mặc, ngay cả việc gặp khách nào hay không gặp khách nào cũng tùy ý nó, có chỗ nào uất ức nó đâu cơ chứ. Nó không muốn sống nữa thì thôi, việc gì phải bỏ lại tình thế rối ren này cho ta. Riêng việc an ủi đám khách nhân đến thương tiếc thôi cũng đủ phiền phức, bây giờ người nhà nó cũng đến vu cho ta hại chết nó, còn muốn ta bồi thường, nếu không sẽ đi thưa quan. Xí! Buổi đấu giá tốt như thế bị phá hỏng, ta còn chưa kiện thì thôi ấy!”

Diễm Hồng nghĩ thầm: Hừ, nói trắng ra là bà không muốn bỏ tiền lo liệu tang sự chứ gì. Yên Nhiên à, biết đâu chừng cô đi rồi lại là điều tốt.

“Ma ma nói phải, vì sao Yên Nhiên luẩn quẩn trong lòng con và ma ma đều biết, việc này chẳng hề liên quan đến Mãn Hương lầu chúng ta. Thế nhưng nàng ta chọn giờ tử thật sự là… rất dễ khiến người khác hiểu lầm là bị ép buộc.”

“Còn không phải sao, bây giờ ngoài kia ai ai cũng nói ta ép uổng người tốt, nhưng chẳng phải nhà nó tự nguyện bán nó vào đây sao?”

“Thế nên hậu sự này sẽ do Mãn Hương lầu chúng ta đứng ra lo liệu.”

“Cái gì!”

“Đương nhiên rồi, phải tỏ rõ rằng chúng ta không hề hổ thẹn, đây là vì nể tình mẹ con, vì tấm lòng tỷ muội, hơn nữa cũng là vì biết gia cảnh nàng ta nghèo khó, không thể nào gánh vác nên mới đứng ra thay mặt. Kế tiếp tìm cách để lộ nguyên nhân cái chết của Yên Nhiên ra ngoài, tìm mấy vị văn nhân thường giao hảo với nàng ta lúc còn sống viết mấy bài từ, tỏ cho người khác biết cô nương ở lầu chúng ta cũng là người có tình có nghĩa. Như thế chẳng phải cũng là điều tốt cho Mãn Hương lầu sao.”

“Thế nhưng vị Chu gia kia làm đại quan ở kinh thành, lỡ như trách tội xuống…”

“Chẳng lẽ ma ma đích thân nói với Chu gia à? Kỹ viện vốn là nơi không giấu được bí mật, bọn họ dựa vào đâu mà kết luận rằng là do chúng ta tiết lộ. Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.”

“Ha ha, quả là Diễm Hồng suy nghĩ chu toàn, chỉ có điều… Chao ôi, ta đã gây nên nghiệp gì cơ chứ!” Tú bà thể hiện rõ nỗi buồn phiền.

Đợi tú bà đi xa, Diễm Hồng mới xoay người, đối mặt với ao nước quen thuộc.

“Yên Nhiên à, việc ta có thể làm cho muội cũng chỉ có vậy. Tuy rằng không thể đòi công bằng, cũng không có khả năng lo hậu sự long trọng, nhưng chí ít cũng để nhân thế biết kẻ vô tình vô nghĩa không phải là muội.”

Diễm Hồng xòe nắm tay ra, bên trong là một viên thạch anh, vật này nàng nhặt được trên sàn trong phòng của Yên Nhiên, số còn lại thì chẳng thấy, có lẽ đã bị nha hoàn hay tên tiểu tư nào đó nhặt đi rồi.

Nàng ném viên thạch anh trong tay xuống ao nước, ánh mắt dõi theo cho đến khi từng con tăm lặn hẳn.

Đột nhiên Diễm Hồng nhớ lại thái độ rình mò ban nãy của tú bà với Đa Đa, trong lòng nàng có phần lo lắng.

Nàng không hối hận khi đưa huynh muội Đa Đa vào Mãn Hương lầu, nếu không có thể hai đứa trẻ đã chết đói đầu đường. Thế nhưng nên để bọn chúng tiếp tục ở đây sao? Rồi sau này khi Đa Đa trở thành một mỹ nhân sẽ thế nào? Chẳng lẽ lại giống như Yên Nhiên, thà làm ngọc vỡ ư, hay là lại giống như nàng, tự đày đọa bản thân mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK