• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Vừa lên xe ngựa, Quân Tử Duyệt đã bị gõ đầu.

“Sư phụ, sao người lại đánh con?”

Nàng vén lớp mặt nạ da người lên, để lộ khuôn mặt kiều diễm tựa hoa xuân, đôi mắt to tròn long lanh như làn nước thu chẳng thua kém gì Quân Tử Duyệt. Thì ra cô gái này chính là sư phụ của Quân Tử Duyệt, ái đồ duy nhất của Ngọc diện thần y Thanh Huy tử – Kim Đa Đa.

Nghe y cất tiếng hỏi, Kim Đa Đa vốn định cho thêm một đòn, nhưng thấy cái tát ban nãy của Phượng cô nương vẫn in hằn trên mặt, trái lại còn cảm thấy thương xót.

“Ngươi còn hỏi nữa à! Vì sao ngươi lại trêu chọc vị Phượng cô nương kia, chẳng phải sư phụ đã nhắc nhở ngươi rồi sao?”

“Nhưng hôm ấy khi ở trong rừng Phượng cô nương suýt nữa thì bị kẻ ác ức hiếp, đồ nhi không thể thấy chết không cứu.”

“Cứ người không sai, nhưng vì sao lại muốn đưa nàng ta về nhà? Còn định gặp phụ mẫu ngươi?”

“Võ công của nàng ấy không quá cao cường, nữ tử một thân một mình đi đường e là không tốt lắm, đồ nhi lại phải về sơn trang gấp để mừng thọ phụ thân, nên định là đưa nàng ấy về trước rồi phái người đưa về sau. Nào ngờ khi đến Phong Ninh, nàng ấy lại nói như thế không hợp lễ nghĩa, nhất định bắt phụ mẫu đệ tử phải đến nhà nàng ấy đặt sính lễ. Con, con nói muốn thành thân với nàng ta bao giờ chứ?”

“Vậy là dọc đường ngươi nhất định đã quan tâm, chăm sóc Phượng cô nương rất cẩn thận.”

Quân Tử Duyệt chớp đôi mắt to, “Chuyện này thì đương nhiên, sao có thể không chăm sóc một cô nương yếu đuối như thế. Chẳng phải đó cũng là điều mà sư phụ dạy con sao? Muốn con phải học theo phụ thân.”

Kim Đa Đa thở dài, Tam sư huynh của nàng là người trong cương có nhu, Tam sư tẩu lại trong nhu có cương, bản thân nàng là người thông minh cơ trí bậc nhất trong Huyền Thiên tông, vì sao lại dạy dỗ ra một đồ đệ không biết ứng xử linh hoạt, cứ như là do một tay chưởng môn sư huynh dạy dỗ ra vậy.

“Duyệt Duyệt bảo bối, năm xưa những gì sư phụ đã dạy con tuyệt đối không sai. Nhưng trước nay có khác, con không thể cứ thế rập khuôn theo lời sư phụ. Giống như sư tổ vậy, năm xưa người cũng thường qua lại với các mỹ nữ trong giang hồ, nhưng đến một ngày nọ, người chợt nhân ra điều này không có lợi cho tu vi của mình, nên lập tức đoạn tuyệt quan hệ. Con nhìn sư tổ bây giờ mà xem, ngoài ta ra, người luôn cách xa nữ tử ba thước.”

Quân Tử Duyệt ngẫm lại thấy không sai, ngoài sư phụ, y chưa từng thấy sư tổ thân thiết với bất kì nữ nhân nào.

“Còn nữa, con nhìn phụ thân con xem, ông ấy đối xử tốt với mẫu thân con ta không phản đối, nhưng con đã từng thấy ông ấy đối xử tốt với bất kì ai khác hông?”

Quân Tử Duyệt ngẫm lại, quả không dài, ngay đến sư phụ, sắc mặt phụ thân cũng chưa chắc dễ nhìn.

Kim Đa Đa nhìn cậu thiếu niên ngây ngô này, so với đại đệ tử của nàng quả thật khác nhau một trời một vực. Khi cậu ta còn nhỏ, đối với thứ gọi là tình yêu này chỉ như một trò chơi. Nhưng bây giờ đã gần đến tuổi trưởng thành, nếu vì thế mà bỏ lỡ lương duyên, nàng tuyệt đối không thể để Quân lão phu nhân và Quân phu nhân thất vọng. Mấy đời Quân gia đã qua, mỗi đời chỉ có một mụn con.

“Nhớ kỹ, sau này ngoài sư phụ, con phải tránh xa mấy cô gái khác ra, nếu đối phương muốn tiếp cận con, con phải hung dữ một chút.”

Quân Tử Duyệt gật đầu.

Trong lúc hai người trò chuyện thì xe ngựa đã đến Lãm Nguyệt sơn trang. Kim Đa Đa để Quân Tử Duyệt đi chỉnh trang lại, tránh lại phải nghe Quân Bất Phàm giáo huấn. Còn nàng thì quay về phòng nghỉ mà Quân gia đã chuẩn bị cho.

Thật ra nửa năm trước, Kim Đa Đa đã mua một tòa nhà ở thành Phong Ninh, mấy hôm nay vì bận giúp Quân Bất Phàm chuẩn bị thọ yến nên nàng tạm thời ở lại đây.

Vừa bước vào nội viện đã thấy mấy ả nha hoàn đang tụm lại cười nói. Khi thấy nàng bước vào, ai nấy đều mỉm cười hành lễ.

Từ trước đến nay Kim Đa Đa không quá đặt nặng tôn ti trên dưới, cái gì nói được thì đều chia sẻ với nha hoàn trong thôn trang, nàng hỏi: “Đang nói cái gì thế? Mau nói cho ta nghe với.”

Đám nha hoàn nghe xong chỉ cười, xem ra xấu hổ không dám mở miệng.

“Để ta đoán nhé, chắc là đang bàn tán về vị thiếu hiệp giang hồ tuấn tú nào đó rồi.” Những ngày này có rất nhiều thanh niên cao thủ từ các môn phái đến đây mừng thọ, điều này cũng khiến đám nha hoàn trong phủ được thỏa ước nguyện ngắm nhìn.

Đám nha hoàn lại cười rộ lên, cuối cùng cũng có một ả to gan lên tiếng: “Đa Đa cô nương quả là thông minh, vừa đoán đã trúng rồi.”

“Vậy để ta đoán xem vị thiếu niên tuấn tú ấy là ai nhé.”

“Ngay đến chuyện này cô nương cũng đoán được ư?”

“Còn phải đoán nữa cơ à? Đương nhiên vị thiếu niên trẻ tuổi ấy là Quân thiếu trang chủ của các ngươi rồi.”

Kim Đa Đa không ngờ nàng lại sai. Đám nha hoàn cũng không muốn ngắt lời, lập tức nói ngay, “Cô nương đoán sai! Cô nương đoán sai rồi!”, “Cô nương nói không sai, nào có ai tuấn tú hơn thiếu trang chủ chứ!” Kim Đa Đa vẫn chưa hiểu sự tình.

Vẫn là nha hoàn ban nãy lên tiếng: “Vị công tử tuấn tú bọn họ nhắc đến không phải là người trong võ lâm, mà là quý công tử đến từ kinh thành. Nhưng chúng nô tỳ không tin.”

“Vị Long công tử kia thay Phương công tử đến hạ lễ, nghe đâu là bằng hữu của Phương công tử. Không biết Đa Đa cô nương có biết vị này không?” Nha hoàn nọ nghĩ Kim Đa Đa là sư phụ của Phương công tử, nói không chừng lại quen biết vị Long công tử này.

“Ta có biết một vị công tử họ Long, nhưng không chắc có phải người các ngươi đang nói đến không, các ngươi nói thử ta nghe vị Long công tử này tuấn tú ra sao.” Kim Đa Đa hỏi với vẻ quan tâm.

“Khi nô tỳ dâng trà lên có được diện kiến tuấn nhan của Long công tử, trông có vẻ chững chạc hơn thiếu trang chủ nhưng không trắng bằng, hình như thường lăn lộn bên ngoài, nhìn qua cử chỉ đã biết là con cháu nhà giàu sang, khi nói chuyện rất có uy, càng nhìn càng giống như đại tướng quân trong hí kịch. Nô tỳ thấy cái vị được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nam thế tử gia cũng chưa chắc sánh bằng.”

“Nô tỳ thì không thấy được mặt của Long công tử, chỉ trông thấy bóng lưng khi lão quản gia tiễn ngài rời khỏi thông trang,” Tiểu nha hoàn ngượng ngùng cắn khăn tay, “Với người ấy sẽ khiến ta có cảm giác ngọc thụ lâm phong, so với ngài, thiếu trang chủ chỉ như một đứa trẻ.”

“Nếu các cô không tin thì sau này sẽ được thấy tận mắt.” Thấy mọi người tỏ vẻ nghi ngờ, nha hoàn nọ vội vàng nói, “Chính tai tôi nghe thấy lão quản gia nói rằng mấy ngày tới ngài ấy cũng đến.”

Đến từ kinh thành, thay mặt hoàng thượng tặng thọ lễ, tướng mạo tuấn tú hơn cả Duyệt Duyệt, giống đại tướng quân trong hí kịch, công tử họ Long? Người như thế trên đời này được mấy ai?

Kim Đa Đa quay về phòng, nàng suy nghĩ về những tin tức vừa nghe được.

Hai năm trước, nàng bày kế ép Long Phi Ngọc tự tay xác nhận không có quan hệ gì với con trai của y, vốn định đợi nó lớn một chút sẽ đưa đi “diễu phố thị chúng”, chiêm ngưỡng vẻ kinh ngạc của phụ tử Long gia.

Nhưng sau đó không lâu, nơi biến thùy xảy ra hỏa chiến, Long Phi Ngọc dẫn quân xuất chinh, nàng cũng không định làm chuyện rối loạn quân tâm. Về sau, khi sư phụ mỹ nhân xuất quan mới biết, người đích thân đến kinh thành bắt nàng về Phiêu Miễu Phong ăn năn hối cải. Mãi đến nửa năm trước, lúc ấy A Bích đã biết nói, vì muốn để thằng bé học được nhiều điều mới cho phép nàng hạ sơn.

Khi vừa quay về núi Phiêu Miễu, sư phụ mỹ nhân và chưởng môn sư huynh đều muốn tác thành nàng và Long Phi Ngọc, nhưng sau khi hiểu được rằng nàng thật sự không có tình cảm, lại không nỡ để nàng làm thiếp nhà thế gia, nên cũng không giục giã thêm nữa. Chỉ riêng chưởng môn sư huynh là đáng ghét nhất, chẳng những không cho A Bích mang họ nàng, còn một lòng muốn tìm cho nàng một vị hôn phu.

Thế nhưng nàng không muốn thành thân, bọn đàn ông nếu không tham luyến nhan sắc của nàng, thì cũng hau háu vì thế lực của Huyền Thiên tông, không thì ghét bỏ chuyện nàng có con riêng, dẫu có một hai người thật lòng với nàng, nàng cũng chẳng quan tâm. Nàng chỉ muốn yên bình đợi chân mệnh thiên tử, nàng không muốn lợi dụng lòng tốt của người khác.

Nàng biết chưởng môn sư huynh muốn tốt cho nàng, lo lắng sau này nàng không có ai dựa vào. Nhưng nếu như muốn nàng kiên nhẫn chịu đựng, vậy thì thà tìm về với Long Phi Ngọc còn hơn. Trải qua bao nhiêu chuyện, nàng chỉ sợ rằng thật ra nàng không phải không có cảm giác với Long Phi Ngọc, nếu không thì vì sao nàng không thể làm được như sư phụ mỹ nhân, đối với mỗi người đeo đuổi đều tuyệt tình, trái lại thấy mỹ nam tử còn động lòng nữa chứ.

Lại nói đến tương lai sau này, Kim Đa Đa cũng từng nghĩ rồi. Đã có sư phụ mỹ nhân và các các lộ hiệp nữ với trái tim non trẻ, còn có đồ nhi hoàng đế luôn được vây quanh bởi các phi tần, cho dù không được như đại chưởng công chúa không phải tranh giành với thiếp thất, nhưng thật sự được mấy ai cho nàng cảm giác có thể nương nhờ?

Nàng không nhớ rõ chuyện năm bốn năm tuổi muốn tìm một “phu quân tốt”, nhưng lại nhớ kỹ lời hứa nguyện muốn xây một đại tửu lầu sánh ngang với Túy Hoa lầu. Cho nên khi nàng gặp lại Diễm Hồng, biết được phu quân của Diễm Hồng là đệ nhất ngự trù của Thục quốc năm xưa, nàng đã bắt Đông Phương Tư Kỳ – khi ấy còn là thái tử – giúp nàng mở Vô Song lầu, còn ép phụ thân của Đông Phương Tư Kỳ đề tặng bốn chữ “Thiên hạ vô song”, sau đó còn lừa gạt cậu cháu cáo già của Thương gia – Thương Dung làm chưởng quỹ của nàng.

Chỉ với lợi nhuận thu được từ nơi này mấy năm qua, cho dù không có ca ca hay sư môn giúp đỡ, Kim Đa Đa tin chắc mình và A Bích không đến mức không nơi nương tựa.

Kim Đa Đa ngồi bên mép giường, ngắm nhìn đứa trẻ còn đang say ngủ. Tiểu tử này càng lớn càng giống phụ thân không chịu thua kém ai của nó, ngay đến tính nết cũng chẳng khác là bao. Vào hôm tròn một trăm ngày, khi chọn đồ đoán tương lai, nó đã chọn ngay mũ tướng quân, mấy hôm nay lại say mê bảo kiếm nhỏ mà cha nuôi Hồ Ly đưa cho, suốt ngày chơi trò quan binh truy bắt trong viện. Tên Hồ Ly chết tiệt kia định chọc giận nàng đây mà. Cứ thế này thì khó mà để A Bích kế thừa Vô Song lầu, nàng cũng không muốn ép buộc A Bích làm điều nó không thích, tránh cho sau này lại bỏ nhà ra đi như tên Hồ Ly kia.

Trẻ con quả là vật lạ, trước đây nàng muốn có A Bích vì muốn duy trì lại huyết mạch trên đời này. Nhưng sau khi sinh nó ra, dù mọi chuyện không như nàng tính toán, nhưng đứa con của kẻ khiến nàng vừa yêu vừa hận ấy lại trở thành một phần sinh mạng của nàng. Cho nên nàng mới có ý định thành thân, không phải để tìm một chốn nương tựa, mà vì trẻ con không nên lớn lên trong hoàn cảnh giống như nàng. Thật ra không thành thân cũng tốt, vậy thì các tiểu bảo bối đều là của nàng cả.

Long đại tướng quân! Ngoài việc coi thường nữ nhân, y là một nam nhân ưu tú, dù cũng không ít hiền nhân bên cạnh nàng, nhưng đến nay vẫn chưa có ai vượt qua y, nhất là bờ ngực vững chãi, bụng chắc nịnh, cánh tay mạnh mẽ… Kim Đa Đa thấy trong người nóng lên. Ôi chao, cơ thể này dù gì cũng từng có khoảng thời gian mưa móc tưới nhuần, sau lại khô cạn lâu như thế, khó trách vừa nhớ đến ai kia đã có phản ứng.

Sinh con trai với y đáng yêu như thế, nếu như sinh con gái với y thì sao nhỉ? Nếu không tìm được người vừa ý để thành thân, lại không dám tìm người khác mượn giống, liệu nàng có quay về tìm thế tử gia Long đại tướng quân không?

Long đại tướng quân, ngài coi chừng đấy! Kim Đa Đa chợt mỉm cười.

Thúy Vi và Thúy Nùng thấy nụ cười gian xảo trên môi tiểu thư thì tròn mắt nhìn nhau, trong lòng nhủ thầm chắc tiểu thư lại đang có suy nghĩ xấu xa, khi bị đuổi khỏi phủ Tĩnh Nam hầu hai năm trước, tiểu thư cũng từng cười như thế.

Đại thọ năm mươi của trang chủ Lãm Nguyệt sơn trang náo nhiệt vô cùng, nghe nói còn mời được đại trù của Vô Song lầu ở kinh thành, khiến đám nhân sĩ võ lâm cũng được thưởng thức mỹ thực mà hoàng thượng tán thưởng.

Long Phi Ngọc không lạ gì với trù nghệ của đại trù ở Vô Song lầu, hơn nữa ở đây hầu hết là người trong võ lâm, y không quen biết ai nên vừa ngồi đã muốn đi ngay. Nhưng không hiểu vì sao, Quân thiếu trang chủ dẫn theo một đám thiếu hiệp liên tiếp mời rượu y. Uống chưa được mấy chén, Long Phi Ngọc đã thấy choáng váng, bên tai còn nghe người ta kháo nhau: “Còn tưởng quý công tử từ kinh thành đến có gì lợi hại…”, trong lòng y bỗng thấy kì quặc, mặc dù không dám tự nhận mình ngàn chén không say, nhưng cũng không đến mức chếnh choáng nhanh như thế chứ.

Long Phi Ngọc vừa thấy lạ, vừa sợ uống thêm sẽ thất thố, bèn viện cớ rồi cáo từ Quân Bất Phàm. Quân Tử Duyệt bên cạnh cười hì hì nói: “Xem ra Long đại ca không cưỡi ngựa được rồi, chi bằng dùng xe ngựa của thôn trang đi, ta tiễn Long đại ca một đoạn.” Lúc này suy nghĩ trong đầu Long Phi Ngọc đã hỗn loạn, đôi chân cũng nhũn ra nên gật bừa, cơ thể đã không theo ý mình nữa, tựa hẳn vào người Quân Tử Duyệt.

Rời khỏi đại sảnh, Dạ Ảnh đứng hầu bên ngoài thấy thế tử gia được người khác đỡ ra thì lấy làm sợ hãi, vội vàng tiến lại gần. Quân Tử Duyệt lắc đầu, “Công tử nhà ngươi uống say, ta lấy xe ngựa trong trang đưa y về, ngươi đánh ngựa của công tử về đi.”

Dạ Ảnh không chịu rời thế tử nhà mình nửa bước, nào ai biết được vị Quân thiếu trang chủ này muốn làm gì kia chứ.

Quân Tử Duyệt thấy vậy lại nói: “Đi, ngươi cũng đi cùng, ngựa kia đến mai ta sẽ cho người đưa về.” Lòng nghĩ thầm, dù gì sư phụ cũng chỉ bắt mình đưa Long công tử về, không nói không thể dẫn thêm.

Vào trong xe, Long Phi Ngọc đã nằm im, Quân Tử Duyệt để Dạ Ảnh chăm sóc y. Dạ Ảnh chưa từng thấy thế tử say như thế, trong lòng không kohỉ lo lắng. Quân Tử Duyệt cười thầm trong bụng, “Trong một chén ta có bỏ thêm ‘thất lý hương’, cứ coi như ngươi ngàn chén không say đi nữa cũng phải gục.”

Trong bóng đêm, chủ tớ Long Phi Ngọc một người bất tỉnh, một người lòng nóng như lửa đốt, không hề biết xe ngựa đang gióng về phương nàng.

—————

Tiểu Hỉ: Lúc trước có viết thế nhân không ai biết về thân phận của sư phụ Quân Tử Duyệt, sau nghĩ lại thì thấy cũng không nên giấu giếm làm gì, thế nên đổi lại đây không phải là bí mật, chỉ có điều không biết Phương công tử là hoàng thượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK