• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Mùa xuân cảnh sắc thay màu áo, sức sống ngập tràn muôn nơi, thế nhưng với Đông Phương Tư Kỳ thì mùa xuân lại mang đến nhiều điều phiền não.

Mùa xuân năm Tường Thụy thứ ba, sư phụ vì không chịu thua kém nên bị đuổi ra khỏi phủ Tĩnh Nam hầu; mùa xuân năm Tường Thụy thứ tư, chẳng bao lâu sau khi y đăng cơ, Bắc Dục quốc cấu kết với Thụy quốc khởi binh xâm chiếm; mùa xuân năm Tường Thụy thứ năm, phủ Tĩnh Nam hầu đuổi hai ả thị thiếp, một người nhảy sông tự vẫn; mùa xuân năm Tường Thụy thứ sáu, xuân này lại là một mùa xuân nhiều biến động.

Sư phụ vốn hiếu thắng từ xưa nay đang mang thai đã thị uy với y,

muốn y chỉ hôn Tư Giai cho Tử Vân. Bỏ qua quan hệ giữa Tử Vân và sư phụ, hắn là người hội đủ những điều kiện hiếm ai sánh được, huống hồ Tư Giai cũng đã lớn, lại luôn chung tình với hắn. Vốn định đợi Tử Vân đại thắng trở về, coi như song hỷ lâm môn, không ngờ Bắc Dục quốc muốn hòa hiếu kết giao, bằng lòng cưới công chúa Lăng quốc làm quý phi, phân vị chỉ kém hoàng hậu.

Hiện tại Lăng quốc chỉ có duy nhất một vị công chúa đến tuổi thành thân là Tư Giai, thế nhưng quốc quân Bắc Dục đã ngoài ngũ tuần. Đương nhiên Tư Giai không bằng lòng, khóc lóc không thôi, Thái hậu cũng trách y vì sao không sớm chỉ hôn, làm trễ nải hôn sự của Tư Giai. Song nếu không đáp ứng, e là khó ổn định thế cục vốn đang xáo động.

Những tưởng việc phiền não chỉ có vậy, không ngờ ngự muội kiêu ngạo của y còn tặng thêm phiền phức, muội ấy bị kẻ khác thấy lén lút hò hẹn với người ngoài. Chuyện này cũng không phải điều gì quá lạ lẫm ở hoàng cung, bình thường chỉ cần người khác không dị nghị là được. Thế nhưng quả thật Tư Giai mang mệnh đen đủi, để ai thấy không thấy lại chính là sứ thần của Bắc Dục quốc bắt gặp, cùng ai hẹn hò không hẹn lại đi dây dưa với tên Ngự sử giám sát La Kiệt.

Bây giờ đã có cớ để không gả Tư Giai đến Bắc Dục quốc, thế nhưng nên xử trí tên La Kiệt kia thế nào đây?

Tư Giai không nhận là mình có tư tình với La Kiệt, hẳn là y sẽ không tin, song Tư Giai một mực khẳng định rằng La Kiệt đã ức hiếp muội ấy, điều này lại càng khiến y không tin. Y biết La Kiệt đã hơn mười năm, sao lại không hiểu tính tình hắn kia chứ. Nếu đổi lại nói Tư Giai ỷ thế bức người, y nhất định sẽ tin. Tuy nhiên La Kiệt lại là kẻ cố chấp, hắn thừa nhận những điều Tư Giai nói là đúng, khiến y muốn giúp cũng chẳng thể giúp được, đành nhốt hắn vào đại lao chờ xử lý.

Vì việc này, y – đường đường là vua một nước – phải xuất cung một chuyến. Sư phụ vừa hạ sinh một đôi kỳ lân, đang trong tháng cữ nên không thể ra ngoài, người cũng rất lo lắng cho đại ca mình. Y cố ý đến thăm cũng là để điều tra rõ thực hư, tuyệt không thể để La Kiệt làm kẻ thế mạng. Sư phụ là người quỷ kế đa đoan, hiếm khi thấy người lo lắng đến thế, khiến y cũng luống cuống theo. Người lại vừa hạ sinh hai đứa trẻ, chỉ mong đừng quên chú ý đến sức khỏe của bản thân.

Duy chỉ có một tin tốt bay về từ nơi chiến trận, phản loạn ở Tây Xương quốc đã dẹp yên. Tử Vân quả là thần tướng, tin chiến thắng liên tục được báo về, đã giúp Tây Xương quốc dẹp yên thù trong, tháng sau có thể khải hoàn hồi triều. Nhưng lúc này chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu. Tuy Tĩnh Nam hầu muốn kết thông gia với hoàng thất, thế nhưng những quy định với nữ quyến rất nghiêm ngặt. Bây giờ Tư Giai gây ra chuyện, chỉ e Tĩnh Nam hầu đã đổi ý. Hơn nữa Tử Vân và y không chỉ là quân thần mà còn là huynh đệ, bằng hữu, bản thân y cũng không thể chỉ hôn Tư Giai đã gây thị phi cho hắn.

Than ôi, trước khi Tử Vân quay về, nhất định y phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn.

Trước cửa ngự thư phòng, một bóng người lén lút lấp ló.

“Điện hạ, hoàng thượng nói nếu điện hạ muốn vào thì cứ vào đi ạ.” Thái giám quản sự bên cạnh hoàng đế thưa, mặt không đổi sắc.

Bóng người nọ dừng lại một chút, sau đó cất bước vào trong, thì ra là vị hoàng muội của hoàng thượng, người đứng đầu tứ đại mỹ nhân chốn kinh thành, Cảnh Linh Trưởng công chúa Đông Phương Tư Giai. Thật ra luận về tướng mạo, Tư Giai không sánh bằng Tô Tuyết Cầm, song phong thái hoàng gia trời sinh không phải ai cũng bì được, vẻ cao ngạo cũng chẳng ai dám so đo. Tuy thế, trước mặt hoàng huynh, nàng chỉ là một muội muội mười chín tuổi thích làm nũng.

“Tư Giai khấu kiến hoàng thượng.” Đông Phương Tư Giai hành lễ với hoàng huynh, sau khi xảy ra chuyện không may ấy, nàng đã bị hoàng huynh dạy dỗ thông suốt, còn bị cấm túc mười ngày.

“Đứng lên đi. Chẳng phải muội bị phát cấm cung tu thân dưỡng tính sao? Vì sao không chịu nghe lời?” Đông Phương Tư Kỳ đặt bản tấu vừa phê sang một bên.

“Hoàng huynh, chẳng phải hôm nay đã đủ mười ngày rồi sao?” Đông Phương Tư Giai lí nhí đáp.

“Nhanh thế kia à? Trẫm thấy mình thanh tĩnh còn chưa đủ đâu. Nếu đã đủ ngày, sao muội không đến thỉnh an mẫu hậu mà đến ngự thư phòng của trẫm làm gì?”

“Thần muội vừa từ chỗ mẫu hậu đến đây.”

“Chà, nhớ nhung hoàng huynh đến thế ư?”

“Ha ha, chẳng phải thế sao, thế nên thần muội mới sớm cáo lui với mẫu hậu.” Đông Phương Tư Giai cười ngượng ngùng, nhân cơ hội này tiến đến gần án thư hơn.

“Bây giờ đã gặp rồi, muội cũng có thể cáo lui với trẫm rồi chứ? Trẫm còn nhiều việc lắm.” Nói xong, y vỗ vỗ lên chồng tấu chương đặt trên bàn, nội dung bên trong đều là thỉnh cầu trừng phạt La Kiệt thật nghiêm khắc.

“Hoàng huynh!” Đông Phương Tư Giai luống cuống nói.

“Hừ, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?” Y không tin chỉ mười gặp không gặp mà vị hoàng muội này lại biết nhớ nhung.

“Hoàng huynh,” Đông Phương Tư Giai cắn mỗi, “Thần muội có việc muốn hỏi.”

“Muội muốn hỏi chuyện gì?” Đông Phương Tư Kỳ nhíu mày, khi tiên đế còn sống vị hoàng muội này rất được sủng ái, luôn to gan lớn mật, chưa từng thấy vẻ xấu hổ nhường này.

“Người… Người kia… có phải sẽ bị… xử trảm không?” Đông Phương Tư Giai không dám ngẩng đầu lên.

“Ai?”

Đông Phương Tư Giai ngước khuôn mặt thoáng vẻ giận dữ lên, “Chính là người đang ở trong đại lao!”

“Ý muội là La đại nhân?”

“Phải! Chính là y!” Đông Phương Tư Giai mừng rỡ, đôi mắt ánh lên nỗi chờ mong, “Y, y

phạm tội này, sẽ bị… bị xử trảm không?”

Đông Phương Tư Kỳ vừa phẫn nộ lại vừa bi ai. Người người đều nói vô tình nhất là bậc đế vương, từ thuở nhỏ y đã được phong làm thái tử, kẻ dưới tuy đông nhưng khó tìm được người chân thành, sau cùng chỉ còn đệ muội ruột có thể coi là thân cận. Khi biết chuyện Kim Đa Đa và La Kiệt tuy không cùng huyết thống nhưng lại có được tình thâm giữa huynh muội, y đã luôn ước ao, hi vọng có thể thân thiết hơn với đệ muội mình. Thập nhị hoàng đệ Đông Phương Tư Lân không màng chính sự, y phong đệ ấy làm Khánh vương, một vương gia tiêu dao tự tại; còn với muội muội, không có cách nào phong quan tước nên luôn dung túng sự kiêu căng của muội muội, không cần quá cứng nhắc theo nữ huấn như các công chúa khác.

Là do y đã quá dung tung chăng? Đông Phương Tư Kỳ nhận định việc này nhất định là do Tư Giai bày ra, muội ấy và La Kiệt rốt cuộc có thù sâu hận lớn gì? Đẩy hắn vào đại lao còn chưa đủ, mà còn nhất định muốn lấy mạng hắn à! Dù La Kiệt không thể coi là cánh tay đắc lực của y, song cũng là một thần tử tốt, ấy vậy mà hoàng thân quốc thích lại chỉ muốn thỏa mãn bản thân, hoàn toàn không để tâm đến sự bình yên của quốc gia.

Nghĩ đến đây, nét mặt Đông Phương Tư Kỳ đanh lại, “Tư Giai, ai nói với muội La đại nhân sẽ bị xử trảm?” Y mong đây không phải là chủ ý của muội muội mình.

“Hôm nay khi thần muội đến thỉnh an mẫu hậu có nghe Tư Lân ca ca nói với mẫu hậu như vậy.” Thật ra nàng chưa hề thỉnh an mẫu hậu, sau khi nghe được những lời ấy đã vội vàng đến tìm Cửu hoàng huynh.

Thì ra là tên tiểu tử hồ đồ này. Chính sự mỗi ngày thì chẳng nhúng tay vào, việc hôm nay lại muốn đến xem náo nhiệt ư. “Ý của Tư Giai thế nào?”

“Muội…” Đông Phương Tư Giai định nói xong lại thôi, nàng nhìn hoàng huynh mình với vẻ khó xử, “Hoàng huynh, có thể không xử trảm không?”

Đông Phương Tư Kỳ ngạc nhiên, lẽ nào y đã đoán sai? Tư Giai không đến để xin giết La Kiệt, trái lại muội ấy muốn giữ mạng cho hắn.

“Hửm? Vì sao? Khinh bạc công chúa, tội danh này đừng nói là xử trảm, mà phải chu di cửu tộc.”

“Ơ! Nhưng… Nhưng La đại nhân là một vị quan tốt!”

Đông Phương Tư Kỳ thầm nhủ: Muội đã biết La Kiệt là một vị quan tốt, cớ gì lại đi trêu chọc hắn. Song ngoài mặt lại nói: “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, dù là một vị quan tốt nhưng hắn đã phạm tội này, nhất định phải điều tra theo luật.”

“Nhưng, nhưng nếu y bị oan thì sao?”

“Oan à? Có oan hay không cũng chỉ một mình muội biết.” Đông Phương Tư Kỳ nhìn muội muội, ánh mắt có phần lạnh lùng, “Tư Giai, muội còn không mau nói thật với trẫm?”

Đông Phương Tư Giai run lên, nàng ngồi phịch xuống đất. Dù trưởng thành trong hoàng cung nhưng nàng hiểu, người ở trước mặt hiện tại là hoàng thượng, không phải là hoàng huynh.

Thì ra Đông Phương Tư Giai nghe đồn rằng, hoàng huynh chần chừ không chỉ hôn nàng cho Long Phi Ngọc vì năm xưa muội muội của La Kiệt gây chuyện sóng gió; lại nghe nói Long Phi Ngọc luôn tức giận vì bị La Kiệt gây khó dễ, lòng nàng vốn đã nảy sinh ác cảm với vị Ngự sử giám sát này, khi có cơ hội nhất định sẽ làm khó dễ y. Lần này khi Bắc Dục quốc đưa ra ý muốn hòa thân, trong cơn giận dữ, nàng đã đi tìm La Kiệt.

“Chuyện hòa thân và La đại nhân có quan dự gì đến nhau? Muội đi tìm hắn làm gì?”

“Nếu như không phải tại hai huynh muội bọn họ, muội, muội bây giờ đã không…” Nàng cũng không rõ vì sao, chỉ là khi ấy nàng muốn xem xem La Kiệt sẽ trả lời thế nào.

“Thế nên muội đánh người ta? Đường đường là Trưởng công chúa của Lăng quốc lại đi ẩu đả với đại thần trong triều! Lễ nghi hoàng thất này muội học từ ai vậy?” Chẳng trách La Kiệt chịu nhận tội khi quân, nếu chuyện này truyền ra ngoài coi như danh tiếng của Lăng quốc cũng chẳng còn.

“Ai bảo y nói muội nên đi hòa thân, còn nói thân là con gái hoàng thất phải lấy lợi ích quốc gia làm trọng.” Cho nên nàng tức khí đá y một cái, tên gan thỏ kia lại dám chạy trốn, báo hại nàng không giữ được thế nên hai người ngã đè lên nhau, xui xẻo thế nào lại đúng lúc sứ thần của Bắc Dục quốc đi ngang.

“Vậy muội muốn hắn phải nói gì?” Đông Phương Tư Kỳ nhức đầu nhìn muội muội, y cảm thấy A Bích còn hiểu chuyện hơn nàng.

Phải rồi, nàng mong muốn y nói gì nhỉ? Mong y khuyên nàng không nên đi hòa thân, mong y nói nàng không nên hi sinh thân mình gả cho một lão già, mong y nói nàng phải lựa chọn điều tốt đẹp hơn…

“Muội nói cả rồi, bây giờ có thể tha cho y không?”

“Tha cho hắn? Vậy muội có cần danh tiết của mình không? Có còn muốn giữ thể diện cho hoàng thất không? Hơn nữa muội cho rằng người ta sẽ tin đây chỉ là hiểu lầm ư?” Lời đồn đại trong kinh thành không thể dễ dàng dập tắt như thế.

“Vậy phải làm sao đây?” Đông Phương Tư Giai lo lắng nhìn hoàng huynh.

“Làm thế nào bây giờ? Hoặc là giết hắn vì tội khi quân, hoặc là để hắn làm phò mã của muội.”

“Ơ? Thế nhưng…” Thế nhưng người nàng muốn gả là Phi Ngọc ca ca cơ mà. Nhưng nếu không có nàng, cùng lắm Phi Ngọc ca ca chỉ đau khổ một thời gian, dù sao người muốn gả cho huynh ấy cũng không thiếu. Thế nhưng La Kiệt thì khác, nếu không có nàng, ngay đến cái mạng nhỏ của y cũng chẳng còn.

“Được! Muội gả!” Đông Phương Tư Giai như cảm thấy khí thế liều mình giết địch đang sục sôi trong huyết quản.

Đông Phương Tư Kỳ bị dọa đến hoảng hồn. Y chỉ nói lẫy, nói lẫy mà thôi.

…Nhưng thế này thật sự đã giải quyết được vấn đề.

Sau khi nghe xong đề nghị của đồ nhi hoàng đế, nét vui mừng chẳng lộ là bao trên gương mặt Kim Đa Đa. Nàng không biết công chúa thật lòng thích đại ca hay chỉ là nông nổi nhất thời, cũng không mong đại ca chỉ thú thê vì phải tuân chỉ hay để đánh đổi lấy mạng sống.

“Việc này để ta hỏi ý đại ca đã, hoàng thượng hẳn cũng không muốn công chúa phải đi cửa sau vào nhà ta đúng không?”

Đông Phương Tư Kỳ gật đầu. Y biết suy nghĩ của sư phụ khác hẳn thường nhân, cho nên y không hạ chỉ ngay. Nếu là người khác, hẳn đã quỳ xuống tạ ơn.

“Sư phụ yên tâm, dù La đại nhân không ưng thuận, trẫm cũng không trị tội y.”

“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đã vậy xin hoàng thượng cách chức đại ca.” Nàng thà để đại ca vào Vô Song lầu làm công việc ghi chép sổ sách.

Nét mặt Đông Phương Tư Kỳ khẽ động, song vẫn không nói gì.

Ngày hôm sau, La Kiệt được bí mật đưa từ đại lao đến nhà Kim Đa Đa.

“Đại ca, huynh không cần lo lắng, hoàng thượng đã đồng ý với muội sẽ không trách tội huynh. Trong lòng huynh nghĩ thế nào cứ nói thẳng.” Kim Đa Đa có phần lo lắng, đại ca luôn xem chuyện thú thê là vô ích, bây giờ hoàng thượng lại chỉ hôn, sợ là huynh ấy sẽ thuận miệng đồng ý.

La Kiệt trầm tư hồi lâu, “Hôn sự này ta không thể ưng thuận.”

Kim Đa Đa thở phào nhẹ nhõm.

“Muội nói với hoàng thượng một tiếng, nhờ ngài chỉ hôn Trưởng công chúa cho thế tử gia đi.” Vừa nghĩ đến đến cảnh cô gái kiêu ngạo tùy hứng nhưng cũng không kém phần phong nhã hào hoa kia phải tha hương đến làm dâu nước khác, trong lòng y thoáng u sầu, thậm chí còn đau đớn.

“Đại ca, huynh lo việc này làm gì?” Kim Đa Đa biết đại ca vẫn luôn muốn nàng và Long Phi Ngọc có thể gương vỡ lại lành.

“Chẳng phải nàng ấy một lòng muốn gả cho hắn sao?” Thậm chí còn không cho phép y trách móc Long Phi Ngọc nửa lời.

Đột nhiên một tiếng “rầm” vang lên, một cô gái vận xiêm y hoa mây vàng óng đẩy cửa bước vào, run rẩy chỉ về phía La Kiệt mắng: “Ngươi, con thỏ chết dẫm này, con thỏ thối tha! Ngươi nghĩ bổn cung muốn gả cho ngươi lắm sao, ta, ta…” Sau đó nàng ta che mặt bỏ đi.

La Kiệt dứng dậy đuổi theo, Kim Đa Đa vội nói: “Đại ca, huynh phải hiểu, nếu huynh không có tình cảm với Trưởng công chúa thì không cần đuổi theo; nếu đuổi theo sẽ không còn đường quay lại.”

La Kiệt đứng sững lại, song chỉ trong chốc lát đã vội đuổi theo.

Kim Đa Đa lặng nhìn đôi bóng hình biến mất, kết cục này nàng không lường tới.

“Duyệt Duyệt bảo bối!” Kim Đa Đa nở nụ cười ngọt ngào với người đang ngó dáo dác ngoài cửa.

Quân Tư Duyệt thoáng do dự, sau khi xác nhận nụ cười trên mặt sư phụ không hàm chứa ý nguy hiểm, y chạy như bay vào.

“Sư phụ, chuyện người giao đồ nhi đã làm xong cả rồi.” Quân Tử Duyệt cũng cười ngọt ngào.

“Tốt lắm, thế nên sư phụ muốn thưởng cho con.”

“Ha ha, sư phụ định thưởng con thứ gì? Ối, sao sư phụ lại đánh con?”

Còn dám hỏi nữa à! Bảo nó đưa Trưởng công chúa đến nghe những lời thật lòng của đại ca, không ngờ Trưởng công chúa lại gây ra chuyện lớn.

Sau khi chuyện ấy qua đi, Kim Đa Đa từng nói với Thương Dung rằng: “Hầy, Hồ Ly à, dạo ấy ban đêm ta trằn trọc chẳng yên, buồn vui lẫn lộn. Vui vì đại ca và Trưởng công chúa không phải không có tình ý với nhau, buồn vì không biết phải nói với Long Phi Ngọc thế nào.”

Thương Dung híp đôi mắt, “Kim Miêu Mễ, ta thấy cô hài lòng quá nên mới mất ngủ thì đúng hơn.”

“Hả?”

“Rốt cuộc Long Phi Ngọc chẳng được làm phò mã gia.”

“. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK