• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Quả nhiên trong một thời gian dài, Tư Đồ Trường Nhạc không hề đến quấy rầy. Mấy năm qua y luyện công trên núi, bớt lui tới chốn giang hồ. Hôm nay chuyện phiền não đã được giải quyết, đột nhiên nảy ra ý muốn du sơn ngoạn thủy.

Quân Tử Duyệt là người đứng ra chủ trì, y muốn theo chân sư tổ học thêm kiến thức, vị sư phụ kia quả thật không thể dẫn y đặt chân vào chốn giang hồ.

Kim Đa Đa thầm tiếc vì mất một chân —— làm việc, Long Phi Ngọc cũng giúp đỡ, chớp mắt đã tiễn bước hai vị thần giữ cửa, chuyện vui này y đâu thể bỏ qua. Đây cũng là lần đầu tiên Đông Phương Tư Kỳ sinh lòng ngưỡng mộ vị sư đệ bị y coi như con: Giá mà mình cũng có thể muốn là đi, ung dung tự tại như thế.

Những ngày tiếp theo, Long Phi Ngọc như cá gặp nước. Có hoàng thượng hậu thuẫn, Tống Thư Tú đã được gả cho Chu Du, danh xưng quận chúa đương nhiên không có. Kim Đa Đa cũng vì thế mà hòa nhã với y hơn, tuy hai người vẫn chưa tâm sự với nhau, nhưng tình ý bên trong cũng có thể ngầm hiểu.

Về sau, y thấy thuận buồn xuôi gió, hai huynh đệ Thừa Phong – Tề Hải chậm chững những bước đầu tiên, nói những lời đầu tiên, tuy không trôi chảy như A Bích nhưng cũng khiến y mừng vui khôn xiết.

Trái lại A Bích khiến người ta nhức đầu. Từ sau lần đòi tiền kia, thấy quá dễ dàng nên cậu thường tìm cha đòi phí giữ bí mật, dù rằng cậu bé chẳng biết loại phí ấy là gì. Kim Đa Đa trái lại càng vui mừng, còn khen cậu thông minh; Long Phi Ngọc thì lo lắng khó tả, phủ Tĩnh Nam hầu dù gì cũng là dòng dõi danh tướng mấy đời, tuyệt đối không thể sinh ra một gian thương.

Long Phi Ngọc vừa bước qua cửa lớn Hầu phủ, vừa suy nghĩ việc phải mời một tiên sinh cho A Bích, nó là trưởng tôn của Long gia, tuyệt đối không thể nuông hư.

Đang nghĩ ngợi, một gã sai vặt chạy đến thấy Long Phi Ngọc bèn nghênh đón: “Thế tử, cuối cùng th2i ngài cũng về rồi.”

“Chuyện gì mà hốt hoảng như thế?” Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khiến Long Phi Ngọc không vui.

“Thế tử, ngài mau đi xem xem, Hầu gia, ngài ấy, ngài ấy…”

“Hầu gia làm sao?” Long Phi Ngọc kinh ngạc hỏi. Tĩnh Nam hầu trị gia nghiêm cẩn, tôi tớ trong phủ đều là người cẩn trọng, hiếm khi thấy bọn họ hoảng loạn thế này.

“Hầu gia ngài ấy… Ôi, thế tử à, ngài tự đi xem thì hơn.”

Gã sai vặt ấp a ấp úng, Long Phi Ngọc bèn bảo hắn dẫn đường, đi thẳng đến thư phòng của Tĩnh Nam hầu.

Đến bên ngoài thư phòng, bầu không khí ngày càng quái dị. Cửa phòng khép hờ, bên trong có tiếng động, một đám gia nhân có cả Trương quản gia đều đứng ngoài cửa, ai nấy nhìn nhau nhưng không dám tiến quá gần.

Thấy Long Phi Ngọc đến, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, Trương quản gia vội vàng tiến lên nghênh đón, không đợi Long Phi Ngọc cất tiếng đã nói ngay: “Thế tử, ngài về rồi, mau mau vào trong khuyên nhủ Hầu gia.”

“Rốt cuộc Hầu gia đã xảy ra chuyện gì?” Long Phi Ngọc vừa hỏi vừa bước tiếp vào phòng, quả nhiên phụ thân đã ở bên trong.

Vừa đẩy cửa ra, mùi rượu nồng cay ập vào mũi y. Long Phi Ngọc choáng váng đưa tay che mũi, cố nhìn vào trong.

Tĩnh Nam hầu Long Chính Nghị nửa nằm nửa ngồi trên ghế, sổ sách trên án thư bị ném cả xuống đất, trên ấy chỉ còn duy nhất một bầu rượu. Long Chính Nghị thân vận y phục hoa mỹ nhưng đầy những nếp nhàu, ria mép mọc lung tung trên khuôn mặt tiều tụy.

Không phải Long Phi Ngọc chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận hay sa sút ý chí tinh thần của phụ thân, thế nhưng vẻ uể oải này thì đây là lần đầu tiên. Y bước đến gọi: “Cha! Cha!”

Long Chính Nghị không mở mắt, miệng ông lẩm bẩm. Long Phi Ngọc ghé sát lại nghe thử, ông đang gọi “Liên nhi… Liên nhi…”. Đây là lần đầu tiên Long Phi Ngọc nghe phụ thân gọi khuê danh của mẫu thân, y không khỏi bất ngờ.

“Cha, con là Phi Ngọc.”

Nghe thấy tên Phi Ngọc, Long Chính Nghị như tỉnh táo hơn, ông mở mắt ra, vươn tay nắm lấy cổ tay Long Phi Ngọc.

“Liên nhi, ta biết nàng lo lắng… Đợi Phi Ngọc quay về ta sẽ, ta sẽ bắt nó thành thân… Nàng đừng ép ta… Đừng ép ta…” Lời còn chưa dứt, hai mắt ông đã nhắm nghiền lại.

Long Phi Ngọc càng ngạc nhiên hơn, mẫu thân tuy là hoàng nữ nhưng dịu dàng đôn hậu có tiếng, sao có thể “ép” phụ thân?

“Trương quản gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chao ôi, hôm qua Đại trưởng công chúa nói muốn nạp thiếp cho Hầu gia, ngay đến người cũng chọn xong cả rồi, Hầu gia không bằng lòng nên ngồi một mình uống rượu tiêu sầu ở đây, không cho bất kì ai vào hầu hạ. Tối hôm qua nô tài đã định bẩm báo với thế tử, thế nhưng…” Thế nhưng không ai biết thế tử ngủ lại nơi nào.

“Nạp thiếp? Chuyện này sao có thể?” Dù nói phụ thân từng thề rằng cả đời này vĩnh viễn không nạp thiếp để lấy lòng bậc đế vương, thế nhưng trên đời có mấy người phụ nữ mong phu quân nạp thiếp. Vì sao mẫu thận lại nảy ra suy nghĩ này?

“Cũng vì… cũng là vì… sợ Long gia vô hậu…”

“Liên nhi! Liên nhi! Nàng thật độc ác…” Long Chính Nghị đột nhiên hét lên, thân thể mềm nhũn.

“Lẽ nào ông chưa bẩm báo với mẫu thân ta?”

“Đã bẩm báo rồi ạ, thế nhưng Đại trưởng công chúa không chịu đến, cũng không cho Hầu gia vào trong. Bằng không Hầu gia đã chẳng ở đây uống rượu cả đêm.” Đây cũng là lần đầu tiên Trương quản gia thấy Đại trưởng công chúa tức giận như thế.

Long Phi Ngọc không thốt nên lời. Xem phụ thân và mẫu thân không phải lúc nào cũng “tương kính như tân” như y vốn nghĩ.

Long Phi Ngọc xoay người rời khỏi thư phòng, đi thẳng đến phòng của Thừa Lộ đại trưởng công chúa.

“Mẹ à, người mau đến thăm cha đi, đừng để ông ấy uống nữa.”

“Hừ, đàn ông các người muốn làm gì, nữ lưu như ta sao có thể can thiệp.” Khẩu khí cứng rắn như thế này Long Phi Ngọc chưa từng nghe qua.

“Mẹ, cha không chịu nạp thiếp chẳng phải là chuyện tốt hay sao, người tức giận làm gì?”

“Phi Ngọc, có phải con cũng nghĩ ta chỉ là một kẻ nghiêm tuân nữ tắc, không biết suy nghĩ đúng sai?”

“Con không dám.”

“Phụ hoàng và hoàng huynh đều đã về cõi tiên, ta cũng đã già rồi, phủ Tĩnh Nam hầu cũng trọng tình nghĩa hơn tiền tài. Hơn nữa trong ba tội bất hiếu, tội nặng nhất là vô hậu. Nếu con không muốn thành thân, vậy thì để huynh đệ của con làm. Tĩnh Nam hầu nạp thiếp về tình về lý đều đã bàn bạc xong cả rồi.”

“Mẹ à…” Bây giờ Long Phi Ngọc mới biết, hóa ra trong lòng mẫu thân không hề nặng oán hận, giống như không phải trong lòng phụ thân không có mẫu thân.

“Mẹ, việc này để sau hẵng nói, người cứ khuyên nhủ cha trước, con chưa từng thấy ông ấy say đến thế.”

Dù không đành lòng nhưng sau cùng Đại trưởng công chúa vẫn lắc đầu.

“Đã vậy, xin mẹ chớ trách con trai vô lễ.” Long Phi Ngọc nói xong bèn bước đến bế Đại trưởng công chúa lên.

“Phi Ngọc! Con định làm gì? Mau buông ta ra!”

Long Phi Ngọc không dám lại, y bế Đại trưởng công chúa đến thư phòng của phụ thân thật nhanh. Đám hạ nhân dù thấy y cướp người cũng không dám ngăn cản, đành theo chân phía sau.

Long Phi Ngọc không đợi hạ nhân tiến lên mở cửa đã đạp văng cửa thư phòng, bấy giờ y mới đặt Đại trưởng công chúa xuống. Đại trưởng công chúa định trách mắng, chợt nhìn thấy Long Chính Nghị nằm ngủ trên đất, miệng vẫn gọi mấy tiếng “Liên nhi”, khiến bà đứng ngẩn ra, viền mắt đỏ hồng.

Lúc ấy Long Phi Ngọc bèn xoay người rời khỏi, tiện tay khép cửa, cài khóa bên ngoài. Sau cử hạ nhân mang đến một cái ghế, ngồi trong viện phía trước thư phòng, kế đó dặn dò Trương quản gia: “Hầu gia và phu nhân trò chuyện bên trong, phận làm con ta không tiện rời khỏi nên ngồi ở nơi này. Về phần các ngươi, việc cần làm thì cứ làm, song nhớ kỹ, tuyệt đối không được hồ ngôn loạn ngữ.”

Dù gì Trương quản gia cũng được dạy bảo nghiêm chỉnh, lập tức hiểu ý, phân phó đám hạ nhân tiếp tục công việc, một lát sau chỉ còn lại thế tử gia ngồi bắt chéo chân trước cửa thư phòng của Hầu gia.

“Sau đó thì sao?” Kim Đa Đa hỏi. Đầu nàng gối lên vai Long Phi Ngọc.

“Sau đó à…” Long Phi Ngọc kéo chăn lên, “Sau đó mẹ ta khóc mãi, cha ta cũng lấy lại tinh thần, đôi mắt ngấn lệ nhìn mẹ ta, khi nhìn ta cả hai đều ngượng ngùng.”

Kim Đa Đa vùi mặt vào cổ Long Phi Ngọc cười khúc khích, thật không dám tưởng tượng ra dáng vẻ si tình của Tĩnh Nam hầu luôn nghiêm nghị sẽ như thế nào.

“Đại trưởng công chúa cũng thật là, bất kể có ra sao cũng không nên sắp xếp cho phụ thân ngài nạp thiếp. Nếu Hầu gia thật sự có lòng muốn nạp, chẳng phải Đại trưởng công chúa đã thành toàn giúp rồi hay sao.”

“Nàng nghĩ mẹ ta giận dỗi thế thôi ư, bà ấy thật sự lo lắng rằng Long gia vô hậu. Huống hồ bà cũng không biết cha ta không chịu nạp thiếp vì luôn có hình bóng bà ấy trong lòng.” Nếu không có chuyện hôm nay, chỉ e cả đời này phụ thân y cũng không hiểu rõ.

“Thôi được rồi, thể diện của nam nhân Long gia được thiếp vàng cơ mà. Ta dám nói, lúc đại hôn năm xưa chưa chắc Hầu gia đã nghĩ vậy, có điều sau này thấy Đại trưởng công chúa quá tốt, nên ngài mới thay đổi.” Dù rằng Kim Đa Đa chưa gặp cũng không quen biết Đại trưởng công chúa, nhưng với tính cách coi phu quân là cả thế gian này, không thể phủ nhận rằng Đại trưởng công chúa là một người phụ nữ tốt. Chỉ có điều nữ nhân dù tốt đến đâu cũng sẽ có lúc oán khí ngất trời, thậm chí còn có thể dọa ngã cả lão tướng quân Tĩnh Nam hầu oai dũng khi chinh chiến.

Long Phi Ngọc biết mình đang nói tốt giúp phụ thân, bèn ngượng ngùng cười, sau đó ngẫm lại thấy bản thân chẳng phải cũng như thế hay sao. May mà không giống phụ thân, mãi hơn hai mươi năm sau mới hiểu được, nếu không thì đã gà bay trứng vỡ. May mà…

“Đa Đa, ta có chuyện muốn thương lượng với nàng.”

“Hửm?”

“Ta muốn… Ta muốn cho cha mẹ gặp bọn nhỏ.” Long Phi Ngọc nói xong có phần do dự, ngón tay y xoay chuyển liên tục trên mu bàn tay Kim Đa Đa.

“Được.”

“Ơ? Nàng đồng ý ư?”

“Sao, hóa ra thế tử gia mong ta nói ‘không’ à?”

“Đương nhiên không phải thế! Chỉ là…” Chỉ là kể từ thời điểm ấy, mối quan hệ giữa họ coi như được chiêu cáo thiên hạ, thế nên y đã chuẩn bị tinh thần nhận một đống lý do thoái thác.

“Chỉ là cái gì? Ta đâu phải người không nói lý. Phu phụ Hầu gia đến nước này cũng có lỗi của ta, càng không thể để cho bọn A Bích có thêm vài người bà. Hơn nữa bọn trẻ đều biết gọi phụ thân, chẳng lẽ còn phải dạy bọn chúng lúc nào mới được gọi, lúc nào không được gọi hay sao?”

Long Phi Ngọc ôm Kim Đa Đa vào lòng, cười bảo: “Phải phải phải, nàng nói gì cũng đều đúng cả.” Thật không ngờ nàng còn nghĩ ra chuyện sẽ có thêm vài bà nội cho bọn trẻ.

“Thế nhưng cũng phải nói trước, nhận tổ quy tông, ngậm kẹo đùa cháu đều được, có điều không được xem vào chuyện của chúng ta.” Tuy rằng đã biết tâm ý của Long Phi Ngọc, nàng vẫn thấy sợ, chỉ e khi đã làm phu nhân của Tĩnh Nam hầu thế tử sẽ không còn được tự do tự tại như lúc này.

Long Phi Ngọc biết nàng sợ hãi điều gì. Bởi chính y cũng đang suy nghĩ, không biết nên để nàng tiếp tục làm bà chủ tự do tự tại, hay biến nàng thành một thế tử phu nhân thuần thục quy tắc.

Được Kim Đa Đa chấp thuận, Long Phi Ngọc lập tức suy nghĩ xem phải thưa chuyện với phụ mẫu thế nào. Kim Đa Đa để y đưa ba đứa trẻ đi nhận người thân, y lại lo không biết sẽ khiến hai người kinh hãi, hay vui mừng quá đỗi.

Ông trời đúng là chiều lòng người, y còn đang nghĩ ngợi thì một cơ hội trời cho lại đến.

Ngày hôm ấy, Cảnh Linh trưởng công chúa đã có tin vui dẫn theo cháu trai A Bích tiến cung vấn an mẫu hậu. Nhị hoàng tử do Hoàng hậu thân sinh và A Bích cùng tuổi, hai đứa trẻ chẳng mấy đã thành bạn thân.

Nhị hoàng tử dẫn A Bích đến điện Văn Hoa, cho cậu bé xem nơi mình sẽ đến học tập, trùng hợp gặp được thái tử và thư đồng Tống Doãn Văn. Tống Doãn Văn là trưởng tôn của Tả tướng Tống Dật, mẫu thân y chính là Thập ngũ muội của hoàng thượng, thấy A Bích chẳng phải hoàng thân quốc thích kia lại thân thiết với hoàng tử, trong lòng không tránh khỏi đố kỵ, hiềm nghi.

A Bích là chân truyền nhân của cha nuôi Hồ Ly, nào đâu chịu thiệt thòi, vừa nói vài câu đã đánh nhau. Tống Doãn Văn bảy tuổi, lớn hơn A Bích hai tuổi, thế nhưng dòng dõi quan văn, không thể bì được với thân thủ linh hoạt do cùng luyện võ với mẫu thân của A Bích, hơn nữa Nhị hoàng tử lại cổ vũ A Bích, cho nên Tống Doãn Văn tức khí, mắng A Bích là đồ con hoang.

“Ta không phải con hoang!” A Bích không biết con hoang là thế nào nhưng hiểu rằng ấy chẳng phải từ ngữ tốt đẹp gì.

“Ngươi không có phụ thân, ngươi chính là đồ con hoang!”

“Làm càn! Còn không mau im miệng cho ta!”

Mấy đứa trẻ sợ hãi ngoảnh lại, thì ra là phụ thân của Tống Doãn Văn —— Lại bộ thị lang Tống Thư Ngữ. Tống Thư Ngữ không để ý đến vẻ mặt uất ức của con trai, trước tiên hành lễ với hai vị hoàng tử, sau đó mới quay sang răn dạy: “Còn nói mình là người đọc sách? Trước mặt hai vị điện hạ lại thất lễ, thật đáng đánh đòn!”

“Phụ thân, con không nói bậy, nó đúng là đứa không có cha mà.” Tống Doãn Văn nhớ lại khi phụ mẫu bàn về chuyện cháu ngoại trai không có phụ thân của Thập bát hoàng dượng, vẻ mặt hai người tỏ rõ sự khinh bỉ.

“Người ta không có cha, con cũng không có cha hay sao? Con nghĩ cho con đứng đây sẽ để con làm xằng làm bậy sao?” Trong lòng Tống Thư Ngữ rất khinh thường huynh muội La gia vốn đồi phong bại tục còn đi rêu rao khắp nơi, thế nhưng không thể nói ra những câu mất thể diện.

“Ta có phụ thân, phụ thân ta còn cho ta tiền.” A Bích vừa nói vừa vỗ vào túi tiền treo bên thắt lưng.

“Tống đại nhân, ta từng nghe mẫu hậu nói, không có cha sẽ không có con, cho nên A Bích hẳn là có phụ thân.”

“Ha ha, Nhị điện nói phải, Long công tử đương nhiên có cha. Làm cha mà không dạy được con, hôm nay Doãn Văn thất lễ, hạ quan nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc.”

Ý châm chọc trong lời nói của Tống Thư Ngữ, A Bích và Nhị hoàng tử chưa hiểu được, thế nhưng thái tử tám tuổi thì hiểu rõ. Cậu không lên tiếng cũng vì muốn thấy A Bích bị chê cười, ai bảo tên nhóc này lại là tiểu sư thúc của cậu chứ. Bây giờ nghe thấy Thập ngũ hoàng dượng ỷ lớn hiếp nhỏ, trong lòng không khỏi tức giận, vừa định quay sang phản kích thì đã nghe giọng cười của một nam tử vang lên: “Khen cho câu làm cha mà không dạy được con!”

“Quả Hồng, ngài mau nói cho bọn họ biết, con có phụ thân!”

Long Phi Ngọc vừa ôm lấy A Bích vừa cười bảo: “Tống đại nhân nói rất hay, làm cha mà không dạy được con, bổn thế tử quả là thấy xấu hổ.” Nếu không phải vì muốn xem khả năng tự vệ của A Bích ra sao, Long Phi Ngọc đã sớm ra mặt dạy dỗ tiểu tử kia.

“Sao thế tử lại nói vậy? Nếu thế tử có con trai, nhất định sẽ là hổ tướng, trái lại Tống mỗ mới phải hổ thẹn.”

“Ha ha, A Bích, Tống đại nhân khen con là hổ tướng kìa, còn không mau tạ ơn Tống đại nhân.”

Tống Thư Ngữ ngạc nhiên nhìn hai khuôn mặt giống nhau đầy khó hiểu, rốt cuộc là thế nào? Năm xưa chẳng phải nói nghĩa muội của La Kiệt hồng hạnh xuất tường sao?

Thái tử cũng buồn bực, chuyện này là thế nào? Rốt cuộc tên nhóc năm tuổi này là tiểu sư thúc hay biểu đệ của cậu đây!

Nhị hoàng tử ở bên cạnh hỏi: “Hoàng huynh, Tống đại nhân khen A Bích lúc nào vậy?”

Ngày hôm sau, quả đúng như Long Phi Ngọc sở liệu, vừa vào cửa đã được báo rằng phu phụ Hầu gia đang chờ y ở chính viện.

“Phi Ngọc à, hôm qua trong cung truyền ra một chuyện, phụ thân không biết là thật hay giả nên tìm con tới hỏi.” Long Chính Nghị nói đến đây bèn ngừng lại, đợi Long Phi Ngọc lên tiếng. Thế nhưng Long Phi Ngọc không hé răng nửa lời mà đi đến phía trước, quỳ xuống khấu đầu ba cái.

“Phi Ngọc, con làm vậy là thế nào?” Hầu gia không lường trước hành động này, có phần giật mình.

“Cha, mẹ, hai người đã vất vả đến nay, con trai thấy hổ thẹn trong lòng, ba cái khấu đầu này là muốn tạ ơn hai người.”

“Đứa con ngốc nghếch này, mau đứng lên đi. Cha mẹ nào cần con tạ ơn. Chỉ cần con sớm hoàn thành chung thân đại sự là ta yên lòng rồi.” Đại trưởng công chúa nghẹn ngào.

Long Phi Ngọc chưa đứng dậy, lại tiếp tục cúi lạy ba cái.

Long Chính Nghị hỏi: “Lần này là vì cớ gì?”

“Con trai có một việc luôn lừa dối cha mẹ, còn khiến cha mẹ lo lắng, ba lạy này là để nhận tội.”

Long Phi Ngọc khấu đầu xong bèn đứng dậy, nói tiếp: “Hôm nay con trai muốn cha mẹ gặp vài người.”

Nghe xong, trong lòng Long Chính Nghị chợt hiểu, chỉ e tin kia là sự thật.

Chốc lát sau, một cậu bé năm tuổi chạy vào phòng, bước đến trước mặt phu phụ Long Chính nghị quỳ xuống khấu đầu, miệng nói: “A Bích khấu đầu với ông nội bà nội.”

“Đây, đây là…” Phu phụ Long Chính Nghị ngắm đứa trẻ môi hồng răng trắng này, người khác sẽ thấy tướng mạo giống Long Phi Ngọc đến năm, sáu phần, thế nhưng bọn họ thấy phải giống đến bảy, tám phần.

“Phụ thân, đây là A Bích, trưởng tôn của người.”

Tuy trong lòng đã đoán ra, thế nhưng tin này vẫn khiến phu phụ Long Chính Nghị giật mình kinh hãi. Vừa định cất tiếng thì lại thấy hai bóng dáng chập chững bước vào.

Hai đứa trẻ này chính là huynh đệ Thừa Phong, Tề Hải vừa tập đi. Tuy rằng khuôn mặt giống nhau, song tính cách lại một trời một vực.

Ca ca Thừa Phong tính tình chậm chạp, bước đi chậm rãi, nhất là khi đi đến ngưỡng cửa, ôm ghì khung cửa mãi không chịu bước quan.

Đệ đệ Tề Hải theo sau, đứa trẻ này nóng tính, còn chưa học đi đã muốn học chạy, không để ý nên va phải Thừa Phong vẫn đang bám rịt ở ngưỡng cửa.

Hai đứa trẻ cùng ngã nhào, khóc vang. Long Phi Ngọc và A Bích cùng lắc đầu thở dài.

Đại trưởng công chúa mềm lòng, vội gọi người bế hai đứa trẻ lại, dịu dàng dỗ dành. Long Chính Nghị tức giận hỏi: “Sao còn dẫn hai đứa trẻ này theo?”

“Phụ thân, Thừa Phong và Tề Hải… cũng là cháu trai của người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK