• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Long Phi Ngọc phiền muộn nằm trên giường. Thứ nhất là vì tiết trời đầu hạ nóng bức, thứ hai là vì hơn nửa tháng nay phải chôn chân ở nhà.

Vốn nghĩ Tô Tuyết Cầm là người cao ngạo, nàng ta sẽ không để bản thân khốn khổ vì tình. Nào ngờ còn không hiểu chuyện bằng cô nàng Linh Lung vốn luôn sướt mướt, lại còn nhảy hồ tự sát gây một màn náo loạn khiến kinh thành sôi sục, chẳng những thế còn khiến Tĩnh Nam hầu thế tử y không khác gì đứa trẻ con. Để tránh dị nghị, Long Phi Ngọc đành cáo bệnh không lên triều.

Rành rành là Tô Tuyết Cầm bị hưu vì không tuân nữ tắc, rành rành là Tô Tuyết Cầm tự sát vì bị phụ thân bức hôn, ấy vậy mà đám người trong kinh lại đồn đại rằng Tuyết mỹ nhân bất hạnh gặp phải tên lãng tử đa tình phụ bạc, và y chính là tên lãng tử chỉ thấy người mới cười, không hay người cũ khóc ấy.

Phụ bạc! Y chưa từng thề non hẹn biển với bất kì cô nương nào, sao có thể coi là phụ bạc? Người mới! Từ sau hôm gặp gỡ ấy chưa từng gặp lại hoa khôi Quần Phương, sao là người mới chứ? Chao ôi, dường như mỗi lần gặp cô nàng kia y đều gặp xui xẻo.

“Thế tử gia oán thán nỗi gì? Chẳng lẽ oán giận thiếp thân đến muộn chăng.” Một giọng nói yêu kiều vang lên cùng hương thơm thoang thoảng kích thích cả thính giác lẫn khứu giác của Long Phi Ngọc. Vừa ngoảnh đầu lại đã nghe tiếng cười khanh khách vang lên, khuôn mặt kia chẳng phải là điều y ngày đêm mong nhớ đó sao?

Lần này cô nương kia mặc một bộ y phục màu trắng thêu hoa sen, váy dệt mềm mại tối màu, cổ áo và ống tay được viền hoa bằng chỉ bạc. Màu trắng được tô điểm xanh xanh càng làm tăng vẻ kiêu kỳ, vận trên người nàng ta càng thêm quyến rũ. Nhất là cái xương quai xanh lấp ló sau cổ áo, thật sự khiến Long Phi Ngọc sững sờ.

“Cô…” Long Phi Ngọc vốn định hỏi nàng ta “Cô đến từ lúc nào?” hòng che giấu vẻ thất thần khi nãy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đường đường là Long đại tướng quân khiến kẻ địch vừa nghe tên đã sợ mất mật, thế nào lại để một nữ tử tự nhiên lui tới, chuyện mất mặt này sao có thể hỏi thành câu nên đành nén lại.

“Sao đã nửa đêm còn vận bạch y? Cô định khiến kinh thành nhốn nháo tin đồn ma quỷ lúc trà dư tửu hậu ngày mai hay sao?”

Kim Đa Đa cười ha hả, “Thế chẳng phải càng tốt sao, thế tử gia sẽ không dám ở lì trong phủ nữa.”

“Đừng nghe người ta nói bậy! Bổn thế tử thân có bệnh nên cần tĩnh dưỡng.” Long Phi Ngọc bị người ta nhìn thấu tâm sự, gương mặt y đỏ ửng lên, ngọn đèn đầu giường cũng lập lòe cháy.

“Hửm? Thế tử gia khó chịu à. Có phải vì ăn thứ gì không sạch sẽ nên mới bị thứ bệnh không tốt lành đúng không?”

“Càng nói càng bậy! Từ khi quay về kinh thành ta chưa từng đi đâu, việc đến Lâm Xuân… Hừ, gia đi đâu việc gì phải nói với cô?” Long Phi Ngọc rất tức giận khi bị Kim Đa Đa nghi ngờ.

“Hừ,” Kim Đa Đa hừ một tiếng lạnh lùng, “Chuyện ngài đi đâu ta không quản, nhưng thời gian tới ngài tốt nhất đừng đi đâu, ta không muốn con gái ta vừa ra đời đã bị những thứ bệnh không đàng hoàng.” Nàng từng nghe Diễm Hồng nói có những khách làng chơi hoặc kỹ nữ bị nhiễm bệnh lây qua đường sinh dục, cũng từng nghe có những cô gái vì nhiễm bệnh này nên hạ sinh con cái không lành lặn.

“Kim Đa Đa! Cô đừng quá đáng! Dù có là phu nhân tương lai của bổn thế tử cũng không dám xen vào việc của gia.” Long Phi Ngọc vì kiềm chế cơn giận mà mặt đỏ tía tai.

Kim Đa Đa chẳng hề tức giận, nàng nói: “Vậy là ngài vẫn còn muốn thấy thế tử phu nhân tương lai là ai à? Ngài nói xem, nếu người đó là Đa Đa thì sao nhỉ?”

Long Phi Ngọc lặng thinh hồi lâu, cũng tại y bị nàng ta nắm điểm yếu. Khi nàng ta còn ở phủ, thời gian hai người thật sự ở bên nhau cũng chỉ khoảng hai ba tháng là nàng ta có thai. Thôi thì nhẫn nhịn hai ba tháng vậy.

“Cô đảm bảo sau khi… sẽ giúp ta cưới công chúa?” Long Phi Ngọc vẫn hoài nghi, có thật nàng ta không cần ở bên cạnh y, không đòi cho mình một danh phận?

“Hừ, Long Phi Ngọc, đừng tưởng trên thế gian này cô gái nào cũng để ý đến danh vị. Ngài nghĩ ai cũng thích cuộc sống ngày ngày phải trông sắc mặt phu quân sao? Ngài nghĩ ai ai cũng thích cô đơn giữa cái giường trống không lạnh lẽo sao?” Đương nhiên nàng sẽ giúp y, bởi vì nàng rất muốn biết tên thế tử khinh thường phụ nữ này sẽ dung vị công chúa điêu ngoa được nuông chiều thế nào.

Long Phi Ngọc sớm biết cô nàng sẽ nói vậy, vừa cất tiếng hỏi xong đã hối hận ngay, bây giờ càng thêm xấu hổ, y sẵng giọng nói với vẻ đầy ác ý: “Đã thế cứ y theo lời cô nương nói lúc trước, chớ để đêm dài lắm mộng, tốc chiến tốc thắng là hay nhất. Hay là cô nương muốn định sẵn chi bằng bất ngờ?” Một câu nói đã khiến Kim Đa Đa trở thành nữ tử dâm đãng bất kham.

Kim Đa Đa chẳng hề phiền lòng, nàng còn cười ha hả, “Thế tử gia đừng sốt ruột. Thật sự việc này cũng khiến thiếp thân mệt mỏi, chẳng lẽ còn định làm khó thế tử gia muốn thiếp thân đến nữa hay sao.” Long Phi Ngọc nghe vậy nét mặt lộ rõ sự mộng tưởng.

“Ha ha, vậy giờ Tý đêm mai, mời thế tử gia quá bộ đến phủ thiếp thân một chuyến.” Dứt lời nàng tiến đến, áp gần sát vào môi Long Phi Ngọc nói khẽ: “Mong thế tử gia ngàn vạn lần đừng khiến Đa Đa chờ mong quá lâu.” Sau đó thuận đà hôn lên môi thơm.

Long Phi Ngọc không phòng bị nên bị nàng ta cưỡng hôm. Lần trước vì không có sức phản kháng nên đành bất dắc dĩ chấp nhận, lần này lại tiếp tục bị cô gái này khinh bạc, thật sự khiến y không thể không giận dữ. Ngay khi định kháng cự thì thân ảnh đối phương biến mất trong chớp mắt, trong phòng chỉ còn lưu lại hương thơm thoang thoảng và tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc chưa tan hết.

Cuộc trò chuyện đêm nay cũng là lần đầu tiên hai người đầu kề, vai ấp.

—o0o—

Đêm đã khuya, Kim Đa Đa vẫn chưa ngủ, trên người phủ chăn lụa dựa vào tường đọc sách bên ngọn đèn. Khi tiếng canh điểm giờ Tý vừa dứt đã nghe thấy tiếng động rất khẽ ngoài cửa sổ. Kim Đa Đa đặt sách xuống, khóe môi nhếch lên, lòng thầm nghĩ: Thế tử gia rất đúng giờ.

Khi Long Phi Ngọc bước vào trong đã thấy một mỹ nhân dựa tường đọc sách, thân mặc áo sa mỏng, lộ ra da thịt trắng muốt như ngọc, mái tóc dài đen nhánh hơi rối phía sau không cài bất kì thứ trang sức nào. Mỹ nhân nhường này, phàm là nam tử ai ai hẳn cũng dâng trào cảm xúc. Nhưng trong lòng y chỉ thấy muộn phiền.

Hôm qua khi Kim Đa Đa đi rồi y mới nhớ ra đã quên không hỏi hiện tại nàng ta ở đâu, sáng hôm nay phải sai Dạ Ảnh đi dò la, đã thế còn phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của thuộc hạ. May mà Dạ Ảnh rất nhanh đã báo về Kim Đa Đa trú tại một tòa nhà trong kinh thành chứ không quay về La phủ. Nếu không biến y thành đại tướng quân leo tường sau nhà ngự sử đại nhân thì còn ra thể thống gì.

Đến muộn thì sợ nữ ma đầu này nổi giận nên Long Phi Ngọc cố tình đến sớm hơn một chút, thế nhưng vào sớm lại sợ bị cười nhạo là con quỷ háo sắc cho nên y đành ngồi xổm ở chân tường đợi gần nửa canh giờ. Vì lẽ ấy trong lòng không tránh khỏi buồn bực.

Kim Đa Đa không nhìn rõ vẻ mặt của Long Phi Ngọc, chỉ thấy trang phục y vận đã không nhịn được cười. Long Phi Ngọc biết nàng ta cười vì lẽ gì nên vội với tay kéo cái khăn đen bịt mặt xuống, thầm nghĩ trong bụng: Có gì đáng cười chứ? Chỉ là y phục dạ hành thôi mà. Đây cũng vốn chẳng phải chuyện muốn bị người khác nhìn thấy, chẳng lẽ nàng ta còn muốn mình toàn thân bạch y như hôm trước sao? Hơn nữa dọc đường đi cũng không an toàn, lỡ bị người khác phát hiện chẳng phải ngày mai trên phố lại được tin có hái hoa tặc xuất hiện.

Nỗi phiền muộn khiến Long Phi Ngọc không muốn nhiều lời, y chỉ mong tốc chiến tốc thắng. Y lập tức ngồi xuống mép giường, đá phăng đôi giày, những ngón tay lần cởi cúc áo dạ hành. Vừa cởi được hai cái, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, trước đây khi hoan hảo với nữ nhân đều do đối phương hầu hạ y thay y phục, sao hôm nay y lại đổi vai phải hầu hạ nàng ta chứ, nàng ta và đám kỹ nữ, thị thiếp kia nào có gì khác biệt. Nghĩ vậy y bèn cài lại cúc áo vừa cởi. Vừa cài xong trong lòng lại thấy không hợp lý, bản thân y vốn bị ép đến đây, nếu để nàng ta tùy nghi ra tay thì có khác gì mấy nữ tử bị hà hiếp. Nhất thời y không biết nên cởi hay không nên cởi, những ngón tay cứng lại trước ngực.

Kim Đa Đa vẫn nghiêng đầu tựa vào tường, nhìn những ngón tay của Long Phi Ngọc lúng túng trước ngực, sắc mặt khi thì thư giãn lúc lại sốt ruột, lâu lâu còn cắn môi dưới. Nàng vốn không biết điều gì khiến Long Phi Ngọc do dự, chỉ cảm thấy thần sắc y bây giờ rất giống vẻ giận dỗi của A Bích.

Khi nàng nhìn thấy y cắn môi lần thứ hai, trong lòng không khỏi rục rịch. Trước đây khi hai người hoan hảo vì phấn son trên mặt nàng quá dày, Long Phi Ngọc chưa từng đặt môi lên mặt nàng, đừng nói chi đến đôi môi. Nàng biết khi nam nữ ái ân sẽ có những cử chỉ qua lại, chỉ là không biết chúng có tư vị ra sao.

Long Phi Ngọc còn đang do dự không biết nên bắt đầu thế nào, nhất thời lơ đãng đã thấy thứ gì đó mềm mại đặt lên môi y.

Long Phi Ngọc không thích hôn nữ nhân, y rất ghét nước bọt của họ. Nay Kim Đa Đa kia lại dám phạm vào điều kỵ của y, vừa toan cất tiếng quở trách đã bị nàng ta lợi dụng xâm lấn bằng cái lưỡi thơm tho. Hai người dây dưa qua lại không ngừng. Chỉ một lát sau, Long Phi Ngọc chợt cảm thấy điều này cũng không quá đáng sợ.

Hai người họ, một bên lâu không gặp ngọt ngào như sương, bên còn lại nhiệt tình hào hứng, chẳng bao lâu đã không phân rõ là ai bắt đầu. Đêm càng về sâu, áo lụa trắng bị ném ngoài rèm che, bên trong rèm truyền ra tiếng thở hổn hển của nam tử và tiếng ngân yêu kiều của nữ tử…

Sau một phen mây mưa, Long Phi Ngọc cảm thấy tinh thần thanh sảng, mọi muộn phiền gần đây như được xua tan. Ngọn đèn bên án đã tắt từ lâu nhưng nương theo ánh trăng mờ y vẫn thấy được tấm lưng che hờ hững bởi tấm chăn lụa. Long Phi Ngọc cầm lòng không đặng vươn tay vào trong lướt nhẹ trên da thịt nhẵn mịn, chẳng mấy chốc đã lại nảy sinh tâm ý.

Vì bị xoa lưng nên Kim Đa Đa tỉnh lại. Nàng tự nhủ thầm cơ thể này đã quá lâu không dùng, mới hai lần thôi đã đau đến chẳng nhúc nhích được. Vừa xoay người lại, bắt gặp đôi mắt sáng trưng của nam nhân kia khiến nàng không khỏi ngạc nhiên, “Sao ngài còn chưa đi?” Giọng không còn tự nhiên mà mang vẻ miễn cưỡng, lại kéo dài âm cuối khiến lòng người rung động. Thế nhưng khi lọt vào tai Long Phi Ngọc vẫn khó nghe như trước, thậm chí còn chói tai hơn.

Lửa dục trong lòng y như bị tạt một gáo nước lạnh, ngay đến một đốm tàn leo lét cũng không giữ được. Y thu tay về, hỏi han với vẻ phẫn nộ: “Nàng mong ta đi đến thế sao?” Khi xưa khi nữ nhân chung giường cùng y, có ai lại không mong y lưu lại thêm ít lâu, tốt nhất là cả đời dừng chân nơi ấy. Ấy vậy mà trời còn chưa hửng sáng cô gái này đã muốn đuổi y đi, nhất là sau những gì hai người vừa trải qua.

“Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ thế tử gia còn muốn nghênh ngang bước ra từ phủ ta khi bình minh đến? Ngài không màng danh tiếng của mình nhưng ta thì có đấy.”

Danh tiếng? Nàng ta như thế còn lo đến hai chữ danh tiếng ư! Long Phi Ngọc lại ôm một bụng tức giận, y nghĩ, đi thì đi, chẳng lẽ y thật đã quyến luyến cô gái này sao? Nhưng mà…

“Nhưng dù gì cô cũng phải hầu hạ gia tắm rửa lau người đã.” Vừa qua một màn mây mưa khiến y tiêu hao không ít sức lực, toàn thân nhớp nháp, mùi mồ hôi của y hòa lẫn với mùi hương của nàng ta. Thật ra y không quen cứ như vậy ra khỏi cửa.

Ôi thế tử gia, giữa đêm khuya thì tìm được ai hầu hạ ngài đây, chẳng lẽ ngài muốn mọi người đều biết chuyện sao? Ngài cố chịu đựng một chút đi.” Kim Đa Đa lười biếng vừa ngáp vừa đáp lời.

“Hừ!” Long Phi Ngọc hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước xuống giường, nhặt y phục dưới đất khoác lên người. Y cố tình lớn tiếng đánh động, tỏ rõ sự bất mãn.

“Thế tử gia, xin chờ một chút.”

Long Phi Ngọc thấy không vui, chẳng phải ta đã nói rồi sao, cô nhất định sẽ hối hận nhưng có hối cũng chẳng kịp nữa rồi, dù cô mở miệng cầu xin ta cũng không ở lại. Trong lòng y chợt vui vui song ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: “Chuyện gì? Mau nói, đừng làm chậm trễ giờ gia trở về.”

“À, ta chợt nghĩ nếu thế tử gia không thích thế này, chi bằng chúng ta hành động nhanh một chút, cứ ba ngày ngài lại đến một lần.” Nàng biết hiện tại võ quan ba ngày lại lên triều một lần, bên nàng cũng ba ngày một lần hẳn không làm lỡ việc của y, cũng không làm cơ thể quá lao lực. Thấy không, nàng nghĩ rất chu đáo đấy. “Còn nữa, mấy tháng nay thế tử gia không gần nữ sắc, khó tránh việc khiến người ta nghi ngờ, chi bằng ngài nghĩ cách gì che giấu cho tốt, đồng thời tuyệt đối không thể phạm đến ta.”

“Cô… Bảo ta làm sao che giấu đây?” Long Phi Ngọc không ngờ những lời Kim Đa Đa muốn nói lại như thế này.

“Làm sao ta biết được? Ta chưa từng làm chuyện trộm hương cắp ngọc.”

Lẽ nào y từng trộm hương cắp ngọc rồi ư? Từ trước đến nay đều là đám nữ nhân yêu thương nhung nhớ y, chưa bao giờ là y chủ ý rung động. Long Phi Ngọc tức giận toan phá tan cửa sổ nhưng thiết nghĩ song cửa thì nặng, đạp thành tiếng ắt kinh động cả phủ chẳng phải sẽ bại lộ hành tung rồi sao.

Kim Đa Đa ngoảnh mặt nằm trên giường, sau khi nghe tiếng người đi rồi nàng bèn nhoẻn cười. Thầm nghĩ vị đại tướng quân kiêu ngạo kia khi bị ức hiếp chẳng khác gì một đứa trẻ, quả thật rất… đáng yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK