• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Vì phải hồi phủ dùng cơm cùng phụ mẫu, Long Phi Ngọc không có cơ hội gặp con trai mình. Sáng sớm hôm sau, y hào hứng đến Kim phủ thăm hai đứa trẻ sinh đôi.

Đến Kim phủ, Kim Đa Đa vẫn chưa thức dậy. Bên ngoài chỉ có Thúy Nùng đứng hầu. Thấy một tiểu nha hoàn dẫn Long Phi Ngọc đến, nàng ta nhỏ nhẹ nói: “Tối qua hai vị tiểu thiếu gia khóc quấy mãi, tiểu thư ngủ không được ngon, hay là gia đợi một lát đã.”

“Ta không quấy rầy nàng, trước đến thăm hai đứa trẻ một chút.” Long Phi Ngọc biết Kim Đa Đa muốn tự mình chăm sóc con cái, nay đến hai đứa hẳn càng khiến nàng mệt mỏi hơn.

Thúy Nùng tỏ vẻ nghi ngờ. Nàng ta không giống Thúy Vi, không nghĩ rằng thế tử đến là vì muốn ‘gương vỡ lại lành’ với tiểu thư. Nàng ta biết tiểu thư sẽ không đồng ý làm thiếp thất, sợ rằng ngay đến chính thất cũng chẳng muốn làm, huống hồ hôm qua tiểu tử Dạ Ảnh còn khoác lác với nàng ta rằng bọn họ đã gặp một đại mỹ nhân trên đường đến, thế tử còn đích thân giải vây giúp mỹ nhân. Nếu như thế tử gia chỉ quan tâm đến con của ngài thì biết phải làm sao đây?

“Ngươi sợ cái gì? Sợ ta trộm mất chúng ư?” Long Phi Ngọc có phần giận dữ.

Thúy Nùng rùng minh. Than ôi, phận mình chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, nào có thể là đối thủ của hoàng thân quốc thích. Nàng ta vội tỏ vẻ đáng thương, “Thúy Nùng không dám. Hai vị tiểu thiếu gia đang ở buồng sưởi phía đông, chắc vẫn còn đang ngủ. Thế tử gia chú ý một chút, đừng đánh thức hai vị tiểu thiếu gia, nếu không lại phải dỗ cả buổi sáng mất.” Giả như đánh thức cả tiểu thư, e lại càng ồn ào hơn.

“Ta biết, ta biết!” Ả nha hoàn này chẳng khiến người ta có cảm tình. Long Phi Ngọc phất tay rồi bước về phía buồng sưởi phía đông.

Hai đứa trẻ đang say ngủ trong đông noãn các, đứa nào đứa nấy trắng trẻo mập mạp, vô cùng đáng yêu. Long Phi Ngọc đứng bên nôi suy nghĩ mãi, y không biết giữa chúng có điểm nào khác nhau, càng không phân biệt được đâu là thứ nam Thừa Phong, đâu là ấu nam Tề Hải.

Long Phi Ngọc nhẹ chạm đầu ngón tay lên gò má mềm mại của hai đứa trẻ, thật chẳng giống mẫu thân của chúng chút nào. Đứa trẻ nằm trong vẫn ngủ say không nhúc nhích, đứa nằm ngoài có vẻ mẫn cảm hơn, cái mũi nhỏ chun lại, dọa Long Phi Ngọc hoảng hồn phải rụt tay về.

Tiểu tử kia không thức dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy xoay sang nằm nghiêng. Long Phi Ngọc thở phào, y ngồi xổm ngắm khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc, cảm nhận được hơi thở còn thơm mùi sữa. Những đứa trẻ y từng gặp đều giàn giụa nước mắt, nước mũi, không đáng yêu như thế này. Long Phi Ngọc nghĩ thầm, ba đứa lớn lên sẽ đều giống mình, không biết ai sẽ là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử tương lai nữa đây.

Trong lòng đang vui sướng, y chợt nghe thấy động bên ngoài. Long Phi Ngọc rảo bước về phía rèm cửa, tự nhủ chẳng lẽ Kim Đa Đa đã thức dậy. Vừa bước đến gần đã nghe thấy người bên ngoài cất tiếng nhỏ nhẹ.

“A Bích thiếu gia, đợi Thúy Nùng đến dẫn ngài vào có được không?” Đó là một tiểu nha hoàn.

“Không, ta muốn vào bây giờ, ta muốn thăm tiểu đệ đệ.” Giọng nói non nớt này là của A Bích.

“Vậy để Hồng Nhi dắt ngài vào nhé?” Tiểu nha hoàn nói như cầu xin.

“Không cần, đệ đệ do Miêu Mễ sinh, không cho ai nhìn thấy.”

Long Phi Ngọc suýt bật cười, A Bích còn nhỏ như vậy đã hiểu được thế nào là huynh đệ tình thâm, y vội trốn sau tấm bình phong bên cạnh nôi, muốn xem thử tiểu tử này định làm gì.

A Bích len lỏi qua tấm rèm cửa nặng nề bước vào trong. Long Phi Ngọc vừa nhìn thấy y phục của thằng bé đã muốn phì cười. Chẳng phải lần đầu gặp y nó cũng mặc bộ này sao? Trên đầu là mũ tướng quân nho nhỏ, trên tay là kiếm gỗ con con. Nó muốn làm tướng quân chăng?

A Bích đi về phía nôi, rón rén lại gần nơi hai tiểu đệ nằm giống Long Phi Ngọc ban nãy, đầu cậu bé chỉ vừa cao ngang mép chỗ nằm.

A Bích cũng thò ngón tay út chạm nhẹ vào khuôn mặt hai đứa trẻ. Bọn trẻ nhăn mặt, A Bích sợ hãi rụt vội tay về, Long Phi Ngọc nấp sau tấm bình phong cũng bị dọa đến mồ hôi đầy người. May mà chẳng mấy khuôn mặt bọn trẻ đã giãn ra.

A Bích thoáng ngạc nhiên, sau đó nói khẽ: “Ta là đại ca ca, các đệ là tiểu đệ đệ, cho nên các đệ phải nghe lời ta.” Nói xong, cậu bé lùi lại vài bước, giơ kiếm gỗ con trong tay lên, “Ta là Long đại tướng quân, bây giờ ta phong đệ làm Tả tướng quân, phong đệ làm Hữu tướng quân.”

A Bích giơ ống tay áo lên quẹt mũi, sau đó lại tiến đến nói với hai đứa trẻ còn đang ngủ say: “Bây giờ các đệ còn quá nhỏ, đợi đến khi các đệ biết đi, đại ca ca… Bổn tướng quân sẽ dắt các đệ đi đánh kẻ xấu. Khi chúng ta đại thắng quay về sẽ được cưỡi ngựa to vào thành, giống như Quả Hồng vậy. Hoàng đế lão gia sẽ thưởng cho chúng ta thật nhiều tiền, bổn tướng quân còn có thể cưới công chúa xinh đẹp làm vợ.” Cậu bé đột nhiên dừng lại, giọng thoáng vẻ nghi ngờ: “Thế nhưng Miêu Mễ nói công chúa xinh đẹp không làm vợ Đại tướng quân, mà lại làm vợ Đại cữu cữu, tại sao vậy nhỉ? Đại cữu cữu nào có đánh thắng trận đâu.”

Long Phi Ngọc không nhịn được phải phì cười. A Bích giật mình, vội vung kiếm gỗ con trong tay, cậu chẳng nhìn thấy gì nên càng sợ hãi, trông như sắp khóc òa. Long Phi Ngọc vội chạy ra, dùng tay bịt miệng cậu bé lại, thì thầm: “Đừng sợ, là ta!”

A Bích thấy rõ đối phương nên dần nới lỏng, nước mặt trực trào cũng nuốt ngược vào trong. Quả Hồng không thích thấy mình khóc!

Long Phi ngọc buông tay ra, A Bích hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngài, ngài làm gì ở đây?”

“Ta đến thăm tiểu đệ đệ con.”

“Không, không cho ngài thăm!” A Bích giang tay che chắn trước giường.

“Vì sao?” Long Phi Ngọc không giận, y chợt nhận ra nói chuyện với tiểu tử này cũng khá thú vị.

“Bởi vì tiểu đệ đệ là do Miêu Mễ của con sinh ra, không phải do ngài sinh ra.” Vẻ mặt ôn hòa của Long Phi Ngọc khiến A Bích lấy lại dũng khí.

Long Phi Ngọc hừ một tiếng, “Không có ta, Miêu Mễ của con cũng chẳng sinh được.”

“Vì sao?” A Bích nhìn Quả Hồng với vẻ kì quái, tiểu đệ đệ là do một mình Miêu Mễ sinh ra mà.

Vấn đề này không thể giải thích với một đứa trẻ bốn tuổi. Long Phi Ngọc đành lảng sang chuyện khác.

“A Bích cũng muốn làm đại tướng quân à?”

A Bích gật đầu, khuôn mặt cậu bé ửng hồng. Miêu Mễ từng dẫn cậu bé đi xem ngày đại tướng quân xuất chinh và khải hoàn trở về. Cậu bé thấy Quả Hồng cưỡi một con ngựa lớn màu đen, mặc áo giáp sáng bóng, thật sự rất oai vệ.

“Ha ha, có tiền đồ lắm, quả không hổ là con cháu của… Long gia ta. Thế nhưng con mới chỉ là một cậu bé, muốn làm đại tướng quân cũng phải chờ nhiều năm nữa.”

“Con, con không còn bé, con là đại ca ca, bọn chúng mới là trẻ con.” A Bích phản bác ngay, cậu chỉ vào hai đứa trẻ nói: “Bọn chúng không biết nói cũng chẳng biết đi. Con lợi hại hơn chúng nhiều.”

“Ha ha, khi con còn nhỏ cũng không biết nói không biết đi, giống như hai đệ đệ vậy.”

“Không giống, không giống đâu, khi con sinh ra đã lớn thế này rồi. Miêu Mễ nói như vậy mà.”

Long Phi Ngọc muốn bật cười nhưng chợt cảm thấy ai oán. Khi tiểu tử này chưa biết nói biết đi, y vốn không biết y có huyết mạch tồn tại trên thế gian này, không thể nhìn thấy nó bước những bước đầu tiên, không thể nghe được từ đầu tiên tiểu tử này bập bẹ.

“Vì sao ngài buồn vậy?” A Bích thấy Long Phi Ngọc thoáng bi thương bèn lo lắng hỏi, “Ngài đừng buồn nữa, con sẽ cho ngài ngắm tiểu đệ đệ.” Nói xong, cậu bé kéo tay Long Phi Ngọc lại bên nôi.

Bàn tay y nằm trong bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, trong lòng chợt thấy ấm áp lạ thường, y cúi xuống ôm lấy A Bích, để thằng bé nhìn rõ hai đệ đệ mình.

“Ngài xem bọn chúng lạ chưa kìa, trông thật giống nhau.”

“Chúng là huynh đệ sinh đôi mà, ra đời cùng nhau đấy.”

“Vì sao con lại sinh ra một mình, còn hai đệ đệ lại sinh cùng nhau?”

“Vì cả hai đều muốn làm tiểu đệ đệ của A Bích.” Long Phi Ngọc nói ra câu ngu ngốc nhất từ trước đến giờ.

A Bích vô cùng khoái chí, “Miêu Mễ của ngài sinh cho ngài mấy tiểu đệ đệ?”

“À… Chẳng có ai cả.”

“Vậy con lợi hại hơn nhiều! Con có những hai đấy! Ngài thì chẳng có ai!”

“Ha ha! Không sai! A Bích đại tướng quân lợi hại nhất!” Long Phi Ngọc ngửa đầu cười, A Bích cũng ngửa đầu cười thật to.

Cùng xuất hiện với hai tiếng cười đắc ý này là hai tiếng khóc đinh tai nhức óc, âm thanh ồn ã tràn ngập buồng sưởi phía đông.

Nghe tiếng trẻ con khóc, Long Phi Ngọc như sực tỉnh cơn mộng, y chợt nhận ra mình đã chọc trúng tổ ong vò vẽ. Đang chưa biết phải làm sao thì nha hoàn và nhũ mẫu đã vội từ ngoài vào, dỗ dỗ dành dành, chẳng ai để ý đến hai phụ tử đứng bên cạnh.

A Bích hoảng sợ cắn ngón tay ái, quay sang nhìn Long Phi Ngọc, sau lại quay sang nhìn đám hạ nhân đang vây kín quanh nôi. Long Phi Ngọc quả không hổ là đại tướng quân, y lập tức đưa ra quyết định: Giữa lúc này, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Nhân lúc mọi người không để ý, y ôm A Bích chạy thẳng ra ngoài.

Long Phi Ngọc chạy mãi cho đến khi bốn bề xung quanh đều vắng lặng. Hai cha con nhìn nhau, đợi một lát không thấy ai đến tìm mới thở phào.

Trên chiến trường cũng chẳng chật vật nhường này, Long Phi Ngọc thở hắt ra, y vừa ngồi xuống thì thấy A Bích cũng bắt chước theo, từ dáng ngồi đến điệu thở dài.

Long Phi Ngọc bật cười, “Con còn nhỏ mà sao đã thở dài?”

“Hức, chắc Miêu Mễ sẽ đánh mông con mất.” A Bích nhìn Quả Hồng với vẻ khổ não.

Long Phi Ngọc nhíu mày, trong ký ức của y, người trách mắng phạt đánh là phụ thân, mẫu thân luôn an ủi dỗ dành. Thật tội nghiệp cho đứa trẻ không cha này.

“A Bích, con muốn có phụ thân không?” Long Phi Ngọc hỏi dò.

“Miêu Mễ nói A Bích không cần phụ thân.”

“Nói bậy, ai mà chẳng cần phụ thân!” Long Phị Ngọc giận dữ quát, khiến A Bích càng sợ hơn. “Ta không nói con, con đừng sợ.” Y phải giáo huấn lại nàng mới được.

“Thế nhưng có phụ thân thì ích gì.” Thư Kiệt ca ca có một người cha, thế nhưng Tống bá bá cả ngày chẳng nói một lời, vậy thì còn làm được gì chứ?”

“Sao lại vô ích?” Long Phi Ngọc không kìm được nỗi mong mỏi trong lòng, y cố nói bằng giọng ôn hòa: “Phụ thân sẽ mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp cho con.”

“Miêu Mễ cũng mua được. Miêu Mễ còn nói càng nhiều càng tốt, ý là sẽ mua cho A Bích thật nhiều, thật nhiều thứ.”

“Phụ thân có thể dạy con đọc sách, viết chữ.” Nàng hẳn sẽ không đủ kiên nhẫn làm việc này.

“Miêu Mễ nói đợi đến khi con năm tuổi sẽ nhờ sư công mỹ nhân dạy con viết chữ, bây giờ con đã bốn tuổi rồi. Sư phụ mỹ nhân là người thông minh nhất trên đời này.” Vừa nhắc đến sư công mỹ nhân, A Bích hào hứng không gì sánh được.

“Phụ thân còn có thể dạy con đánh võ, chẳng phải con muốn làm đại tướng quân hay sao?” Long Phi Ngọc tự biết mình võ nghệ không bằng Tư Đồ Trường Nhạc, song xét về hành quân đánh giặc, đương nhiên y sẽ thông thạo hơn.

“Chưởng môn gia gia nói sẽ cho con làm đại tướng quân.” Thân là hoàng tử Lăng quốc, binh thư trận pháp cũng là môn học không thể thiếu, Đông Phương Tĩnh Vĩnh cũng am hiểu sâu về mặt này.

Lần đầu tiên Long Phi Ngọc cảm thấy Thất hoàng cữu hẳn nên sớm cưới vợ sinh con thì hơn.

“Phụ thân sẽ bảo vệ con, không để kẻ xấu bắt nạt con.”

A Bích nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ, “Thế nhưng những bạn khác cũng không dám bắt nạt con, Miêu Mễ nói phụ thân của bọn chúng đều sợ đại cữu cữu.” Danh xưng Thiết Diện ngự sử là do hoàng thượng ngự ban.

Long Phi Ngọc vắt óc suy nghĩ, nhớ lại những điều phụ thân từng làm cho y khi còn nhỏ.

“Trên đường lớn, phụ thân sẽ cho con cưỡi lên cổ, con sẽ cao hơn những người khác, nhìn cũng xa hơn người khác.” Y tin rằng người văn nhã như Tư Đồ Trường Nhạc, tôn quý như Thất hoàng cữu, nghiêm nghị như La Kiệt chắc chắn sẽ không làm điều này.

“Lần nào Duyệt Duyệt ca ca cũng cho con cưỡi lên cổ huynh ấy.” A Bích thản nhiên đáp, “Chỉ có điều con thích cưỡi trên cổ đại sư huynh hơn.” Đại sư huynh cao hơn Nhị sư huynh, vai cũng rộng hơn.”

Cái gì? Tiểu tử này ngay đến cổ rồng cũng đã cưỡi ư!

“Phụ thân sẽ không để đánh mông con.” Như vậy hẳn sẽ khiến nó động lòng nhỉ?

“Miêu Mễ nói: ‘Đánh là thương, mắng là yêu, vừa đánh vừa mắng là rất thương yêu.'” Mỗi lần Miêu Mễ đánh mông, đối với cậu là một điều đặc biệt.

“Trẻ con nhà người ta phải gọi ‘phụ thân’, A Bích không cần gọi cũng được.” Long Phi Ngọc thật sự không nghĩ ra điều gì khác nữa.

Sự nhẫn nại của A Bích đến cực hạn, cậu bé dùng ánh mắt cho kẻ ngốc là Quả Hồng từng oai dũng cưỡi trên lưng tuấn mã cao lớn, “Con có thể gọi ‘cha nuôi’!” Cha nuôi Hồ Ly là người thông minh nhất sau sư công mỹ nhân, cha nuôi đã nói như vậy.

Long Phi Ngọc đau lòng nhận ra, phụ thân thật là y hóa ra chẳng cần tồn tại.

“Quả Hồng, ngài muốn làm phụ thân con à?” A Bích dù còn nhỏ nhưng vẫn nhận biết được những gì đang xảy ra.

Long Phi Ngọc nghẹn lời, không thể nói ‘phải’, cũng chẳng muốn nói ‘không phải’.

“A Bích, có điều gì mà bọn họ không thể làm cho con không?” Nhất định sẽ có, giống như lúc trước phụ thân từng đào trứng chim dưới gốc đại thụ vậy.

“Có chứ! Có phải nếu ngài làm phụ thân của con, ngài sẽ để con vui chơi không?” A Bích đã bị cha nuôi Hồ Ly ảnh hưởng, đã biết cò kè bớt một thêm hai.

“ha ha, được! Được chứ!”

—o0o—

Quân Tử Duyệt lê cơ thể mỏi mệt, bước chân nặng nề vào Kim phủ.

Mạng y thật khổ. Y không muốn sư công lặn lội đến đây để chăm sóc sư phụ, cho nên đã xung phong làm “thần y ngự dụng” giúp sư phụ. Không ngờ sư phụ vừa hết tháng ở cữ đã đẩy y đến Vô Song lầu bắt mạch bốc thuốc. Danh xưng Ngọc diện tiểu thần y này khiến lợi tức của Vô Song lầu tăng không ngừng, đổi lại bản thân y mệt đến chết đi sống lại, hôm nay mới được nửa ngày đã bỏ về. Y thuật của sư phụ cũng tốt, vì sao không tự làm chuyện này?

Vừa vào Kim phủ, y phát hiện nơi đây náo nhiệt khác thường, hóa ra thế tử Tĩnh Nam hầu đã ôm theo A Bích chạy mất. Quân Tử Duyệt không rõ vì sao sư phụ lại để Long Phi Ngọc lui tới phủ, thế nhưng tiểu đệ chẳng thấy, dù y mệt mỏi cũng phải cố đi tìm.

Quân Tử Duyệt chật vật bước đến gần bồn hoa, mấy bông linh lan sư phụ rất quý ngã lăn ra đất, bên cạnh là đống bùn đất chưa thành hình, hai người kia người lầy lội, y không khỏi cảm thán lần hai về số mệnh vất vả của mình.

A Bích bị phạt đánh đòn vì nghịch bùn.

Long Phi Ngọc vì dung túng A Bích nghịch bùn bị phạt một tháng không được đến Kim phủ.

“Chỉ là bùn thôi mà, có cần phạt nặng thế không?” Long Phi Ngọc thấy rất oan uổng, y nào biết Kim Đa Đa không thích A Bích nghịch bùn.

“Thế tử gia quá lời rồi, thiếp thân nào dám phạt ngài. Chỉ là không muốn làm trễ mối lương thân giữa thế tử và mỹ nah6n. Khách quý nhường này tiếp đãi không chu đáo phải tội. Duyệt Duyệt, giúp sư phụ tiễn khách.”

Quân Tử Duyệt vừa nghe đã tự nhủ, hay thật, thì ra thế tử gia ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lại còn muốn chọc giận cả sư phụ, há có thể để thế tử được như ý. Khuôn mặt ngọc đanh lại, “Thế tử gia, mời!”

Long Phi Ngọc cứ thế bị đuổi khỏi Kim phủ. Y nhìn Dạ Ảnh, “Mỹ nhân? Bên cạnh gia có mỹ nhân khi nào?”

Dạ Ảnh không dám mở miệng, thầm nghĩ hẳn là Thúy Nùng đã nói chuyện hôm qua với Đa Đa cô nương. Cũng có thể là nàng ta thuận miệng nói ra. Nếu để thế tử hay biết, chỉ e y sẽ bị lột da, mà đến da của Thúy Nùng cũng khó giữ.

Ngày hôm sau, A Bích mang cái mông nhỏ còn đau đến hỏi: “Cha nuôi, phụ thân có thể làm gì?”

Thương đại chưởng quỹ vừa gẩy bàn tính vừa đáp, đầu không ngẩng lên: “Phụ thân sẽ dính sát một chỗ với Miêu Mễ, không cho con lại gần, nhưng lúc con không nghe lời còn đánh mông con nữa.” Phụ thân y luôn đối xử với y như vậy.

“Vậy sau khi phụ thân đánh con có hôn con không?” Mỗi lần đánh Miêu Mễ đều làm thế.

“Không đâu!” Phụ thân y chỉ hôn mẫu thân y.

Ôi! Thật đáng sợ! Chẳng trách Quả Hồng cứ nhất định đòi làm cha mình, thì ra Quả Hồng muốn cướp Miêu Mễ.

A Bích xác định rõ lần thứ hai, bản thân cậu bé không hề thích Quả Hồng.

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK