• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Một chén, hai chén, lại ba chén…

Long Phi Ngọc không nhớ rõ có phải trước kia y cũng đã từng uống như vậy hay không, song chắc chắn rượu lần ấy không thấm vị khổ sở nhường này.

Ba tháng, quả nhiên ba tháng, Kim Đã Đã đã hoài thai con y… Không, là con của nàng.

Như vậy chẳng phải quá tốt ư? Tất cả đều đúng như y dự liệu, thậm chí còn đạt được kết quả trước ba tháng. Kim Đa Đa đã đồng ý giúp y lấy được công chúa, cũng đã đồng ý sau này sẽ cắt đứt mọi quan hệ với y, thậm chí sẽ không tiết lộ chuyện này với bất kì ai.

Như vậy rất tốt. Long Phi Ngọc cạn một chén rượu, vị khổ sở ấy vẫn vẹn nguyên.

Dạ Ảnh ở bên cạnh có phần lo lắng. Sau cái đêm quay về từ chỗ Đa Đa cô nương, thế tử vẫn như vậy. Trước mặt người ngoài không có gì thay đổi, song khi chỉ còn một mình thì lại như có bao uẩn ức bên trong, đã vậy còn dính vào tật dùng rượu giải sầu. Than ôi, y vốn nghĩ chuyện thế tử và Đa Đa cô nương là không thẻ, nào ngờ đường đường lại một đại tướng quân cũng có lúc phiền muộn vì nữ nhân.

“Thế tử gia, phủ Khánh vương gia có gửi thiếp, mời người tham gia hội săn mùa thu ngày mai.” Y mong thế tử sẽ nhận lời, trông dáng vẻ oai hùng hiên ngang của thế tử khiến y thấy thoải mái hơn.

Hội săn mùa thu? Phải rồi, mấy tháng nay y chẳng khác nào cô vợ nhỏ chịu uất ức, đắn đo, đa nghi, hoàn toàn quên đi cảm giác thúc ngựa bôn ba, truy đuổi con mồi. Cứ tiếp tục thế này chỉ e khi lâm trận cũng chẳng giết nổi địch.

“Được! Cử người đến hồi đáp với vương gia rằng, bổn thế tử sẽ theo cùng.”

Dạ Ảnh cao hứng đi làm nhiệm vụ.

Ngày thứ hai của hội săn mùa thu quả không tồi.

Cuối thu tiết trời mát mẻ, cỏ cây tốt tươi, cưỡi tuấn mã băng qua rừng cây, dồn con mồi vào đường cùng là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhìn con mồi chất đống, Long Phi Ngọc như tìm lại được niềm vui thắng lợi.

“Ha ha, thế tử gia quả không hổ là đại tướng quân danh chấn một phương, cái tên đứng đầu hội săn mùa thu ngày hôm nay chắc chắn không ai khác ngoài thế tử.”

“Đại tướng quân của chúng ta là ai chứ? Trận đại chiến lần trước ngài đã quét sạch ngàn quân, hội săn mùa thủ cỏn con này sao có thể làm khó ngài?”

“Ha ha, Vương tướng quân đề cao Phi Ngọc quá rồi, nếu chỉ dựa vào một mình Phi Ngọc sao có thể càn quét cả ngàn quân.”

“Thế tử gia đừng khiêm tốn, bản lĩnh của ngài có ai không biết, ngay đến hoàng thượng cũng luôn khen ngợi ngài đó thôi.”

“Ha ha, thế tử gia và hoàng thượng chẳng mấy mà thân lại càng thân.”

Long Phi Ngọc và những người xung quanh cười nói rất vui vẻ. Phải, muội phu của hoàng thượng, danh hiệu biết bao người mong muốn có được này chẳng mấy chốc sẽ về tay y. Chẳng phải y nên vui vẻ hay sao? Y muốn cho tất cả mọi người thấy y rất cao hứng.

“Thế tử gia quả là nhân trung chi long, ngay đến tuấn mã ngài cưỡi cũng bất phàm.” Một viên quan mau miệng nói.

Nhắc đến ái mã, Long Phi Ngọc nở nụ cười thật tươi. Phiêu Ảnh của y dù bỏ ngàn lượng cũng chưa chắc tìm được con thứ hai, nó đã theo y chinh chiến bao năm, đương nhiên không phải con nào cũng có thể so sánh.

“Ha ha, ngựa tốt thế này không biết liệu thế tử gia có thể cho hạ quan mượn dùng một lát có được không?”

“Cho ngài mượn làm gì?” Nhìn ông ta phương phi thế kia mà cũng muốn cưỡi Phiêu Ảnh của y sao?

“Ha ha, đương nhiên là mượn giống!” Vị quan nọ còn đang vui sướng vì diệu kế vừa nảy ra, nhoáng cái đã thấy thế tử biến mất cùng tuấn mã.

“Ấy, thế tử gia! Ngài đừng thế chứ… Thế này, thế này là sao?”

“Thôi đi, ngài còn hỏi nữa à. Dựa vào ngài mà cũng đòi mượn giống của thế tử gia ư!” Chu Du khinh miệt nhìn người nọ, song trong lòng y cũng lấy làm lạ trước phản ứng hơi quá của Long Phi Ngọc.

“Người ta mượn giống ngựa chứ nào phải mượn giống của thế tử gia, ta đây còn chưa đủ hay sao.” Viên quan nọ tự lẩm bẩm.

—o0o—

Không rõ Long Phi Ngọc đã thúc ngựa đi bao lâu, thế nhưng sự khó chịu vẫn ứ đọng trong y. Y tung người xuống ngựa, bước đến bên một gốc cây giơ chân lên đá.

“Kim Đa Đa cô giỏi lắm! Long Phi Ngọc ta nếu còn nhớ đến cô, ta sẽ…”

Sẽ thế nào? Sẽ không mang họ Long? Sẽ không được chết tử tế? Đột nhiên Long Phi Ngọc không thốt nên lời, đành giơ chân hung hăng đá vào thân cây đáng thương một cái.

“Nếu ta còn nhớ đến cô, ta sẽ không được làm cái gì phò mã gia chết tiệt kia!”

Từ sau khi biết chắc chắn mình đã mang thai, Kim Đa Đa không dám ngủ muộn, tối nay nàng cũng lên giường sớm. Ngủ một giấc, trong cơn mơ nàng cảm thấy có người đứng trước giường mình.

“Ai?” Lúc Kim Đa Đa lên tiếng, tay nàng đã giơ lên như tiên nữ đang rải hoa. Nàng không dám dùng nội lực vì sợ động đến thai khí, thế nhưng nếu dùng đòn “tiên nữ rải hoa” này thôi cũng đủ đánh đối phương thành con nhím.

“Là ta.” Vừa dứt lời, rèm che bị nhấc lên, người bước vào chính là kẻ đã năm tháng nay chưa gặp mặt – Long Phi Ngọc.

“Ngài đến làm gì?” Lòng Kim Đa Đa thả lỏng song vẫn căng thẳng quan sát, “Chẳng phải ngày mai ngài phải xuất chinh sao?” Tháng trước Tây Xương quốc phái sứ giả đến Lăng quốc, thỉnh cầu Lăng quốc hiệp trợ tiêu diệt nội loạn bên trong. Chính gì chuyện này xảy ra gần biên giới Lăng quốc, hoàng thượng đã đồng ý tương trợ, coi như tránh tự rước họa và cũng để Tây Xương quốc nợ một mối ân tình.

Trận chiến lần này tuy không thể so sánh với đại chiến xảy ra một năm trước, song Long Phi Ngọc vẫn chủ động xin đi giết giặc, y thầm nghĩ có lẽ ông trời đã nghe thấu mong ước của y, cho y cơ hội trút giận. Có điều ngày xuất chinh càng gần, y càng nhớ đến cô gái này, trong lòng luôn buồn bã, bất an.

“Cũng vì ngày mai phải đi xa nên tối nay mới đến thăm.” Long Phi Ngọc vừa lạnh lùng đáp vừa cởi trường bào.

“Hừ, có gì mà phải thăm?” Kim Đa Đa cũng lạnh lùng đáp trả, trong lòng cảm thấy lạ kì.

“Đừng hiểu lầm, ta không đến thăm cô.” Long Phi Ngọc leo lên giường, vừa ngoảnh lại đã chăm chú nhìn cái bụng tròn của Kim Đa Đa, “Sao đã to thế rồi?”

“Ngài…” Kim Đa Đa bỗng thấy ngán ngẩm.

“Được rồi, ngày mai ta đi rồi, khi quay về hẳn là đứa trẻ này đã được sinh ra. Bây giờ nàng để ta thăm nom một chút, sau khi quay về sẽ không dây dưa nữa.” Những lời này không còn mang vẻ lạnh lùng nữa mà ân cần, tha thiết hơn hẳn.

Lòng Kim Đa Đa dịu lại. Ngẫm lại dạo gần đây y đối xử với nàng không còn thô lỗ như trước kia, trước khi ra trận kỵ nhất là mang tạp niệm trong lòng, nếu y thật sự lo lắng, có lẽ nào…

“Chỉ một đêm nay thôi.”

“Ừ.” Long Phi Ngọc mỉm cười rồi rúc vào chăn.

“Bụng, bụng nàng rất to đấy.” Long Phi Ngọc thoáng vẻ lo lắng.

Kim Đa Đa thấy hơi xấu hổ, “Ừm, sư phụ nói có thể là song thai.” Nhắc đến sư phụ, Kim Đa Đa thấy có phần hổ thẹn, lần này nàng mang thai cũng không tiết lộ phụ thân là người nào, khiến đại ca rất tức giận đã đành, sư phụ mỹ nhân cũng đích thân hạ sơn lần thứ hai để dạy dỗ nàng. Đến khi nàng hứa sẽ không tái phạm lần nữa, người mới miễn cưỡng nguôi giận.

“Song thai?” Long Phi Ngọc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, phủ Tĩnh Nam hầu neo người, bây giờ y lại có đến ba người con, trong lòng không thể không vui sướng. Y cố che giấu niềm vui ấy, chuyển chủ đề sang việc khác, “Ta thấy trong nhà treo rất nhiều tranh mỹ nhân, trước đây chưa từng thấy.”

“Ta nghe người ta bảo, khi mang thai ngắm tranh mỹ nhân có thể sinh được con gái.”

“Hừ, hồ ngôn loạn ngữ. Nếu sinh ra con trai thì biết làm sao?”

“Hừ, vậy thì lại sinh!” Kim Đa Đa thầm mắng Long Phi Ngọc là mồm quạ đen, thầm nghĩ trong hai đứa trẻ hẳn có một là nữ. Nàng đã hứa với sư phụ mỹ nhân và đại ca rằng sẽ không mang thai ám muội như vậy thêm lần nào nữa.

“Nàng…” Long Phi Ngọc muốn dạy dỗ nàng ta, sau mới ngộ ra mình lấy tư cách gì để nói đây chứ.

Hai người đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau thì nghe tiếng lộn xộn bên ngoài. Chỉ một lát sau, Thúy Vi hầu hạ ngoài phòng đã bẩm vào: “Tiểu thư, tiểu thiếu gia muốn ngủ cùng người.”

Lắng tai nghe, quả nhiên là tiếng khóc của A Bích. Bên trong là ánh mắt hung bạo của thế tử, bên ngoài là tiếng gào khóc của A Bích, Kim Đa Đa chỉ biết cười khổ, phụ tử hai người này quả là biết cách khiến nàng khốn đốn. Nàng đành bảo Thúy Vi đưa A Bích vào.

“Thúy Vi tham kiến thế tử gia.” Dù Thúy Vi biết tiểu thư nhà mình và thế tử gia có “gian tình” nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy ngài trong phòng tiểu thư, không tránh khỏi hoảng hốt, dù gì vị này cũng từng là chủ tử của nàng ta. A Bích thì giật nảy mình. Tên xấu xa kia sao lại ở trong phòng của miêu mễ? Lại còn hung dữ nhìn mình, ngay đến nước mắt cũng chạy ngược vào trong, chỉ dám thút thít nho nhỏ.

Chuyện Long Phi Ngọc nói khi còn ở thành Phong Ninh, Kim Đa Đa vẫn nhớ rõ, nàng cũng thấy con trai mình quá yếu đuối. Thế nên sau khi lên kinh, nàng đã để nó ngủ một mình, gần đây vì mang thai nên cũng hơi lơ là chăm sóc. Lúc này thấy A Bích mặt ngấn lệ, lại bị Long Phi Ngọc dọa đến không dám khóc, trong lòng nàng không khỏi hổ thẹn, vội ôm nó vào lòng. Thúy Vi cũng nhân cơ hội này lui ra ngoài.

A Bích yên vị trong lòng mẫu thân, dũng khí cũng quay trở lại, tiếng khóc ngày một to. “Miêu mễ… Con muốn ngủ với miêu mễ… Hu hu…”

“Lớn như vậy còn muốn ngủ với mẫu thân, như thế có được hay không? Nghĩ mình còn nhỏ lắm sao?” Long Phi Ngọc thấy A Bích khóc mãi tự nhiên cũng khó chịu.

“Tên xấu…”

Long Phi Ngọc trừng mắt, “Ta đã dạy con phải xưng hô với ta thế nào rồi kia mà?”

Chữ “xa” ngậm trong miệng nhỏ của A Bích thật lâu, sau cùng thốt ra hai chữ —— “Quả hồng”. A Bích nghĩ thầm: Tên xấu xa này thật kì quái, vì sao lại muốn mình gọi là quả hồng nhỉ? Mình không thích ăn hồng đâu.

“Quả hồng cũng là đứa trẻ lớn, vì sao cũng muốn ngủ với miêu mễ?” A Bích vừa nức nở vừa thắc mắc. Mình nhỏ không có nghĩa là mình ngốc, quả hồng này chỉ mặc trung y ngồi dựa trên giường, nhất định là đang ngủ cùng với miêu mễ.

Kim Đa Đa vừa xấu hổ vừa ảo não nhìn Long Phi Ngọc, không biết nên trả lời A Bích thế nào. Long Phi Ngọc đã nghiêm nghị nói tiếp: “Ta không phải là trẻ lớn, ta là người lớn, người lớn có thể ngủ cùng miêu mễ.”

A Bích nghe vậy lại quay sang nhìn mẫu thân, nước mắt lại ngấn lên. Kim Đa Đa dở khóc dở cười, lý do quái quỷ gì thế này? Cũng lạ thật, A Bích chẳng sợ chưởng môn sư huynh nhưng lại rất ngoan ngoãn trước mặt Long Phi Ngọc. Long Phi Ngọc dùng mắt nói với nàng, ý muốn đuổi người.

Ba người họ, một người sớm mai phải xuất chinh, một còn nhỏ tuổi, một đang mang thai, ai cũng đều không thể chịu dựng thêm nữa. Kim Đa Đa ai thán, “Ôi, nghỉ ngơi cả thôi, ngày mai còn phải đi sớm nữa, đừng làm lỡ đại sự.” Một lớn một nhỏ đều vui mừng.

“Miêu mễ, con muốn nằm trong.” Cậu bé không muốn nằm chung với quả hồng thối kia.

“Vậy con phải ngoan, không được đạp vào bụng mẫu thân.”

“Tiểu tử này dám đạp vào bụng nàng?” Long Phi Ngọc căng thẳng hỏi.

“Không phải, trẻ con khi ngủ đương nhiên khó nằm yên.” Kim Đa Đa dỗ dành A Bích bị dọa sợ.

“Để nó nằm giữa.” Long Phi Ngọc nghĩ bụng, ban đêm nhất định phải giữ chặt tên tiểu tử này.

“Miêu mễ, con không muốn.” A Bích ôm cổ Kim Đa Đa làm nũng.

“Không muốn à? Vậy thì nằm ngoài.”

Kim Đa Đa phì cười, phụ tử hai người sao giống như đang ghen tuông lẫn nhau. Chỉ có điều không biết Long Phi Ngọc lo lắng cho nàng, hay là vì đứa trẻ trong bụng nàng.

“A Bích ngoan, đêm nay con nằm giữa. Ngày mai ta dẫn con đi xem đại tướng quân xuất chinh.”

Nghe thấy được đi xem đại tướng quân xuất chinh, A Bích vui sướng ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Long Phi Ngọc cũng hài lòng nhìn Kim Đa Đa mỉm cười, sau lại nghe cô nàng kia nói khẽ, “Đừng hiểu lầm, chỉ là nói để dỗ dành trẻ con thôi.”

Thẳng giấc đến nửa đên, Long Phi Ngọc bị tiếng động bên cạnh làm giật mình. Y xoay người lại thì thấy A Bích, cố giấu vẻ không bằng lòng hỏi: “Con muốn làm gì?”

“Con muốn đi tiểu.” A Bích mếu máo nói, miêu mễ cũng khen cậu bé rất ngoan, ban đêm đi tiểu sẽ gọi người lớn.

Kim Đa Đa cũng tỉnh, nàng ngáp dài nói: “Để Thúy Vi dẫn nó đi đi.”

“Không cần.” Chẳng rõ vì sao Long Phi Ngọc cảm thấy không cần thêm người xuất hiện trong phòng nữa, “Ta dẫn nó đi.”

“Ngài? Ngài biết làm ư?” Kim Đa Đa không thể tin tưởng người luôn sống trong an nhàn, sung túc như thế tử gia sẽ làm cả việc này.

“Nàng nghĩ ta là người thế nào, đi tiểu cũng không biết ư!” Long Phi Ngọc nói xong lập tức xuống giường, tiện tay lấy tấm áo choàng lên người A Bích, ôm cậu bé ra ngoài. Kim Đa Đa thấy y còn biết giữ ấm cho A Bích, nàng mỉm cười nằm lại giường.

Long Phi Ngọc ôm A Bích đặt trước thùng phân, y ngồi bên cạnh chờ. A Bích dè dặt ngẩng đầu, “Quả hồng, quần vẫn chưa cởi.”

Long Phi Ngọc ngạc nhiên, “Không biết tự cởi sao?”

A Bích cắn môi ra chiều oan ức, “Con còn nhỏ, chưa biết tự cởi.”

Long Phi Ngọc chau mày ngồi xổm xuống giúp A Bích cởi quần. Bản thân y thường ngày cũng có kẻ hầu người hạ mặc xiêm y, quả thật chưa từng làm việc này, giằng co mãi mới cởi ra được.

“Giờ thì đi được rồi chứ.” Long Phi Ngọc đứng thẳng dậy, thở hắt ra.

“Con không với tới.” A Bích mắc tiểu đến sắp khóc, lại không dám tiểu ra đất, quả hồng thối nhất định sẽ mắng cậu bé.

Long Phi Ngọc nhìn lại, lẽ nào lại thế, tiểu tử này chẳng cao hơn thùng phân bao nhiêu. Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, y xoay người đi lấy một cái ghế, để xuống đất xong thì ôm A Bích đặt lên trên, “Được rồi, tự tiểu đi.”

Đây là lần đầu tiên A Bích tự đi tiểu, cậu bé cảm thấy việc này rất mới lạ, uất ức ban nãy đã tan biến chẳng thấy tăm hơi. Long Phi Ngọc vẫn đang suy nghĩ, trẻ nhỏ đúng là phiền phức, mấy tháng nữa lại có thêm hai đứa, đầu y bắt đầu đau nhức.

Khi hai phụ tử quay về, Kim Đa Đa vẫn đang ngủ. Hai người rón rén lên giường để không đánh thức nàng.

Khi Long Phi Ngọc tỉnh giấc lần nữa đã đến canh năm, đã đến lúc y phải đi. Vừa định đứng dậy mới phát hiện A Bích đang nép vào người y. Ngắm khuôn mặt ngây thở nhỏ nhắn, sau lại nhìn sang khuôn mặt trắng hồng kiều diễm bên cạnh, trong lòng y chợt thấy ấm áp.

Y cẩn thận kéo A Bích ra, nghiêng người hôn lên khuôn mặt nhỏ ấy một cái, sau đó đứng dậy mặc xiêm y. Vừa định đi, y lại dợm bước suy nghĩ một lát, sau đó cũng đặt lên khuôn mặt trắng hồng một cái hôn.

Sau khi y đi khỏi, đôi mắt tròn trên khuôn mặt phấn hồng mở ra.

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK