• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Long Phi Ngọc ở đình viện phía tây Hầu phủ Tĩnh Nam, nội viện là nơi phu phụ Hầu gia ở, đình viện phía đông là nơi tiếp đãi khách đến.

Phu phụ Hầu gia thân phận tôn quý, lại chỉ có một mụn con là Long Phi Ngọc, đương nhiên sủng ái vô cùng. Phía tây viện là nơi có phong cảnh đẹp nhất trong phủ, nơi ấy chỉ có Long Phi Ngọc và đám cơ thiếp của y ngụ lại.

Lúc này đang vào tháng ba mùa xuân, hoa đào ở tây viện vừa chớm nở, màu hồng phấn nhuộm cả một khung trời, vừa trông đã thấy đẹp. Từ lâm uyển có tiếng đàn cất lên từng đợt, trong trẻo dễ nghe, uyển chuyển êm tai.

Bước theo tiếng đàn, sẽ thấy một bóng hình vận xiêm y trắng muốt ngồi dưới gốc đào, tiếng đàn du dương kia đích thực phát ra từ bàn tay của nàng ta, hơi gió xuân vừa nhẹ thổi đã khiến những cánh hoa màu hồng phấn sà lên áo, càng khiến chủ nhân của bộ trang phục toát lên vẻ thanh lệ, phiêu dật.

Tô Tuyết Cầm rất tự tin vào bản thân, không chỉ riêng cầm nghệ, mà còn là dáng vẻ đượm phong tình của mình khi vận bạch y, cộng thêm khung cảnh đệm đàn giữa rừng đào thế này… Đã có không ít văn nhân mặc khách vì thế mà phú thơ họa tranh, cho nên nàng rất thích mặc bạch y, thích ngồi giữa rừng đào mà gảy đàn.

Nỗi buồn bực vì thế tử lần trước đã tan thành mây khói, sau mấy ngày ngụ lại Linh Lung quán, cuối cùng thế tử cũng quay về Tàng Tuyết lâu, có vẻ như ngài đã chán ngấy vẻ dịu dàng của Linh Lung.

Tô Tuyết Cầm lấy làm vui vì chẳng những không phải cúi đầu nhận sai, mà còn khẳng định với kẻ khác rằng, nàng không cần lấy lòng thế tử cũng có thể được ngài yêu mến, nàng dựa vào vẻ quyến rũ trời ban, chứ không dùng công phu mị hoặc.

Về phần cô ả Kim Nguyên Bảo kia, thậm chí là Linh Lung, nàng chẳng màng đến việc tranh giành tình cảm với bọn họ, có lẽ phải nói nàng không nên tranh giành thì đúng hơn, sự kiêu ngạo này chính là nàng, kiêu ngạo không còn thì bản thân nàng cũng không còn nữa.

Linh Lung đứng ngoài lâm uyển, giận dữ nhìn khung cảnh hoa đào lả lướt bên cạnh mỹ nhân gảy đàn trước mắt.

Những tưởng rằng sự kiêu ngạo của Tô Tuyết Cầm sẽ chọc giận thế tử cũng vốn kiêu ngạo kia, nhưng xem ra nàng đã quá coi thường côả Tô Tuyết Cầm này rồi.

Chỉ mới hơn mười ngày, cơn giận của thế tử đã nguôi ngoai, trái lại còn thông cảm với Tô Tuyết Cầm, “Tài mạo Tuyết Cầm như thế, tính tình kiêu ngạo một chút cũng đúng. Không như Nguyên Bảo, tài mạo chẳng bằng ai lại không biết ý tứ, đã thế còn đi chọc giận kẻ khác. Nàng cũng có phần không phải, nàng theo ta lâu nhất, có thể coi là tỷ tỷ của bọn họ, thấy sự tình như thế nên tìm cách khuyên can, đừng tiếp tay mới phải.”

Nhớ lại đôi mắt như đã nhìn rõ tất cảẩn tình của thế tử lúc ấy, Linh Lung bất giác cảm thấy lạnh, vội kéo kín tấm áo choàng ngắn trên người.

Tô Tuyết Cầm đang chìm đắm trong tiếng đàn của mình thì chợt nghe phía ngoài lâm uyển có tiếng động lớn phát ra.

“Chao ôi, ngươi nhìn kìa, vừa béo lại vừa to, Khôi Mao mà thấy hẳn là thích lắm. Ái chà, ta nhớ Khôi Mao quá đi mất.”

“Cô nương à, Khôi Mao cũng vừa béo lại vừa to, e là không bắt được con cá kia.”

“Ngốc, đâu cần đợi Khôi Mao tự mình ra tay, à không, tự mình giương móng, chẳng phải còn có các ngươi đây sao? Thúy Vi, mang lưới đến đây, chúng ta bắt cá cho Khôi Mao.”

“Tiểu thư! Đó là cá chép gấm mà thế tử thích nhất đấy ạ!”

“Xì, thế tử không thích cá đâu. Hơn nữa ta chỉ bắt một hai con, đâu phải bắt hết cả ao.”

“Cô nương à, đây là thứ thế tử đặc biệt làm cho…”

“Ồn ào quá, sợ người ta không nghe thấy hay sao? Đặc biệt nuôi vì cô ta thì sao chứ, phạm người không được, chẳng lẽ đụng vào một con cá cũng không được hay sao?”

“Tiểu thư, chúng ta nên quay về thôi, nếu người thích cá chép gấm thì hôm khác bẩm lên thế tử mua cho người là được. Thời hạn một tháng còn chưa hết, nếu để thế tử biết người ra ngoài sẽ lại trách phạt thêm mất.”

Tô Tuyết Cầm đã rõ, thì ra người đang la hét ầm ĩ bên ngoài kia chính là cô nương Nguyên Bảo thô tục nọ, còn cá chép gấm mà bọn họ đang nói đến…

Thế tử vốn không thích cá, cái ao kia sau khi nàng vào phủ mới được đào, còn đặc biệt thả cá chép gấm, tất cả đều là chuẩn bị vì nàng.

Nàng cũng không thích cá, nàng chỉ thích giữa cái nắng hè chói chang được mặc lụa khinh la, tựa bên thành ao ngắm những sắc đỏ, sắc trắng, rải đồ ăn cho đám cá chép gấm háu mồi, hình ảnh ấy quả thật rất đẹp.

Nhưng cô ả Nguyên Bảo thối tha kia lại dám vọng tưởng bắt cá của nàng đi cho cái gì Khôi Mao ăn, cá là của nàng, người khác sao có thể động vào.

Tiếng đàn đột ngột ngưng lại.

Tô Tuyết Cầm đứng dậy bước ra khỏi vườn đào, đi về phía ao Lân Quang, tên này cũng do nàng đặt. Vừa đến đã thấy Nguyên Bảo cô nương đứng bên cạnh, một tiểu nha hoàn đang kéo tay áo toan khuyên nàng rời đi, một tiểu nha hoàn khác thì ngồi xổm bên bờ nước, trên tay đang cầm gầu vớt cá trong ao.

“Các người đang làm gì vậy?” Tô Tuyết Cầm có phần phẫn nộ, nhưng vẫn duy trì sắc mặt lạnh lùng.

Về phần ba người đứng bên cạnh ao, ba khuôn mặt với ba sắc thái khác nhau. Vẻ mặt Nguyên Bảo cô nương tỏ ý xem thường, tiểu nha hoàn bên cạnh thì cúi đầu, như thể người phạm lỗi là nàng ta, còn ả nha hoàn đang vớt cá kia thì lúng túng giơ cái gầu trong tay lên, “Nô tỳ, nô tỳ đang rửa gầu.”

Một con cá chép gấm đang quẫy bên trong gầu nước.

“Đa Đa muội muội, sao muội lại ở đây? Chẳng phải thế tử gia cấm muội ra ngoài một tháng sao?” Linh Lung cũng bước đến bên cạnh ao.

“Linh Lung tỷ tỷ, không phải chỉ còn gần mười ngày nữa thôi sao, muội ở Nguyên Bảo các buồn phiền đến chết mất. Nay chỉ tản bộ trong sân một chút, nào đâu dám bước chân ra khỏi tây viện.” Kim Đa Đa bước đến gần Linh Lung, nắm tay nàng ta với vẻ thân thiết, sau đó ném cho Tô Tuyết Cầm một ánh mắt thị uy.

“Muội thấy buồn phiền cũng không thể bắt cá trong ao này, thế tử dành riêng điều này cho Tuyết Cầm muội muội đấy. Nếu muội cũng thích thì nói với tỷ tỷ một tiếng, tỷ sẽ sai người mua cho muội vài con rồi mang đến Nguyên Bảo các, muội muốn chơi thế nào thì chơi.” Nàng nói như vậy hẳn cũng tính là khuyên nhủ chứ.

“Thế nhưng cá chép bên ngoài sao có thể đẹp bằng cá trong ao này.”

“Linh Lung cô nương, Nguyên Bảo cô nương nào phải muốn ngắm cá, cô ta định bắt cá chép gấm này cho Khôi Mao gì đó ăn kìa.” Nha hoàn bên cạnh Tô Tuyết Cầm nói chen vào. Nào có ai không biết đàn cá chép gấm trong ao này là danh phẩm được mang đến từ Thụy quốc.

“Khôi mao?” Linh Lung nghe qua đã hiểu nhưng vẫn làm bộ ngây ngô.

“À, là con mèo nuôi ở nhà mẹ muội ấy mà.” Đương nhiên nàng muốn đem Khôi Mao đến làm của hồi môn, thế nhưng tên Long Phi Ngọc chết tiệt kia lại không đồng ý, lý do đơn giản vì y không thích mèo.

“Mèo nhà Nguyên Bảo cô nương cao quý thật, lại định dùng cả chép gấm nước Thụy làm cơm trưa.” Tô Tuyết Cầm lạnh lùng cất tiếng.

“Nào đâu có, Khôi Mao nhà ta làm sao so được với Tuyết Cầm tỷ tỷ, không ai đào ao cho nó, lại càng không có ai mua cá chép gấm cho nó cả.”

Ả ta dám đem một con súc sinh so sánh với nàng, từ lúc Tô Tuyết Cầm nổi danh vì tài mạo đến nay, chưa từng có ai dám hạ nhục nàng thẳng mặt như thế.

“Cô…” Tô Tuyết Cầm không nhịn được mà tiến lên hai bước, chỉ thẳng vào Kim Đa Đa.

“Ấy ấy, các muội đừng như thế làm gì. Tuyết Cầm muội muội, muội đừng nghe Đa Đa nói bậy, chẳng qua muội ấy chỉ đùa mà thôi, nếu thật sự bắt cá trong ao này cho mèo ăn, không biết thế tử sẽ xử lý muội ấy thế nào đâu.” Trong lòng Linh Lung cười thầm, không ngờ có ngày túi cỏ Đa Đa này cũng khiến Tô Tuyết Cầm lên tiếng.

“Hừ, muội không tin thế tử gia vì chuyện bắt cá này mà đuổi muội ra khỏi phủ.” Kim Đa Đa tự cho Linh Lung là chỗ dựa của mình, khẩu khí cũng bạo dạn hơn.

“Cô nương, cá sắp chết rồi!” Nha hoàn của Tô Tuyết Cầm chỉ vào con cá trong gầu rồi kêu lên. Hóa ra nha đầu cầm gầu kia vẫn ngồi xổm bên cạnh ao, còn con cá chép gấm trong gầu đã quẫy ngày càng yếu.

“Ngươi còn không mau thả nó về ao!” Tô Tuyết Cầm lớn tiếng.

“Không được thả!” Khí thế của Kim Đa Đa cũng chẳng kém.

“Ngươi muốn bị thế tử gia phạt ư?” Tô Tuyết Cầm vốn chẳng để ý đến Kim Đa Đa.

“Thúy Nùng, nhớ kĩ ai mới là chủ tử của ngươi.”

Tô Tuyết Cầm thấy Thúy Nùng còn do dữ, cơn giận chợt bốc lên, bước đến toan giành lại cái gầu trong tay Thúy Nùng. Kim Đa Đa thấy vậy cũng tiến lên nắm lấy gầu nước, Thúy Nùng chẳng dám buông tay, ba người giằng co bên cạnh ao.

Nha hoàn của Tô Tuyết Cầm cũng tiến lên giúp một tay, nhưng chen vào không lọt. Linh Lung chỉ khuyên nhủ bằng lời, thân vẫn tại vị. Thúy Vi nhắm mắt làm ngơ, bởi vì tiểu thư đã cảnh cáo nếu nàng ta dám nhúc nhích sẽ không cần nàng ta nữa.

Tô Tuyết Cầm cảm thấy bao phong nhã hôm nay đều bị hủy hết thảy, nhưng chuyện đã đến nước này thì không thể buông tay, nghĩ đến chuyện giành lại được con cá này thôi cũng đủ hả giận, thế là nàng ta càng ra sức tranh giành.

Giữa lúc giằng co, Tô Tuyết Cầm ngày càng thụt lùi về phía ao nước. Kim Đa Đa nháy mắt với Thúy Nùng, Thúy Nùng biết ý, một lượng bạc cơ đấy, cộng thêm công bắt cá nữa là hai lượng!

Vì bạc trắng bóng lóa, Thúy Nùng cắn răng nhẹ buông tay, cùng lúc đó Kim Đa Đa cũng nới lỏng.

Tô Tuyết Cầm đang cố sức giành giật lại cái gầu, không ngờ hai bên lục đều đột ngột dừng lại, khiến nàng ta không thể đứng thẳng được mà ôm cả gầu có cá chép gấm ngã nhào xuống ao Lân Quang.

Đáy ao Lân Quang không sâu, nước cũng nông, nhưng khi Tô Tuyết Cầm ngã ngồi trong ấy vẫn khiến xiêm y ướt hơn phân nửa, trong khi con cá chép gấm kia vừa gấm nước đã vui mừng chạy mất.

Mọi người đứng bên cạnh ao bị một phen hoảng sợ, ngoại trừ những người đứng sau màn độc thủ này.

“Có chuyện gì ở đây vậy?” Một giọng nam hàm nộ ý vang lên.

Mọi người đang ngơ ngẩn bỗng như bị kéo về thực tại, phát hiện ra chủ nhân của viện này, thế tử của Tĩnh Nam hầu – Long Phi Ngọc, đang đứng trước mặt, phía sau còn dẫn theo hai nam tử khác.

Tất cả mọi người vội vàng hành lễ với y, ngoại trừ người ngồi trong ao nước: Tô Tuyết Cầm.

“Thế tử, trước tiên nên để hạ nhân đỡ Tô tiểu thư dậy trước mới phải.” Một nam tử đi cùng nói khẽ với Long Phi Ngọc.

Long Phi Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn nha hoàn thiếp thân của Tô Tuyết Cầm, mấy ả nha hoàn sợ hãi lao vội đến ao nước, đỡ Tô Tuyết Cầm dậy.

Lúc này, y sam bên dưới của Tô Tuyết Cầm đã ướt hết, dính chặt vào đôi chân, la y màu trắng đã bị bùn dưới đáy ao nhuộm thành thứ màu không thể định tên.

Tô Tuyết Cầm biết một trong hai người phía sau Long Phi Ngọc, người này chính là hoàng đệ Khánh vương gia của đương kim hoàng thượng, từng cùng đàm thơ với nàng, bây giờ đang nhìn nàng với vẻ lúng túng; còn nam tử trẻ tuổi kia, cũng chính là người vừa cất tiếng, vẻ mặt phong độ trí thức, vừa thấy dáng vẻ nàng đã đỏ mặt cúi đầu.

Tô Tuyết Cầm vừa thẹn vừa giận, đứng mãi trong ao không chịu bước lên.

Khánh vương gia ho nhẹ một tiếng, “Phi Ngọc, viện của đệ bổn vương đã đến nhiều lần, ta đưa Tống đại nhân đi tham quan một chút trước, đệ ở đây giải quyết mọi việc rồi đi tìm chúng ta.”

Long Phi Ngọc đành gật đầu, sai hạ nhân dẫn đường cho hai người rời khỏi.

Khánh vương gia là con thứ mười hai của tiên đế, có quan hệ biểu huynh đệ với Long Phi Ngọc, thân thiết từ thuở thiếu thời. Học sĩ Hàn lâm viện Tống Thư Ngôn là Nhị công tử của tả tướng đương triều Tống Dật, đệ đệ của Lại bộ thị lang Tống Thư Ngữ, bản thân là một mọt sách nề nếp, hiếm khi tiếp xúc với Long Phi Ngọc nhưng lại được Khánh vương phong nhã quý mến.

Hôm nay Khánh vương gia đến đây là định đưa Tống Thư Ngôn đến gặp một trong tứ đại mỹ nữ – Tô Tuyết Cầm, thưởng thức cầm nghệ có thể nói là tuyệt mỹ của nàng ta.

Xem ra Tống học sĩ không hề biết chủ ý của Khánh vương gia, nghe vậy thì sợ hãi đỏ mặt tía tai rồi phủ nhận, chỉ nói là đến bái phỏng thế tử.

Long Phi Ngọc cảm thấy mất mặt, nhà mình có người mang tuyệt kỹ, chỉ một thị thiếp cũng khiến người ta kinh ngạc chính là một tin đồn thú vị, nên bèn dẫn hai người họ vào viện, nào ngờ lại giáp mặt một màn này.

Mặc dù Khánh vương gia có mối giao hảo với y, Tống Thư Ngôn cũng không phải là người lắm miệng, nhưng hậu viện không yên bình, Long Phi Ngọc cảm thấy vô cùng mất mặt, cơn giận càng trào dâng.

—————

Tiểu Hỉ: Để mọi người không bị lẫn lộn, tôi đổi Tô Tuyết Cầm trong bản cổ đại này thành thiên kim của hữu tướng.

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK