• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
“Diễm Hồng tỷ! Diễm Hồng tỷ!”

“Nghe rồi, nghe rồi. Diễm Hồng tỷ nhà ngươi tuy có già nhưng lỗ tai vẫn còn tốt lắm.” Một phụ nhân tầm bốn mươi vén rèm cửa lên.

“Người ta quá nhớ tỷ thôi mà!” Kim Đa Đa làm mặt xấu ôm lấy chân ân nhân cứu mạng khi còn nhỏ, người từng là đầu bài của Mãn Hương lầu năm xưa —— Diễm Hồng.

Năm nay Diễm Hồng đã bốn mươi mốt, cơ thể tròn hơn một chút, khuôn mặt cũng hằn dấu tháng năm nhưng nụ cười vẫn mang phong thái quyến rũ bậc nhất thành Phong Ninh năm xưa. Cuộc đời gắn với ca vũ khiến dáng người nàng vẫn thướt tha, thậm chí còn thành thục, xinh đẹp hơn cả những thiếu nữ khuê các bây giờ.

“Nhìn muội xem, con trai đã lớn tướng rồi còn nghĩ mình mới bốn tuổi đầu hay sao.” Diễm Hồng kéo Kim Đa Đa ra, bước đến bên cạnh đứa bé phía sau. “Lại đây dì xem nào, A Bích của chúng ta đã lớn thế này rồi cơ à, thật là càng ngày càng đáng yêu.” Nói xong bèn ôm A Bích vào lòng hôn mấy cái, A Bích đại tướng quân anh dũng thường ngày thẹn đến đỏ mặt, vội vàng quay sang rúc vào người mẫu thân.

“Đa Đa tỷ tỷ.” Một cậu bé trai da hơi ngăm ngăm bước ra từ trong buồng, đây chính là Tống Thư Kiệt, con trai của Diễm Hồng. Tống Thư Kiệt năm nay lên tám, khuôn mặt rất giống phụ thân, tuy không quá anh tuấn nhưng rất cân đối, ánh mắt thì giống mẫu thân, sóng mắt đung đưa, là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự kiên nghị của phụ thân và nét quyến rũ của mẫu thân.

“Chà! Tiểu Thư Kiệt cũng lớn quá rồi! Trước đây khi tỷ tỷ đến chỉ biết kéo áo ta khóc nấc, bây giờ đã sắp thành người lớn rồi. Lại đây nào, cho tỷ tỷ hôn một cái.” Kim Đa Đa vừa dứt lới đã làm bộ bước lên, Thư Kiệt cũng đỏ mặt, vội vàng lách đi, khiến Đa Đa nhào vào khoảng không.

“Này này! Đúng là không biết xấu hổ! Đến con ta muội cũng dám bắt nạt!” Diễm Hồng mỉm cười oán trách.

“Ha ha, muội nào to gan đến thế. Dám ức hiếp Thư Kiệt sẽ khiến Diễm Hồng tỷ tức giận, chọc giận Diễm Hồng tỷ thì khiến Tống ca cầm dao phay liều mạng với muội.”

“Hầy, ai bảo muội là ân nhân cứu mạng của Thư Kiệt nha ta kia chứ, nếu muội muốn bắt nạt nó, người làm mẹ như ta có thể nói gì đây?” Diễm Hồng cố tình làm ra vẻ ai oán, khiến Kim Đa Đa cười ha hả, gương mặt Thư Kiệt cũng đỏ hơn, nhưng cái miệng chẳng khác gì phụ thân, từ đầu chí cuối chỉ im lặng, thầm oán trách mẫu thân qua ánh mắt. Nhưng cậu bé cũng biết, khi sinh ra mình mẫu thân đã ba mươi bốn tuổi, nếu không nhờ Đa Đa tỷ tỷ xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ bản thân đã không có cơ hội xuất hiện trên cõi đời này, thậm chí ngay đến mẫu thân cũng thế.

Diễm Hồng là người phụ nữ duy nhất trong trí nhớ nhỏ bé của Đa Đa, nàng cũng khâm phục tính cách không sợ quyền quý, không màng thế tục của Diễm Hồng, cho nên những điều thầm kín khó nói đều tâm sự với nàng ta. Sau khi Diễm Hồng gả chồng, sinh con, tính tình cũng không còn cực đoan như ngày trước, cũng coi Kim Đa Đa kém mình hai mươi tuổi như muội muội trong nhà. Hôm nay đã ba năm không gặp, đôi bên đều có nhiều điều muốn nói.

A Bích vốn không quen ngồi yên một chỗ, Thư Kiệt cũng không thích nhàm chán, bèn chủ động dẫn A Bích ra sân chơi, trả lời không gian phòng rộng lớn cho hai người phụ nữ trò chuyện.

“Chẳng phải muội nói sẽ cùng Tống ca hồi kinh sau thọ yến của Quân trang chủ sao? Sao lại chậm mấy tháng vậy?”

“Ha ha, Diễm Hồng tỷ, mấy tháng chậm trễ này rất đáng giá đấy. Muội đã tìm được một bảo bối ở Phong Ninh thành.”

“Chà, lại đào được chàng nào hay sao?”

“Xí, cái gì mà ‘lại’ chứ? Trước đây muội có tìm rồi sao? Thứ muội nói đến là bảo bối thật sự, là bảo bối của Vô Song lầu chúng ta.” Tuy đúng thật là có đào được một “chàng”.

“Sao nào? Tống ca nhà ta không phải là một trong ba bảo vật của Vô Song lầu hay sao?”

“Sao lại không phải được. Bàn tính của Hồ Ly, trù nghệ của Tống ca, ca vũ của Diễm Hồng tỷ, ấy là trấn lâu chi bảo của lầu ta. Nhưng Tống ca chỉ thích làm món ăn, không thích làm điểm tâm đấy thôi, cho nên lần này muội đã tìm một thầy làm điểm tâm cho lầu chúng ta, chính là ái nữ của điểm tâm vương nổi danh họ Đinh – Đinh Đinh Đương. Vô Song lầu chúng ta lại có thêm một bảo vật.”

“Muội lừa người ta thế nào vậy?” Diễm Hồng rất ngạc nhiên. Đinh gia không chỉ làm điểm tâm ngon mà tiền công cũng rất cao, ngay đến làm ngự trù cho hoàng thượng cũng không đồng ý, sao lại chấp nhận đến Vô Song lầu chứ?

“Muội đâu có lừa nàng ấy, giấy trắng mực đen rõ ràng mà, nàng ta tự nguyện đến trong vui vẻ đấy chứ.” Kim Đa Đa cười gian xảo.

Hóa ra Đinh Đinh Đương là một trong những chị em si mê sư phụ mỹ nhân của Kim Đa Đa. Đinh Đinh Đương không hiểu vì sao các cô gái trẻ đẹp lại yêu mến lão nam nhân như thế, nàng ta muốn đích thân đến thành Phong Ninh xem sao. Trùng hợp khi ấy Tư Đồ Trường Nhạc cũng đến thành Phong Ninh, đấy mới thật sự là nguyên nhân khiến Đa Đa chậm trễ việc hồi kinh. Cô nàng vừa gặp mặt đã động lòng, thần hồn điên đảo chấp bút ký khế ước với Đa Đa, những tưởng được đến Huyền Thiên tông làm đầu bếp riêng cho Tư Đồ Trường Nhạc, sau hóa ra phải đến làm thuê cho Vô Song lầu ở kinh thành. Đáng tiếc tên cũng đã ký, muốn đổi ý cũng chẳng được.

“Ha ha, ta thấy muội mới đúng là con hồ ly nhỏ đấy.” Diễm Hồng dí trán Kim Đa Đa, sau nói tiếp?: “Nhắc đến thật không cam lòng. Thanh Huy tiểu đạo trưởng đã ba mươi tuổi còn khiến những cô nương mười lăm mê đắm, còn chúng ta thì sao, vừa qua ba mươi đã như tấm vải rách chẳng ai thèm.”

“Diễm Hồng tỷ lại nói bậy rồi, chẳng phải Tống ca đợi đến khi tỷ ba mươi mới cưới về đó sao?”

Vì ở Mãn Hương lầu nhiều năm, Diễm Hồng cũng dùng nhiều thứ thuốc tránh thai, cứ nghĩ cơ thể không hoài thai được nên mới do dự không chấp nhận lời cầu hôn của Tống Bưu. Hơn nữa tuổi tác cũng đã lớn, Tống Bưu chắc sẽ không muốn có nàng. Nào ngờ sau sinh thần ba mươi tuổi, Tống Bưu thường ngày luôn trầm mặc không chịu được nữa phải phát hỏa, cưỡng ép khiêng nàng vào động phòng. Vài năm sau thì có Thư Kiệt. Đây đều là những chuyện trước đây nàng không hề dám nghĩ đến.

Nhớ đến trượng phu, trong lòng Diễm Hồng chợt thấy ngọt ngào, nhưng miệng vẫn mắng: “Nha đầu muội chớ nhiễu nhương, muội thừa hiểu ta đang nói muội mà. Muội định cứ mang theo A Bích như thế cả đời hay sao? Tên thế tử gia kia đáng để muội làm thế ư?”

“Diễm Hồng tỷ, chẳng phải muội đã nói rồi sao, năm xưa khi muội vào Hầu phủ không giống như Đinh Đinh Đương ngây ngô, thần hồn điên đảo bây giờ, muội biết mình đang làm gì. Hơn nữa sau này cũng không phải chỉ có mình A Bích…”

“Thế là thế nào?”

Kim Đa Đa cười hì hì kể ra ước định giữa nàng và Long Phi Ngọc với Diễm Hồng, việc này nàng không dám nói với sư phụ mỹ nhân và đại ca, nhưng sẽ không giấu Diễm Hồng tỷ tỷ. Huống chi sau này chắc chắn sẽ phải nhờ tỷ ấy tương trợ.

Diễm Hồng quá sợ hãi, “Muội, đầu muội bị cái gì vậy? Sao lại có chuyện kì cục như thế chứ.”

“Tỷ à, muội biết việc này thoạt trông kinh thế hãi tục, nhưng muội không phải cô gái không biết xấu hổ, cũng không có được cuộc sống yên ổn, đẹp đẽ như tỷ và Tống ca. Nhưng nếu không gặp được người như thế, muội thà cứ sống như vậy với con mình. Muội cũng không tin phụ nữ chúng ta sẽ không sống nổi nếu thiếu đàn ông.”

Diễm Hồng suy nghĩ một lát, trước khi thành thân bản thân nàng cũng từng nghĩ như vậy, chỉ là Kim Đa Đa chưa gặp được người có thể cùng nàng ấy lưỡng tình tương duyệt, bỏ qua mọi thứ như xuất thân hay chuyện đã từng qua lại với những ai.

“Nhưng sao muội lại tìm về với thế tử? Muội không sợ hắn sẽ giành A Bích với muội sao? Hay là trong lòng muội thật sự có hắn?” Diễm Hồng quan tâm hỏi.

“Muội cũng sợ rằng mình có lòng với y, nếu không vì sao không tìm người khác chứ. Nhưng muội xác định kỹ rồi, muội sẽ không gả cho y, dù y có để muội làm thế tử phu nhân. Ngoài việc khinh thường nữ nhân thì y cũng là một người khiên tốn, nhìn y oanh oanh yến yến đầy phòng sẽ chỉ càng khiến muội muốn đá y văng thật xa. Về phần A Bích, muội sẽ có cách bảo vệ nó.” Diễm Hồng không hề biết đương kim hoàng thượng là đệ tử của Kim Đa Đa.

“Chuyện này muội có thể yên tâm, oanh yến trong phủ thế tử đều đã không còn.”

“Ơ?” Lúc này đến lượt Kim Đa Đa giật mình. Nàng vừa hồi kinh vài ngày, còn đang bận rộn trấn an Đinh Đinh Đương, nên không hay biết đề tài được bàn tán trong kinh.

Diễm Hồng bèn thuật lại chuyện Tĩnh Nam hầu thế tử thả đám thê thiếp vào tháng trước, rồi cả chuyện Tô Tuyết Cầm mưu đồ mang thai khiến thế tử nổi giận, sau cùng còn thêm một câu, “Nhưng muội cũng đừng vội mừng, nghe nói thế tử gia đang qua lại với tân hoa khôi của Lâm Xuân các.”

“Xí! Cái tên Long Phi Ngọc này đúng là khinh người quá đáng.” Kim Đa Đa nghe xong thì giận dữ, “Mấy cô gái kia dù có ra sao cũng theo y từ lâu, không ăn ở hai lòng, dù trong lòng y không có bọn họ cũng đâu càn phải bạc tình bạc nghĩa đến thế?” Nàng không lo lắng cho Linh Linh, cô ta là người rất thực tế, chỉ cần dành sự quan tâm cho bản thân hơn là đủ, nhưng còn Tô Tuyết Cầm…

“Đến ngày thứ hai thì Linh Lung rời kinh, cũng không biết đã đi đâu. Nhưng Tô tiểu thư thật sự rất đáng thương, muội nói xem Hữu tướng đại nhân có thiếu thứ gì, vậy mà lại coi con gái mình như món hàng, vừa quay về chưa bao lâu đã đồng ý gả cho một lão già có tiền, nghe nói tuổi lão ấy còn lớn hơn ông ta. Tô tiểu thư nhất thời nghĩ quẩn, đến Kính Hồ tự sát.”

“Hơ? Vậy nàng ta…”

“May mà hôm ấy Nhị công tử phủ Tả tướng có ở đấy, chỉ uống một ít nước thôi. Về sau Khánh vương gia đứng ra hồi hôn, Tô tiểu thư bị người nhà đưa đến một am ni cô trên núi Tử Kim tu hành. Chao ôi, thương thay một kiếp tài nữ.”

Kim Đa Đa thật sự nổi giận, dù nàng và hai cô gái kia không thân thiết, nhưng nàng hiểu đây là kết cục của bọn họ. Song nàng vẫn nghĩ Long Phi Ngọc sẽ nể tình xưa, đối xử tử tế với các nàng, nào ngờ hắn lại vô tình đến vậy, chỉ vì muốn lấy được công chúa sao? Nàng vốn chỉ cần đứa bé, nhưng bây giờ như thế thì quá lợi cho hắn rồi. Nhất định phải để hắn biết cưới công chúa không phải việc dễ dàng, nữ nhân cũng không dễ dàng ức hiếp đến như thế.

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK