• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Sau giờ Ngọ, nhân lúc đám trẻ đang ngủ trưa, Kim Đa Đa ngồi nghỉ dưới mái hiên. Nơi đây chẳng những tránh được cái nắng trưa hè chói chang mà còn có thể cảm nhận được sự mát mẻ từ cơn gió thổi. Vốn định nhờ gió heo may chợp mắt một lát thì nàng đã bị tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài đánh thức.

“Dù trạng nguyên không tồi nhưng ta thấy vẫn thua vẻ anh tuấn của thế tử gia.” Trong mắt Thúy Vi, suy cho cùng chỉ có Long Phi Ngọc xứng đôi với tiểu thư nhất.

“Thôi đi! Nào có phải tiểu thư muốn nuôi công tử bột, nếu so ra thì kẻ khác còn có bản lĩnh hơn. Đi ngàn dặm đường mới tìm được một Cam đại nhân, hoàng thượng bổ nhiệm ngài làm trạng nguyên là vì bản lĩnh thật sự, hoàn toàn không phải vì gia thế.”

“Thế tử gia xông trận giết định cũng dựa vào bản lĩnh thật sự đó thôi!”

“Ra trận giết địch dương nhiên phải là võ tướng, thế nhưng người mang lại hòa bình và ổn định cho đất nước lại là quan văn. Khi có chiến tranh, thế tử gia đích thị là tướng quân anh minh thần võ, song lúc yên bình ngài ấy suốt ngày tìm vui thú, không việc để làm, vậy có khác gì những công tử làng chơi.” Thúy Nùng không hề biết rằng thường ngày Long Phi Ngọc vẫn đốc thúc tướng sĩ thao luyện, nếu không cũng sẽ luận bàn quốc sự với hoàng thượng, rõ ràng là nghĩ oan cho y rồi.

“Thế tử gia là người văn võ song toàn, hơn nữa khi xuất ngôn cũng không dùng những chi, hồ, giả, dã khiến người nghe không hiểu.” Từ sau khi xem kinh kịch, Thúy Vi không có thiện cảm với những vai thư sinh luôn miệng ê a như bà già, những người sắm kép võ múa đao chỉ vừa xem thôi đã nghiện.

Thúy Nùng cười nhạo nói: “Như thế là người ta học thức cao thâm, chẳng lẽ họ đọc sách thánh hiền lại phát ngôn những thứ hạ đẳng. Cốt là phải xem khả năng nghe của cô đến đâu.”

“Biết chữ thì ích gì? Cô xem, trạng nguyên lang gầy gò ốm yếu, nếu gặp nguy hiểm sao có thể bảo vệ tiểu thư?”

“Ha ha! Thúy Vi à, cô nói nghe thật buồn cười! Tiểu thư là ai? Chỉ e ngay đến thế tử gia cũng đánh không lại tiểu thư, còn cần tới ai bảo vệ sao? Cô nghĩ là giống cô với Phùng quản gia à? Nói cho cô biết nhé, người thông minh thật sự sẽ dùng cái đầu để giải quyết vấn đề chứ không phải tay chân.” Thúy Nùng tự cho là mình sáng suốt, chí ít là hơn Thúy Vi.

“Hứ! Cô nói ta thì ích gì? Nói chung tiểu thư thích thế tử gia, nếu không đã không sinh ra các vị tiểu thiếu gia.”

“Cô lại sai rồi! Phụ nữ tìm đàn ông không phải chỉ vì bản thân thích đối phương, mà còn phải xem đối phương yêu mình đến đâu. Lại nói đến thế tử gia, rõ ràng đã có những ba người con với tiểu thư còn trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Sao có thể bì được với Cam đại nhân? Dù nghe những lời đồn thất thiệt, ngài ấy chẳng những không nghĩ tiểu thư là người không đứng đắn, cách đối xử với các vị tiểu thiếu gia cũng không hề coi thường.” Thúy Nùng thấy Cam đại nhân thật lòng tôn trọng tiểu thư, không giống những kẻ văn nhân nhã sĩ tự đề cao bản thân kia, chính vì thế nàng ta cảm thấy Cam đại nhân chính là chân mệnh thiên tử của người.

“Thúy Nùng, cô nói xem có phải trạng nguyên lang có mưu đồ gì khác không? Nếu không sao cứ tìm đến tiểu thư nhà chúng ta như thế? Trong kinh thành nào đâu phải không có khuê nữ.”

“Nói bậy! Cam đại nhân là người làm quan, ngài lừa chúng ta làm gì? Hơn nữa cũng giống như cô vừa nói, trong kinh không thiếu tiểu thư khuê các chưa chồng, cũng có không biết bao nhiêu quan viên hiển đạt muốn kết thân với Cam đại nhân. Nếu người ta có ý đồ, đương nhiên sẽ tìm đến tiểu thư nhà chúng ta… Ha ha, đương nhiên bọn họ nào hay biết tiểu thư chính là sư phụ của đương kim thánh thượng.” Nghe tiếng ho khẽ từ sau truyền đến, Thúy Nùng quay ngoắt lại.

“Tiểu thư, người thức giấc rồi à?” Thúy Vi ngượng ngùng hỏi, bàn tán chuyện riêng của chủ nhân chẳng phải chuyện đẹp đẽ gì.

“Hai người các ngươi còn ồn ào hơn vẹt, ngủ sao cho được!”

“Tiểu thư.” Thúy Vi thật sự muốn hỏi thử xem rốt cuộc tiểu thư sẽ chọn ai.

“Tiểu thư, nếu người đã thức chi bằng đem con vẹt Cam đại nhân tặng ra tắm nắng, tiện thể dạy nó vài câu hay, kẻo không đến già cũng chỉ biết nói ‘xin chào’.” Thúy Nùng đổi chủ đề.

“Cũng được.” Kim Đa Đa cũng đang chán chường, nàng không muốn hao tâm tổn sức để suy nghĩ về nam nhân.

Ngày ấy khi đi chơi hồ, nàng thấy bên đường có bán vẹt, chúng cất tiếng “Xin chào! Xin chào!” nghe rất thú vị. Không ngờ Cam Thảo trạng nguyên cũng thấy thích, ngày hôm sau lập tức mang một con đến tặng. Chỉ có điều con vẹt này hơi ngốc, đến hôm nay cũng chỉ biết nói một câu “Xin chào!”

Chẳng mấy chốc con vẹt sặc sỡ đã được đưa đến trước mặt Đa Đa. Thế nhưng tâm trí nàng lúc này vẫn vương vấn chuyện đám nha hoàn bàn tán lúc nãy, Khôi Mao nằm trong lòng và con vẹt lông xanh trên kệ tròn to đôi mắt nhìn nhau.

Những tưởng vị trạng nguyên lang vừa nhậm chức sau khi nghe danh nàng sẽ không đến làm phiền nữa, cũng giống như tên Tống Dật năm xưa, chỉ hận không thể gột sạch hồn phách.

Người không giữ thể diện như nàng không mong được nhã sĩ thanh cao để ý đến. Bản thân nàng cũng chẳng cần dựa vào mấy văn nhân lưu luyến vì dung mạo hay quyền thế.

Thế nhưng không ngờ chỉ mấy ngày sau vị Cam Thảo trạng nguyên này lại trịnh trọng gửi lễ đến để cảm ơn, trái lại còn không e ngại người khác biết rằng đã từng nhận ân huệ từ nàng. Về sau vì Kim phủ không có nam chủ nhân, tránh tị hiềm nên Cam đại nhân cũng không lui tới nữa. Tuy vậy mỗi lần gặp ngoài phủ, y luôn nho nhã lệ độ, giáp mặt cũng không né tránh, càng không tỏ vẻ khinh miệt. Cho dù sau đó nàng lại một lần nữa sinh con khi không có hôn ước, dù cho sau đó Cảnh Linh Trưởng công chúa lại gả vào La phủ.

Từ trước đến nay Kim Đa Đa không giống những khuê tú bình thường bước ra khỏi nhà, nàng không cần giả vờ đạo mạo như đám văn nhân. Thế nên nàng biết, vị Cam đại nhân này tuy hơi cổ hủ, song lại là một chính nhân quân tử, giống như đại ca, càng đáng quý hơn là không hề bị thế tục xoay vần. Mỗi lần gặp y, nàng cũng thoải mái đáp lễ, không cần che giấu. Tuy nhiên thực tế xảy ra trong buổi du hồ hôm ấy khiến nàng hoảng sợ.

Lần ấy nổi giận với Long Phi Ngọc, nàng phạt y một tháng không được đến Kim phủ. Về sau lại nghe nói y năm lần bảy lượt lén lút đến thăm, trong lòng thầm mừng. Thật ra nghĩ cũng phải, Long Phi Ngọc một lòng hướng về đám trẻ, chưa từng để tâm đến mỹ nữ khuê tú, đồ nhi hoàng đế chẳng phải cũng từng oán trách nàng đó sao? Thành ý của y khiến nàng muốn tha phạt trước hạn, ấy vậy mà y chẳng đến nữa, thậm chí còn bằng lòng tham gia phê bình cuộc thi thơ nhàm chán kia, rõ ràng ấy là đại hội chọn thê tử.

Hội thi thơ như tảng đá nặng đè trong lòng Kim Đa Đa nhưng chẳng chẳng thể tháo gỡ, dù gì việc né tránh này cũng do nàng tự quyết định, cũng chính nàng thúc giục hoàng thượng chỉ hôn cho Long Phi Ngọc. Thế nhưng sao y có thể bình thản như không thế được!

Kim Đa Đa siết chặt vòng tay, giống như đang bóp chết nam nhân đáng ghét kia. Khôi Mao không chịu nổi sự “thương yêu” của chủ nhân, mèo ta kêu lên một tiếng rồi nguẩy đuôi tránh khỏi vòng tay nàng, nhảy lên thèm hiên, tiếp tục đấu mắt với vẹt nọ.

Trái lại, Cam Thảo trạng nguyên lại khác.

Nhà họ Cam buôn bán dược liệu, dù không cao quý bằng phủ Tĩnh Nam hầu, cũng không phải thương nhân giàu có bậc nhất Lăng quốc nhưng cũng là một gia tộc lớn. Hơn nữa Cam đại nhân mới hai mươi hai tuổi, tướng mạo thanh tú lại là tân khoa trạng nguyên, đối nhân xử thế khiên tốn lễ độ, nhân phẩm cao thượng, không giống đám con em thế gia thích lêu lổng, có thể coi là đối tượng để chọn rể chỉ xếp sau Long Phi Ngọc.

Một nam tử ưu tú như thế cớ gì không tìm được một nhà môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc xứng đôi, vì sao y lại để ý đến nàng, một nữ nhân chịu nhiều đồn thổi lại có đến ba mặt con? Sở dĩ nàng đồng ý cùng đi chơi hồ với y, một phần vì giận dỗi Long Phi Ngọc, phần khác là vì tò mò.

Kim Đa Đa chống cằm hồi tưởng lại tình hình hôm ấy…

“Hôm nay vừa vặn trùng ngày hoàng gia tổ chức hội thi thơ, nơi Kính Hồ này vắng bóng người, Cam đại nhân chọn ngày cũng dụng tâm. Có điều nếu hội thi thơ mà vắng mặt tân khoa trạng nguyên chẳng phải chỉ còn là hữu danh vô thực thôi sao.”

“Mười năm khổ đèn sách không phải để khoe khoang tài nghệ, khi bách tính khó khăn lại ngâm phong tụng nguyệt há chẳng phải phù phiếm quá sao.”

“Ha ha, đương kim hoàng thượng thánh minh, thiên hạ thái bình, ca múa mừng bình yên đương nhiên không thể thiếu. Hơn nữa hội thi thơ lần này thật ra là giúp tài tử giai nhân bắc cầu ô thước, Cam đại nhân tuổi trẻ tài cao lại chưa thành thân, sao không nhận cơ hội này tìm một người xứng đôi?”

“Tài mạo song toàn chưa chắc đã là chân mệnh thiên tử.” Cam Thảo trạng nguyên da mặt mỏng, vừa nhắc đến hôn nhân đại sự đã đỏ mắt.

Hai người cùng bước đến đình nhỏ giữa hồ, trên đường đi có người nhận ra Kim Đa Đa, không ngừng chỉ trỏ. Đợi khi vãn người qua lại, Kim Đa Đa mới quay sang nhìn Cam Thảo.

“Thật ra hôm nay Đa Đa nhận lời cùng đi là vì tò mò. Nghe Cam đại nhân nói cũng biết ngài là một người có chính kiến, e là khuê tú bình thường khó lọt mắt. So với họ, Đa Đa có phần khác biệt, ngoài ba đứa con ra thì còn là một nữ nhân mang tiếng xấu. Thường ngày Cam đại nhân dùng lễ tiết đối đãi đã khiến Đa Đa cảm kích vô ngần, hôm nay lại vắng mặt ở hội thơ để cùng tiểu nữ du hồ, ngài không sợ tiếng xấu của Đa Đa ảnh hưởng đến thanh danh sao?”

Dường như Cam Thảo đã đoán được Kim Đa Đa sẽ hỏi như vậy, y đáp không hề nao núng: “Chuyện đã qua của Kim cô nương Cam mỗ có nghe qua, dù không rõ vì sao cô nương làm vậy nhưng hiểu được cô nương tuyệt đối không phải loại người như người ta đồn đại.”

“Hửm? Vì sao? Vì ta đã cứu mạng ngài ư?”

“Cũng có thể nói như vậy. Cam mỗ không nghĩ một cô gái tư lợi, đồi phong bại tục lại mở lòng giúp đỡ một người xa lạ gặp vận hạn trên đường lên kinh ứng thí, sau còn chẳng mong báo đáp. Điều này Cam mỗ càng hiểu rõ qua cách cô nương dạy dỗ con cái. Tiểu công tử của quý phú tuy còn nhỏ nhưng thiện ác phân minh, ngoan ngoãn hiểu chuyện, không thể do một nữ nhân vô phẩm vô hạnh dạy dỗ thành.”

“Được, coi như ngài nói có lý. Dù thế tiểu nữ vẫn là người có gia thất, chẳng phải trước nay Cam đại nhân luôn tránh những hiềm nghi hay sao, vì sao bây giờ lại không sợ?”

“Gia thất? Kim cô nương đang nói đến chủ nhân thần bí của Vô Song lầu ư?”

“Phải.” Người người trong kinh đều đồn đại rằng nàng là người của chủ nhân Vô Song lầu, bây giờ có thể đơn giản coi nàng là hoàng thân quốc thích, tin đồn về nàng cũng ít hơn nhưng những chuyện về vị chủ nhân kia thì ngày càng nhiều.

“Ha ha, theo ta thấy, cô nương và vị đông gia kia có quan hệ không tầm thường, có thể nói là rất tốt.”

“Lời nói của Cam đại nhân hẳn còn mang hàm ý khác.”

“Thật ra Kim cô nương chính là chủ nhân của Vô Song lầu. Tuy rằng Cam mỗ không rõ rốt cuộc là vị nam tử nào cam tâm nhận tiếng ác vì Kim cô nương, thế nhưng dựa theo tài trí của cô nương, cho dù không có nam tử kia cũng có người hậu thuẫn phía sau.”

“Sao ngài biết?” Là ai tiết lộ? Hoàng thượng? Đại ca? Duyệt Duyệt bảo bối?

“Cam mỗ từng nhìn thấy Thương chưởng quỹ của Vô Song lầu trò chuyện với cô nương. Theo cách đối nhân xử thế của Thương chưởng quỹ, đừng nói là một tiểu thiếp không địa vị, cho dù là đứng hàng phu nhân chỉ e cũng khó nhận được sự tôn trọng từ ngài ấy.” Cam Thảo chột dạ, bởi lẽ không phải y tình cờ nhìn thấy, mà chẳng biết từ khi nào ánh mắt y luôn dõi theo từng chuyển động của vị Kim cô nương có phần kì quái này.

Kim Đa Đa ngẩn người, nàng thấy vừa xấu hổ vừa xúc động.

“Hóa ra Cam đại nhân có nhã ý mời ta đi chơi hồ là vì nguyên nhân này, cố ý chọn ngày hôm nay cũng vì không muốn tham gia hội thơ, lấy ta làm cớ che mắt tiểu nhân phải không.” Biết rõ Cam Thảo trạng nguyên không phải loại người dối trá nhưng Kim Đa Đa vẫn muốn trêu y, ai bảo tại y đoán ra được bí mật của nàng.

“Dĩ nhiên không phải! Cam mỗ tuyệt nhiên không có ý đó! Thật ra ta… Thật ra ta vốn đã…” Cam Thảo trạng nguyên đầy dũng khí chỉ điểm giang sơn giữa kim loan bảo điện, bây giờ lại ấp úng không thốt nên lời.

Quả tình y chưa từng nghĩ như thế, có điều hoàng thượng nhất quyết muốn y phải tham gia để chọn thê, y luống cuống nên lỡ lời. Không ngờ hoàng thượng chẳng những không giận mà còn giúp y nghĩ ra kế du hồ này. Sách thánh hiền nào đâu chỉ dạy cách lấy lòng nữ nhân.

Khi ấy, Cam Thảo trạng nguyên vốn văn nhã, điềm đạm tỏ vẻ thất kinh, muốn nói nhưng nói chẳng được, khiến Kim Đa Đa nhớ lại phải bật cười. Nàng chợt nhớ đến lần thế tử gia ngồi bên giường loay hoay với nút buộc, hết tháo lại buộc, hết buộc lại tháo…

“Cút ngay! Mau cút đi!” Tiếng thét chói tai và tiếng chim bay mèo kêu đột nhiên vang lên khiến Kim Đa Đa như bừng tỉnh.

“Làm sao vậy?” Kim Đa Đa nhìn Thúy Nùng đang tức giận với vẻ ngạc nhiên.

“Tiểu thư, ban nãy Khôi Mao suýt chút nữa đã ăn thịt con vẹt mà Cam đại nhân tặng!” Thúy Nùng bảo vệ chú vẹt như mẹ bảo hộ con nhỏ, con chim đáng thương bị dọa kia chỉ biết kêu quang quác.

Kim Đa Đa lại nhìn sang chú mèo mập đang trốn trong lòng Thúy Vi, nàng phì cười: “Khôi Mao sao có thể nuốt được con vẹt to thế kia, chẳng qua là vui đùa một chút thôi.”

“Tiểu thư! Đây là lễ vật Cam đại nhân tặng đấy ạ!” Sao tiểu thư không hiểu tấm lòng của nàng nhỉ.

Kim Đa Đa còn định nói gì thì đã thấy Phùng quản gia đến báo: Thế tử gia ghé thăm.

“Y lại đến làm gì?” Kim Đa Đa tức giận nói.

“Tiểu thư! Hôm nay vừa đúng ngày hết án phạt.” Thúy Vi khẽ nhắc nhở.

“Thế tử gia cũng nói vậy, ngài còn bảo nếu không để ngài vào phủ, ngài ấy sẽ ngồi đợi ngoài cổng chính.” Phùng quản gia hiểu ý vị hôn thê, vội bổ sung thêm.

“Vậy cho y vào. Thúy Vi, Thúy Nùng, các ngươi đi xem các tiểu thiếu gia đã dậy chưa.” Nàng không muốn giữa hai tiểu nha hoàn này lại góp vui, “Khoan đã, để con vẹt lại cho ta.”

Long Phi Ngọc nổi giận đùng đùng theo bước Phùng quản gia trên hành lang vào hậu viện, vừa đến đã thấy cô gái kia đang nhàn nhã ngồi dưới hiên chơi chim.

“Kim Đa Đa! Nàng nói đi! Nàng và gã Cam Thảo trạng nguyên kia có quan hệ gì? Vì sao lại đi chơi hồ với gã?” Hội thơ hôm ấy y đã muốn đến hỏi cho rõ, chỉ tiếc rằng chưa đủ một tháng, không thể vào được Kim phủ. Hôm nay không nói rõ ràng, y quyết không để yên.

“Quan hệ thế nào? Nam chưa hôn, nữ chưa gả mà. Trái lại việc này có liên quan gì đến thế tử gia?” Kim Đa Đa từ tốn đáp.

“Cái gì! Nàng là mẹ của con ta, sao có thể dây dưa với nam nhân khác, nàng…”

“Hừ, phụ thân của con ta còn được ấp ủ trong son phấn, vậy nên nói thế nào đây?”

“Đó, đó chẳng phải như nàng nói nam hôn nữ gả, chẳng phải…” Long Phi Ngọc chợt nhân ra mình đang tự đả kích chính mình. “Ha ha, ý ta là, Cam Thảo kia chưa chắc đã có ý tốt, nếu không sao lại đến tìm người đã là mẹ của ba đứa trẻ như nàng.”

“Không hề, ta cảm thấy Cam đại nhân đối nhân xử thế chính trực, tuyệt đối không phải loại người bạc tình bạc nghĩa.” Kim Đa Đa lời đầy ám chỉ.

“Tri nhân tri diện bất tri tâm, nói không chừng gã đã biết được quan hệ giữa nàng và hoàng thượng, muốn mượn cớ này hòng trèo cao.”

“Vậy thì càng không cần lo việc ngài ấy sẽ bội tình bạc nghĩa.”

“Nàng… Chẳng phải nàng luôn nói chẳng cần nam nhân vẫn có thể sống đó sao?”

“Sống sót không thành vấn đề, chỉ là đột nhiên cảm thấy có thêm một nam nhân có lẽ sẽ sống vui vẻ hơn một chút.”

“Vậy cũng không nhất thiết phải là gã Cam Thảo kia.”

“Vậy theo ý thế tử gia thì là ai được đây?”

“Là…” Long Phi Ngọc cứng miệng, dẫu là ai cũng không thể.

“Nàng…”

“Thật ngại quá, chủ nhà bây giờ thấy hơi mệt, phiền thế tử gia tự hồi phủ.”

“Nàng…”

“Cút ngay! Mau cút ngay!” Chú vẹt trên kệ chợt kêu lên.

“Con chim ngu ngốc này đang nói gì vậy?” Cuối cùng Long Phi Ngọc cũng nói được một câu trơn tru.

“Đây không phải là chim ngu, đây là con vẹt mà Cam đại nhân tặng tiểu nữ, rất thông minh. Còn những lời nó vừa nói, cốt ý muốn thay chủ nhân tiễn khách đấy.”

“Nàng giỏi lắm Kim Đa Đa!”

Long Phi Ngọc đặt chân một bước, sát khí lại tăng thêm một phần. Y thầm nghĩ: Có gì giỏi giang chứ, cô có Cam Thảo trạng nguyên, ta có hoa khôi nương tử!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK