• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Sự cảnh giác cao độ trời ban cho một người chinh chiến khiến Long Phi Ngọc giật mình tỉnh lại từ trong cơn mê man, chỉ trong chớp mắt đã thấy một thanh kiếm cách nơi cổ họng chừng nửa tấc.

Quả không hổ danh là đại tướng quân chỉ huy thiên binh vạn mã, Long Phi Ngọc không hề nao núng, trước tiên y nhắm mắt định thần, sau đó suy nghĩ kĩ lại những chuyện đã xảy ra, đại khái đoán được có kẻ muốn ám sát mình, sau đó mở mắt ra nhìn sang bên cạnh với ánh mắt sắc bén xen lẫn kiêu ngạo vốn dĩ.

May mà khi nãy y không hốt hoảng. Thứ kia không phải kiếm thanh phong ba thước như y tưởng tượng, mà chỉ là một cây kiếm gỗ nhỏ dài ba tấc, vì cánh tay của chủ nhân cây kiếm quá ngắn nên khuôn mặt cũng như sắp áp sát vào y. Đứa bé này cũng còn nhỏ, so ra chắc cũng chỉ lớn hơn tiểu tử vừa ê a học chữ nhà Chu Du một chút, nhưng cũng khá tuấn tú. Lông mày hơi nhạt nhưng dáng mày kiếm, đôi mắt to rất có thần, cái miệng nhỏ mím lại tỏ vẻ quật cường, cái đầu nhỏ chỉ cao hơn giường nằm một chút ngẩng lên nhìn y, đôi gò má hồng phấn khiến người ta vừa nhìn đã muốn nhéo.

Nhưng lúc này Long Phi Ngọc chỉ biết thở dài —— thế này gọi là cướp à!

Dường như đứa bé bị ánh mắt của Long Phi Ngọc hù dọa, thanh kiếm gỗ nhỏ bé thụt lại vài tấc, sau đó lại một lần nữa dũng cảm xông lên, giọng nói non nớt vang lên: “Không, không được nhúc nhích!”

Long Phi Ngọc thấy tướng mạo và thần thái của đứa trẻ này rất quen, nhưng không nhớ ra được là giống ai, dẫu thế dù sao đi nữa y cũng không thể để một đứa bé uy hiếp. Y thu lại ánh mắt sắc bén, dùng vẻ nghiêm nghị trừng mắt nhìn cậu bé, sau đó làm như muốn đứng dậy.

Lúc này, cậu bé đã bị dọa lùi về sau vài bước, đứng nhìn Long Phi Ngọc từ xa. Thấy Long Phi Ngọc thật sự định ngồi dậy, cậy bé cầm theo kiếm gỗ nhỏ vội vã chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi: “Miêu mễ! Miêu mễ! Kẻ xấu tỉnh rồi! Kẻ xấu tỉnh rồi!”

Long Phi Ngọc không khỏi buồn bực, y thành kẻ tồi từ khi nào vậy nhỉ, càng bực mình hơn là dù đã tỉnh táo nhưng toàn thân vẫn mềm nhũn, không còn sức lực nên đành nằm yên vị trên giường, quan sát xung quanh “nhà lao” giam giữ “kẻ xấu”.

Đây chắc là gian cho khách ngụ lại, bày trí rất đơn giản nhưng không kém phần thư thái, đáng tiếc bây giờ Long Phi Ngọc không nhàn hạ đến thế, y muốn biết kẻ kia là ai, vì sao lại muốn ám sát y.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, và cả tiếng bước chân nhẹ nhàng hơn.

“Miêu mễ, miêu mễ nhanh lên nào, kẻ xấu kia sẽ trốn mất đấy!” Vì cố nói nhanh nên cậu bé thở hổn hển.

Một cô gái lại cười khanh khách, “Không lo, có đại tướng quân A Bích trông chừng, dù là kẻ xấu xa nào cũng không trốn được.”

Tiếng cười vừa dứt thì chủ nhân của nó đã xuất hiện trước mặt Long Phi Ngọc. Làn da trắng như tuyết, mi mục như họa, quần lụa màu vàng tơ, trên đầu cài thoa vàng, trên tay còn ôm một con mèo xám mập mạp. Dáng vẻ này trông rất quen.

“Thế tử gia tỉnh rồi.” Thần thái rất giống đứa bé kia, đôi mắt to như cười.

Mấy tiếng “thái tử gia” đánh thức những ký ức của Long Phi Ngọc. Dáng vẻ này nếu khuôn mặt trắng thêm một chút, đôi mày đậm hơn một chút, làn môi hồng thêm một chút, trang sức trên đầu nhiều hơn một chút, xiêm y lộng lẫy hơn một chút, đó chẳng phải là…

“Kim Nguyên Bảo?”

“Ha ha, thì ra thế tử gia vẫn còn nhớ đến Nguyên Bảo. Nguyên Bảo cũng luôn nhớ thế tử.” Kim Đa Đa vừa nói vừa ném cho y một ánh mắt đầy mị hoặc.

Nếu trên người nàng ta là xiêm y thường mặc trước đây, ánh mắt quyến rũ này sẽ chỉ khiến Long Phi Ngọc càng thấy khó chịu, nhưng Nguyên Bảo cô nương của hiện tại thanh lệ thoát tục, sóng mắt đung đưa, không khỏi khiến lòng người chộn rộn. Long Phi Ngọc phải tự trấn tĩnh bản thân lần thứ hai.

“Là cô ám sát ta? Cô và Quân Tử Duyệt có quan hệ gì?” Chẳng lẽ nàng ta ghi hận chuyện trước đây, nên nhờ Quân Tử Duyệt giúp nàng ta ám sát y?

“Thế này sao có thể gọi là ám sát. Chẳng qua là thế tử gia quá cao quý, thiếp thân sợ không mời đến được nên nhờ Duyệt Duyệt giúp một tay. Ngài yên tâm, y không hề biết quan hệ trước đây của chúng ta.” Nếu hắn biết, không biết sẽ còn hạ thứ dược gì với y.

Mấy tiếng “Duyệt Duyệt” khiến Long Phi Ngọc như nhớ ra điều gì. “Cô là cô gái đã giải vây giúp Quân Tử Duyệt hôm ấy?”

Kim Đa Đa thoáng ngạc nhiên rồi nở nụ cười, “Hóa ra hôm ấy thế tử đã thấy thiếp thân, vậy mà sao không lên tiếng gọi cố nhân?”

“Hôm ấy trông cô nương không giống thế này! À, ta hiểu rồi, hôm ấy cô đã dùng mặt nạ dạ người đúng không.” Long Phi Ngọc chợt nhớ ra người thám thính trong quân đội cũng có chiêu này.

Kim Đa Đa lại cười.

Long Phi Ngọc thấy Kim Nguyên Bảo không chỉ thanh lệ thoát tục hơn trước đây, mà lời nói và hành động cũng tự nhiên hơn, có thể nói là rất thoải mái; sau lại nhớ đến cô gái tài trí với võ công cao vường hôm ấy, y chợt hiểu ra dáng vẻ ngu ngốc thô tục trước kia của nàng ta chỉ là giả dối, trong lòng không tránh khỏi nghi hoặc xen lẫn tức giận. Y vừa định lên tiếng hỏi thì đã nghe giọng nói non nớt kia vang lên.

“Miêu mễ! Miêu mễ! Bế đi bế đi!” A Bích nắm chặt quần lụa của Kim Đa Đa với vẻ mặt tủi thân. Lúc này Kim Đa Đa mới nhận ra mình đã bỏ quên cậu nhỏ này, nàng cúi người thả con mèo mập xuống, ôm A Bích vào lòng, “Tại nương không tốt, quân mất cả đại tướng quân A Bích của chúng ta.”

Một câu này khiến đại tướng quân Long Phi Ngọc nằm trên giường không thể nhúc nhích thấy lòng đau nhói, y bèn tự lẩm bẩm, “Hóa ra đây chính là đứa bé sinh non năm xưa, mới lớn chừng này đã gọi là đại tướng quân, dáng vẻ thì yểu điệu, đã thế còn gọi mẹ mình là mèo, trông chẳng ra dáng đại tướng quân gì cả.” Khi y còn nhỏ, phụ thân tuyệt đối không cho phép y gần gũi với mẫu thân như thế.

Đang tự lẩm bẩm đã thấy khuôn mặt nhỏ vùi vào lòng mẫu thân ngẩng lên, cố ý ném cho y một nụ cười hạnh phúc. Vẻ vênh váo đắc y kia trông cũng rất quen, nhất định y có quen biết tên gian phu kia. Long Phi Ngọc cố nén cơn giận trong lòng.

“A Bích ngoan nào, mau đi chơi với Thúy Vi cô cô đi, nương muốn nói chuyện với vị… thúc thúc này.”

“Không muốn đâu, A Bích muốn được bế.” A Bích làm nũng. Tiểu Tiểu cô cô từng nói bất kì ai nhìn miêu mễ chằm chằm đều là kẻ xấu, sẽ cướp Miêu mễ đi. Cậu không muốn bị người ta cướp đi miêu mễ.

Kim Đa Đa cười khổ, Thi Tiểu Tiểu vì không chiếm được trái tim của sư phụ mỹ nhân nên chối bỏ tất cả nam nhân trong thiên hạ, lại còn lôi cả nàng vào. Nàng ghé sát bên tai A Bích, thì thầm: “Bẩm báo đại tướng quân A Bích, bây giờ nương muốn thẩm vấn tên xấu xa này, không thể để người khác nghe thấy, thế nên cần có người canh giữ bên ngoài. Đại tướng quân có đồng ý giúp nương chuyện này không?”

A Bích đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Thế này không gọi là giúp, đây gọi là nhận lệnh.”

“Được, đại tướng quân có đồng ý nhận lệnh không?”

“Mạt tướng tuân lệnh!” A Bích ra vẻ ôm quên, dường như đã quên mất rằng mình mới là đại tướng quân, sau đó quay sang làm vẻ mặt mà cậu tự cho là hung ác với Long Phi Ngọc, cảnh cáo y không được bắt nạt Miêu mễ, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh chợt khiến Long Phi Ngọc cảm thấy đứa nhỏ này cũng thật đáng yêu.

Đại tướng quân A Bích vui vẻ đi canh gác giúp Miêu mễ, trong phòng chỉ còn Kim Đa Đa và Long Phi Ngọc. Kim Đa Đa thu lại vẻ dịu dàng với A Bích, khi nàng quay sang y đã lộ ngay vẻ xinh đẹp nhưng rất lạnh lùng.

“Hình như lúc nãy thế tử có điều gì muốn hỏi ta.” Nàng cũng không xưng mình là thiếp thân nữa.

Long Phi Ngọc nhìn nàng như có điều suy nghĩ, “Rốt cuộc cô định làm gì? Nếu trước đây cô đến phủ với dáng vẻ này, với trí thông minh này, thì sao có thể bị ta đuổi ra khỏi Hầu phủ?”

“Không bị đuổi thì sao? Thế tử sẽ để ta làm thế tử phu nhân ư?”

“Sao có thể!” Bất kể nàng ta xinh đẹp thông tuệ ra sao, bất kể nàng ta có thân phận gì, phụ mẫu nàng ta chỉ là những kẻ làm nông cùng khổ chết trong bần hàn và bệnh tật, Hầu phủ Tĩnh Nam không thể có thế tử phu nhân như thế.

“Thế nên nếu khi ấy ta cũng với dáng vẻ này, cũng với trí tuệ này thì có thể ở lại, đợi đến khi thế tử phu nhân cao quý bước vào cửa?”

Nhất thời Long Phi Ngọc không biết phải trả lời nàng ra sao, hiện tại y đã có ý định trả tự do cho Linh Lung và Tô Tuyết Cầm, để hoàng thượng có thể an tâm chỉ hôn. Dù cho khi ấy nàng ta có được giữ lại, hẳn cũng không tránh khỏi điều này.

Thấy Long Phi Ngọc nghẹn lời, Kim Đa Đa lại cười, “Thế tử yên tâm, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lại, Kim Đa Đa ta cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn làm thế tử phu nhân, cũng không ham làm thế tử phu nhân.”

Nghe xong những lời này lẽ ra bản thân phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, vì sao Long Phi Ngọc lại cảm giác mất mát. Dẫu có là Tô Tuyết Cầm cũng không thể có suy nghĩ như vậy, Kim Nguyên Bảo kia thật lòng mong thế sao?

“Vậy năm ấy vì sao cô lại muốn theo ta?”

“À, vậy thì vì sao thế tử lại thu nhận Tô đại mỹ nhân nhỉ?”

“Cái gì! Ý của cô là…” Long Phi Ngọc không nói nên lời. Tướng mạo y tuấn tú hơn người, từ nhỏ ai ai cũng ao ước hoặc thầm ghen tỵ với y, chưa một ai có can đảm trêu đùa y, việc nàng ta làm khiến y không khỏi giận dữ. “Cô, cô không biết xấu hổ sao!”

“Xì, ngài ảo não làm gì? Kẻ tham tài phú quyền thế của ngài thì được, tham luyến sắc đẹp của ngài thì đáng xấu hổ ư? Cái tâm ái mỹ ai ai cũng có, vì sao ta lại không thể có?” Kim Đa Đa chẳng lấy làm giận, nàng vẫn từ tốn nói.

Long Phi Ngọc thấy thế cũng không muốn dây dưa với nàng ta, “Cô nói thẳng đi, rốt cuộc cô định làm gì? Không phải là muốn ôn lại tình xưa với ta chứ.”

“Ha ha, đại tướng quân quả nhiên có phong thái của quân nhân, rất sảng khoái. Vậy ta đây cũng nói thẳng. Lần này mời thế tử đến đây là muốn đổi chác với ngài.”

“Đổi chác?”

“Phải, chỉ cần thế tử gia chịu giúp ta làm một việc, ta cũng sẽ giúp ngài làm một việc.”

“Ha ha, nực cười, bổn thế tử có chuyện gì mà phải phiền đến Kim cô nương đại giá chứ.”

“Ta có thể khiến hoàng thượng đồng ý tứ hôn Cảnh Linh trưởng công chúa cho ngài.”

“Hừm,” Long Phi Ngọc cười nhạt, “Cô nghĩ cô là ai, hoàng thượng mà lại nghe lời cô ư.”

“Chẳng phải thế tử vừa mới hỏi quan hệ giữa ta và Duyệt Duyệt đó sao, Duyệt Duyệt là nhị đệ tử của ta.”

“Nói bậy!” Sắc mặc Long Phi Ngọc chùng xuống, nàng ta dám mạo nhân là sư phụ của hoàng thượng, chẳng lẽ không biết đây là đại tội mất đầu.

Kim Đa Đa không nói gì, nàng ngồi xuống mép giường, lấy trong ngực áo ra một tấm kim bài có khắc bốn chữ “như trẫm thân lâm”, giơ trước mặt Long Phi Ngọc. Long Phi Ngọc thường ra vào hoàng thành, đương nhiên y biết vật này là do hoàng thượng ngự ban, vừa thấy đã muốn quỳ lạy, nhưng lại chợt nhớ ra bây giờ mình không thể nhúc nhích, không khỏi oán hận nữ tử đang tươi cười kia.

Nàng đã có kim bài hoàng thượng ngự ban, dù không phải là sư phụ của hoàng thượng thì quan hệ cũng có phần đặc biệt, hơn nữa quả thật Quân Tử Duyệt cũng rất nghe lời nàng ta, xem ra thân phận của cô nương này không đơn giản, tuyệt không thể quá cương.

“Vậy cô định làm gì? Cô đã là ân sư của hoàng thượng, tìm hoàng thượng chẳng phải tốt hơn sao.”

“Thứ ta muốn chỉ có thế tử gia cho được.”

“Rốt cuộc là cái gì?” Long Phi Ngọc cảm thấy sự kiên nhẫn của y đang bị nữ nhân này giày xéo.

“Một đứa bé.”

“Cái gì?” Đêm hôm nay quả là ngoài sức tưởng tượng của Long Phi Ngọc, so với việc giết địch trên sa trường còn mệt mỏi hơn. “Cô muốn một đứa bé thì tìm nam nhân mà gả cho hắn, cớ gì nhất định phải là ta?” Huống hồ Hầu phủ Tĩnh Nam có quy định, chưa có chính thê thì không được có con, trừ phi chính thê không thể sinh nở, nhưng bây giờ ngay đến chính thê y còn chưa có.

“Vì sao ta phải thành thân? Vì sao phải buộc mình với một người ta không thích?” Kim Đa Đa bỗng thấy phiền lòng không thôi.

“Ta mặc kệ lý do của cô, tóm lại ta không đồng ý.” Y đường đường là Tĩnh Nam hầu thế tử, là đại tướng quân oai vũ, y thà không làm phò mà gia chứ không đáp ứng yêu cầu vô liêm sỉ như vậy.

“Ngài nghĩ mình không đồng ý là xong ư, đừng quên bây giờ ngài đang nằm trong tay ta, dù ta có làm gì với ngài cũng không ai cứu được.” Kim Đa Đa lại buông lời trêu chọc, nàng còn dùng ngón tay vần vẽ trên ngực y, khiến lòng y nhộn nhạo.

Long Phi Ngọc cắn môi, dù đối mặt với kẻ địch hung tàn y cũng chưa từng cảm thấy như thế này.

“Cô cũng đừng quên ta là Tĩnh Nam hầu thế tử, biểu đệ của đương kim hoàng thượng, nếu cô dám động thủ coi chừng cái đầu của mình!”

“Ha ha, chắc ngài đã quên chưởng môn sư huynh là cữu cữu ruột mình. Ngài yên tâm, sau này ta sẽ chịu trách nhiệm, cầu hoàng thượng chỉ hôn cho đôi ta.” Đồ nhi hoàng đế nhất định sẽ tán thành cả hai tay hai chân, và cả chưởng môn sư huynh nữa.

“Ngài cứ suy nghĩ cho kỹ, cho ta một đứa bé hay muốn lấy ta làm thế tử phu nhân? Nói cho ngài biết, ta sẽ không cho phép phu quân mình nạp thiếp, lăng nhăng bên ngoài cũng không.”

Trong lòng Long Phi Ngọc rối bời, y không lo lắng chuyện hoàng thượng sẽ vì thế mà chỉ hôn, hoàng thượng tuyệt đối không phải người hồ đồ, dù nàng ta có là sư phụ của hoàng thượng, người cũng không thể không quan tâm đến phản ứng của Hầu phủ Tĩnh Nam. Hơn nữa nàng ta từng là thị thiếp của y, nếu nói ra chuyện này ai sẽ tin chứ?

Quan trọng là bây giờ, nếu nàng ta thật sự dám bất kính mới y thì y còn mặt mũi nào nhìn ai? Dù người khác không tin, bản thân y cũng không thể chịu được. Chi bằng trấn an nàng ta trước rồi tùy cơ ứng biến.

“Không phải bổn thế tử tiếc một đứa bé, nhưng chẳng phải cô đã có một rồi đó sao, cớ gì không tìm phụ thân của nó?”

“Vì ta cảm thấy ngài là tốt nhất.” Kim Đa Đa cười ngọt ngào, ngọt đến độ trong lòng Long Phi Ngọc cũng thấy ngất ngây, để rồi lại luống cuống tự trách mình.

“Với tình hình hiện tại, xem ra bổn thế tử không thể không đáp ứng. Có điều chúng ta không phải uyên ương gần gũi sớm tối, ta thấy nên bàn bạc kĩ vẫn hơn. Nhưng bây giờ dược tính trong người ta vẫn chưa tan hết, đầu óc không minh mẫn, đợi sau khi tỉnh táo hẳn rồi bàn bạc cũng không muộn.”

“Đề nghị của thế tử rất hay, nhưng dù gì chúng ta cũng không phải thần tiên quyến lữ, đêm dài càng lắm mộng.” Kim Đa Đa vừa nói vừa tiến sát về phía Long Phi Ngọc, Long Phi Ngọc bị khóa chặt, “Chọn thời chi bằng gặp thời, tốc chiến tốc thắng vẫn hơn.”

“A…”

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK