Ngay lúc này đội năm ba liền bắt đầu bày ra những trò chơi bẩn như đẩy người, gạt chân, kẹp tay, khiến cho Hoắc Ninh Tường ngã xuống đất, vì Hoắc Ninh Tường đã bị thương rồi nên trận đấu đã dừng lại.
Nhưng kì lạ, chuyện đầu tiên Hứa Nguyệt Y làm không phải là chạy đến xem cậu nhỏ nhà mình bị gì, mà chuyện đầu tiên cô làm lại chính là kiểm tra xem dì nhỏ có còn bình tĩnh hay không.
Dù bình thường Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích vẫn hay cãi nhau chí chóe, nhưng dù sao cũng là thai song sinh nên vẫn yêu thương nhau nhiều hơn người khác một chút. Vừa nhìn thấy Hoắc Ninh Tường bị thương là Hoắc Ninh Tích liền mặc kệ ở đây có bao nhiêu người, trực tiếp chạy thẳng vào sân đấu, còn định tung cú đá vào bụng của tên kia, nhưng đã bị Hoắc Ninh Tường ngăn lại.
- Hoắc Ninh Tích, em đừng manh động.
- Được, em không manh động... Nhưng anh thả em ra được không?
Có quỷ mới tin gương mặt kia của Hoắc Ninh Tích là không manh động, nếu bây giờ Hoắc Ninh Tường mà buông ra thì chắc chắn ở đây sẽ có án mạng mất.
Ở bên đây thì Hoắc Ninh Tường và Hứa Nguyệt Y đang ra sức khuyên ngăn Hoắc Ninh Tích, nhưng những tên đầu đất kia lại không biết sống chết, trực tiếp khiêu khích cô ấy, chẳng những vậy mà có tên lớn gan còn muốn đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp của Hoắc Ninh Tích, ngay lập tức cô ấy liền tự mình thoát ra được vòng tay của anh trai, tiến đến chỗ của tên làm anh trai mình bị thương, nhẹ nhàng nở một nụ cười, nói:
- Cậu có biết chơi bóng không? Là chơi bóng rổ chứ không phải đánh nhau, cậu gạt chân người khác rõ ràng như vậy là có ý gì?
- Em gái, anh có ý gì đâu chứ, chỉ là chơi vui thôi mà, em căng cái gì hả.
- Chơi vui? Chơi vui không?
- Vui, vui chứ! Ở đây ai mà không vui.
Dứt lời tên đó còn cười khoái chí, đám bạn của cậu ta cũng hùa vào cười, nhưng ở bên đó vui vẻ bao nhiêu thì Hoắc Ninh Tường và Hứa Nguyệt Y run rẩy bấy nhiêu.
Cô đưa mắt nhìn cậu nhỏ, nói:
- Cậu nhỏ... Cháu có nên gọi cho bà ngoại không?
- Trước tiên gọi cứu thương đã.
- À ồ... Để cháu gọi. Mà... Một chiếc đủ không?
Hoắc Ninh Tường nhìn quân số bên kia một chút, sau đó thở dài, nói:
- Nói bệnh viện có bao nhiêu chiếc thì đưa tới bấy nhiêu đi.
Hứa Nguyệt Y liền gật đầu, vốn sĩ những người ở đây còn tưởng Hoắc Ninh Tường và cô chỉ đang nói đùa, nhưng ai mà có ngờ Tạ Mục Trì thấy cô lấy điện thoại ra thật, còn định gọi cho cứu thương nữa chứ. Anh hốt hoảng giữ tay của cô lại, ánh mắt ngạc nhiên, nói:
- Y Y, em làm gì vậy? Em định gọi cứu thương thật hả?
- Thật đó, dì nhỏ mà đánh người... Không chết cũng tàn tật. Chắc cậu không biết, cách đây hai năm dì ấy đã đánh người ta đến nhập viện hai tháng, từ đó về sau chẳng ai dám động tới dì ấy nữa. Hôm nay... Chắc bệnh viện rôm rả lắm.
Hứa Nguyệt Y vừa dứt lời là Hoắc Ninh Tích đã ra tay động thủ rồi, vốn dĩ bình thường cô ấy có tính tình khá trầm ổn, nhưng mà đó là chuyện trước khi nổi giận, một khi Hoắc Ninh Tích mà nổi giận thì chỉ có một người ngăn cản được, đó là bà ngoại của cô - Vương Ngữ Ninh. Nhưng tiếc ghê, bà ngoại không có ở đây, nên cô đành phải gọi cấp cứu trước vậy.
Chỉ trong vòng chưa tới năm phút mà những kẻ to xác kia đã nằm la liệt trên sân đấu, Hoắc Ninh Tích còn đè đầu tên thủ lĩnh, vừa đánh vào đầu của hắn vừa nói:
- Hoắc Ninh Tường chỉ có thể bị tôi đánh thôi nghe chưa hả? Dám động đến bao cát của tôi à? Tôi đánh chết mấy người!
Mặc kệ đám người kia có cầu xin đến đâu thì Hoắc Ninh Tích cũng chẳng quan tâm, tới khi mặt mũi của người nào người nấy đều be bét máu thì cô ấy dừng lại, còn tên trực tiếp gây ra thương tích cho Hoắc Ninh Tường mới đáng thương.
Vừa bị đánh sưng như đầu heo, lại còn bị đá vào nơi "đó", ai nấy nhìn vào cũng thấy đau đớn giúp.
Khi này có người của năm ba đã báo với giám thị, nhưng khi ông ta đến liền giật mình vì thấy Hoắc Ninh Tích, còn nở một nụ cười vô tri nhìn cô ấy, nói:
- Hoắc tiểu thư, không biết đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Đám này chơi xấu anh trai tôi, khiến anh ấy bị thương, là tôi đánh người đấy, giám thị muốn phạt tôi sao?
- À không, à không, làm sao có thể phạt tiểu thư chứ, nhưng lệnh công tử bị thương rồi, có cần đưa đến bệnh viện không ạ?
Hoắc Ninh Tích nhìn sang anh trai, sau đó lại nhìn đám người bị đánh đến mê sảng kia, nói:
- Anh ấy thì không cần, nhưng đám người đó thì cần đấy. Giám thị yên tâm, tôi sẽ gọi "phụ huynh" đến ngay mà.
Nói xong Hoắc Ninh Tích liền phủi tay, trước khi rời khỏi "hiện trường" còn tiện chân đá cho tên thủ lĩnh mấy cái.
Bước đến chỗ của anh trai, cô ấy nhíu mày nói:
- Có đi được không?
- Đi được chứ, nhưng Hoắc Ninh Tích, ai là bao cát của em hả?
- Còn lèm bèm nữa là em đánh anh luôn đấy!
Hứa Nguyệt Y liền giúp hai người giảng hòa, Hoắc Ninh Tích cũng chỉ liếc nhìn Kiều Luân Vũ và Tạ Mục Trì một cái, hung dữ nói:
- Còn không mau đưa anh ấy đến phòng y tế đi, đứng nhìn tôi làm gì?
Sợ hãi với khí thế này, Tạ Mục Trì liền kéo đầu Kiều Luân Vũ đưa Hoắc Ninh Tường đến phòng y tế, trên đường đi thì Hoắc Ninh Tường còn nhìn Kiều Luân Vũ, nói:
- Cậu nghĩ cho kĩ nhé, thích Ninh Tích là cậu sẽ thành bao cát thứ hai đấy. Đừng nhìn mặt mà bắt hình dông.
Kiều Luân Vũ nuốt một ngụm khí lạnh, học bá hóa ra vẫn còn có mặt này... Nhưng không, cậu ta chịu đấm ăn xôi là được ấy mà. Chuyện nhỏ... Hoắc Ninh Tích này, cậu ta chấm được rồi!
#Yu~