- Y Y nè, cô có hai đứa con trai, nếu cháu thích thì gả vào nhà cô. Yên tâm là nhà cô có truyền thống chung thủy, chỉ cần cháu gật đầu thôi, đợi khi mấy đứa đủ tuổi liền kết hôn luôn.
Tạ Mục Trì nghe xong liền tức giận kéo mẹ mình ra chỗ khác, anh còn có chút hung hăng nhìn mẹ nói:
- Mẹ đang đào góc tường của con sao?
- Đào? Đúng rồi đó, một đứa bé đáng yêu như Y Y mà gả cho con thì khổ thân con gái nhà người ta lắm. Né ra nào, mẹ thấy Y Y hợp với Ân Quốc nhà ta hơn.
- Mẹ! Y Y là của con, mẹ đừng khóc làm mai Tạ Ân Quốc cho cô ấy.
Nói chuyện xong với mẹ mình thì Tạ Mục Trì cũng đưa Hứa Nguyệt Y đi tìm Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích, trước khi rời đi cô cũng cúi đầu xem như chào hỏi với mẹ anh. Lúc này Khương Tuệ Lương càng nhìn càng ưng bụng, không được rồi... Bà ấy phải nhanh chóng lên kế hoạch cưới con dâu mới được.
Tạ Mục Trì đi bên cạnh Hứa Nguyệt Y đầy ngượng ngùng, còn cô thì lại cười nhẹ.
- Sao cậu lại cười?
- Mẹ của cậu đúng là kì lạ thật đó. Y hệt như mẹ tớ vậy, lúc nào ra đường mà gặp cô gái nào xinh đẹp đều muốn gả cho cậu nhỏ.
- Mối quan hệ giữa cậu và mẹ cậu tốt quá nhỉ?
Hứa Nguyệt Y liền gật đầu, mỗi lần nhắc đến mẹ là cô lại thấy có gì đó rất thoải mái, bình thường người ta luôn lo lắng về mối quan hệ mẹ kế và con chồng, đằng này so sánh về tuổi tác thì mẹ Ninh Tuyết chỉ lớn hơn cô có năm tuổi thôi, nên thay gì là mẹ con, hai người giống như bạn thân của nhau hơn.
Cái gì khó nói đều có thể dễ dàng tâm sự với nhau, nhưng vì bây giờ mẹ đang mang thai em thứ tư, nên Hứa Nguyệt Y và Hoắc Ninh Tuyết cũng ít có thời gian tâm sự, chính cô cũng không muốn mẹ phải phiền lòng.
- Nhắc mới nhớ, Y Y có bao nhiêu em rồi?
- Có hai đứa, là Trường Bách và Trường Sinh, hiện tại mẹ cũng đang mang thai một đứa nữa đó. Bác sĩ nói rằng lần này cũng là nam thai, nhưng tớ có linh cảm... Bé này là nữ đó.
- Y Y thích em gái sao?
Hứa Nguyệt Y cũng gật đầu, nhưng rồi cũng lắc đầu. Biểu hiện này của cô làm cho anh cũng thấy khó hiểu, đột nhiên coi lại trầm mặc một chút, rồi lại cười nhạt, nói:
- Tớ thích em gái vì có em gái sẽ rất vui, lại còn có người cùng mình điệu đà nữa chứ... Nhưng tớ cũng không thích em gái, vì là con gái nên phải được bao bọc và che chở... Nếu không có người che chở thì...
Nói đến đây thì Hứa Nguyệt Y đột nhiên dừng lại, giống như là cô đang nói đến chính bản thân mình ở quá khứ vậy. Lúc đó chẳng ai che chở cô cả, và đương nhiên nó cũng sẽ là bóng ma tâm lý cho một đứa bé.
Tuy nhiên, đứa bé này cho dù là nam hay nữ thì đều được cha mẹ chăm sóc rất tốt, mẹ còn là một người mẹ rất tuyệt vời, chắc chắn chuyện "đó" sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu.
Tạ Mục Trì nhìn cô, một cô gái có bề ngoài mong manh nhưng lại rất mạnh mẽ, không biết tại sao nhưng anh cũng chưa hiểu được lý do mình thích cô là gì nữa... Có thể là vì anh nhìn thấy được sự tuyệt vời này của cô.
Đi với nhau thêm một lúc, đột nhiên Hứa Nguyệt Y lại nói:
- Mục Trì, lúc trước có phải chúng ta từng gặp nhau đúng không?
Bước chân của Tạ Mục Trì cũng dừng lại, kéo theo đó là Hứa Nguyệt Y cũng dừng lại. Bốn mắt nhìn nhau, anh có hơi run rẩy một chút, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Cậu nói vậy là sao?
- Cậu đừng căng thẳng, tớ chỉ là thấy cậu rất quen thôi... Nhưng cũng không chắc là có quen hay không nữa, lỡ mà nhận nhầm người thì xấu hổ lắm.
- Cậu nói rõ một chút đi.
Lúc này chính là khoảng thời gian Tạ Mục Trì mong chờ nhất đây, anh muốn biết rằng kí ức mà Hứa Nguyệt Y đang nghĩ có phải là thứ anh đang nghĩ hay không. Liệu rằng... Cô có nhận ra anh không đây?
- Lúc trước tớ từng học ở Đế Đô một khoảng thời gian. Nhưng vì hoàn cảnh khi đó rất khó nói, nên không ai chịu làm bạn với tớ cả. Chỉ có một người luôn âm thầm bảo vệ tớ, còn bị mẹ nhìn thấu nữa chứ...
Dừng một chút, Hứa Nguyệt Y nhìn anh, nói:
- Người đó có phải là cậu không... Tạ Mục Trì?
Vốn dĩ không khí bây giờ đang rất lãng mạn nhưng Tạ Mục Trì lại chợt cười lên một tiếng, cũng không để cô chờ lâu, Tạ Mục Trì liền trực tiếp bước lên một bước, nắm lấy tay của cô, kéo cô ôm vào lòng, lại nhỏ giọng nói:
- Cuối cùng em cũng nhớ rồi sao Y Y, em làm anh khổ sở quá đấy.
#Yu~