Vừa nhìn thấy khung cảnh bình dị này Hứa Nguyệt Y liền thấy thoải mái hơn, sau đó Tạ Mục Trì còn ngồi xuống, đưa tay phủi phủi sạch chỗ cho cô ngồi.
Ở bên cạnh anh, Hứa Nguyệt Y lúc nào vẫn luôn là công chúa được anh cưng chiều, cô cũng biết đây là anh tự nguyện… Nhưng dù sao họ vẫn còn nhỏ, vẫn còn ngại ngùng lắm.
- Lúc trước anh từng thấy mẹ ruột của em rồi, tuy anh không biết chính xác quá khứ của em đã trải qua những gì, nhưng nhìn cách mẹ em bảo vệ em, thì anh biết người đó thật sự rất tốt.
- Ừ, mẹ thật sự rất tốt, lúc đầu mẹ còn định vì tớ mà không sinh thêm em bé, nhưng sau đó tớ lại nói tớ thích có em gái để cùng nhau chơi đùa, ai ngờ mẹ lại thật sự sinh em, nhưng chắc là do duyên chưa đến nên cả hai lần sinh đều là sinh bé trai, mẹ nói chỉ sinh thêm một lần nữa thôi, nếu vẫn là em trai thì cũng không sinh nữa.
Tạ Mục Trì nhìn cô, tuy rằng cô thích em gái nhưng nhìn cái cách cô kể về hai đứa em trai cũng đủ biết Hứa Nguyệt Y đã yêu thương em trai đến mức nào. Tuy rằng chỉ cùng một nửa dòng máu, nhưng Hứa Nguyệt Y từ đầu đến cuối chỉ nhận định một người là mẹ…
Mà người mẹ đó còn biết anh thích Hứa Nguyệt Y nữa chứ.
- Y Y…
- Phải rồi, mẹ từng nói đã gặp qua cậu rồi, bà ấy vẫn nhớ đến cậu đó.
- Hả?
- Lúc trước khi mẹ đến Đế Đô thì mẹ đã nói có gặp qua cậu vài lần, khi đó bà ấy chỉ nghĩ cậu còn nhỏ nên rung động nhất thời. Nhưng trải qua năm năm mà cậu vẫn ở đó, cho nên mẹ nói khá yên tâm khi cho tớ ở Đế Đô.
Dừng một chút, Hứa Nguyệt Y lại nhìn anh, cười nói:
- Cảm ơn cậu, Mục Trì.
Tạ Mục Trì chỉ nhìn cô, sau đó đột nhiên anh lại đưa tay nắm lấy tay của cô, từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn bạc, còn thấp giọng, nói:
- Mặc dù anh biết chuyện này có hơi đường đột một chút… Nhưng mà… Hứa Nguyệt Y, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?
Cô ngạc nhiên nhìn anh, thấy tay anh có hơi run một chút, bất giác cô lại bật cười, cậu trai này quả nhiên là biết cách khiến cô cảm thấy vui vẻ mà.
Đến đây, Hứa Nguyệt Y liền đưa mặt đến trước mặt anh, chủ động hôn nhẹ một cái lên môi anh, rồi lại nói:
- Cậu đoán xem?
Tạ Mục Trì ngây người một chút, nhưng rồi sau đó anh lại nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cho cô, cuối cùng là ở nơi bình yên không ai thấy, bước thêm một bước hôn lên môi cứ.
Vốn dĩ anh định sẽ tỏ tình cô sau khi kì quân sự kết thúc, nhưng dáng vẻ đáng yêu của cô bé nhà anh, làm sao anh có thể cưỡng lại và chờ đợi chứ?
- Y Y, anh yêu em.
- Đã biết rồi, đừng nói mãi như vậy chứ. Anh… Không thấy chán à?
- Không chán, nói yêu em cả đời cũng không chán.
[…]
Sau khi có danh phận chính thức thì Tạ Mục Trì cũng không cần phải mặt dày tìm cớ nắm tay của cô gái nhỏ nữa rồi, anh cứ trực tiếp nắm lấy tay cô khi nào anh thích.
Vì hôm nay không có hoạt động gì nhiều nên đa phần đều là hoạt động tự do, cho nên sau đó ai nấy đều chủ động tìm chỗ vắng vẻ để nghỉ ngơi, Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì cũng không ngoại lệ.
Ngồi ở trên thảm cỏ một chút, anh lại nhìn cô, nói:
- Y Y, hôm qua anh không ngủ được, có thể cho anh ngủ bù được không?
Cái biểu cảm nũng nịu đó của Tạ Mục Trì làm cho Phù Ngân Cát và Kiều Luân Vũ phải rùng mình, nếu đổi lại là người con gái khác thì chắc đã đánh anh rồi. Cơ mà hình như thái độ của Hứa Nguyệt Y đối với Tạ Mục Trì có gì đó lạ lắm?
Nhưng lạ ở chỗ nào… Thì họ cũng không biết nữa.
Cơ mà… Cơ mà cái hình ảnh tiếp theo lại khiến cho hai mắt của Phù Ngân Cát mở to đầy kinh ngạc, cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Rốt cuộc là cô ấy đã bỏ lỡ chuyện gì thế?
Tại sao? Tại sao… Tại sao Hứa Nguyệt Y lại cho Tạ Mục Trì gối đầu lên chân mình ngủ? Không chỉ vậy mà anh còn đưa tay muốn ôm cô mà bị cô đẩy ra, vì ở đây có người, nhưng Tạ Mục Trì mặt dày nên cũng chẳng quan tâm lắm, anh đưa tay ôm lấy eo của cô, còn dụi đầu vào lòng cô, nói:
- Y Y à, em đúng là đáng yêu quá đi.
Phù Ngân Cát và Kiều Luân Vũ sắp rớt con mắt ra ngoài luôn rồi, gì vậy? Họ là ai? Đây là đâu? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Y Y… Hai người… Hai người…
- Ủa? Sao hai cậu biết bọn tôi đang hẹn hò vậy? Thật là ngại quá đi.
#Yu~