• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nguyệt Y chỉ mới định dang tay ôm lấy Tạ Mục Trì để bày tỏ lòng biết ơn, vì năm đó anh đã luôn âm thầm bảo vệ cô.

Nhưng đời đâu như là mơ, cô chỉ vừa mới định đưa tay lên thôi là cậu nhỏ và dì nhỏ đã tìm tới rồi. Nếu như dì nhỏ Hoắc Ninh Tích hào hứng lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho anh chị hai, thì cậu nhỏ Hoắc Ninh Tường là dùng tay không xé couple, trực tiếp kéo Tạ Mục Trì ra khỏi Hứa Nguyệt Y.

Không chỉ là dùng tay không xé couple, Hoắc Ninh Tường còn chắn ở trước mặt của cô, nhìn thẳng về phía của anh, nói:

- Cậu đang làm gì vậy hả? Thanh thiên bạch nhật mà ôm con gái nhà người ta là muốn làm gì chứ?

- Nói gì vậy chứ, tớ chỉ là mừng thôi, vì cuối cùng Y Y cũng nhớ ra tớ là ai rồi.

Hoắc Ninh Tường nghi hoặc, cậu ấy nhìn sang cô, nhận được cái gật đầu của Hứa Nguyệt Y thì cậu ấy mới thôi lườm liếc Tạ Mục Trì. Nhưng rồi sau đó Hoắc Ninh Tường lại nói:

- Cho dù có mừng đến đâu cũng không được tự tiện ôm con gái nhà người ta như vậy. Lỡ như bị ai đó bắt gặp lại đồn đại linh tinh thì sao đây? Cậu không cần thể diện nhưng Y Y cần mặt mũi.

- Cậu nhỏ yên tâm, nếu Y Y bị tổn hại danh tiếng thì cháu sẽ cưới Y Y mà.

Hoắc Ninh Tường nghe thấy rất rõ ràng, Tạ Mục Trì vừa gọi mình là "cậu nhỏ", không chỉ vậy mà còn đòi cưới Y Y nữa chứ? Đúng là không biết sống chết là gì mà!

- Ai là cậu nhỏ của cậu chứ? Tôi biết ngay mà, ngay từ đầu tôi đã thấy ánh mắt cậu nhìn Y Y có vấn đề rồi, hóa ra là có tâm tư xấu xa như vậy. Tôi đánh chết cậu!

Khi này Hoắc Ninh Tường liền nổi đóa, còn muốn bay đến đánh cho Tạ Mục Trì một trận, nhưng cũng may là đã được Hứa Nguyệt Y và Hoắc Ninh Tích ôm lại, cô còn gấp gáp nói:

- Đùa, chỉ là đùa thôi mà cậu nhỏ.

Vốn dĩ Hứa Nguyệt Y đang tìm cớ để cho Hoắc Ninh Tường nguôi giận, nhưng Tạ Mục Trì lại nhìn cô, nói:

- Y Y, anh không đùa, anh thật sự muốn cưới em mà.

Cái tên này đúng là không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào. Lúc này Hoắc Ninh Tường đã sắp nguôi giận nhưng vì một câu nói của Tạ Mục Trì mà lập tức điên tiết, sức mạnh của cậu ấy bây giờ cho dù có là ba bò chín trâu cũng không kéo lại được.

Sợ rằng cậu nhỏ sẽ đánh chết người nên Hứa Nguyệt Y đã nhanh chóng che chở cho Tạ Mục Trì, nói:

- Cậu nhỏ! Đừng đánh!

Hoắc Ninh Tích cũng ngạc nhiên, bình thường Y Y nhà họ nhát gan như vậy, thấy đánh nhau là sẽ chạy nhanh tám thước, thấy gây nhau là tìm chỗ để chạy, thấy má là mất... Vậy mà hôm nay lại dám che chở cho một người khác sao? Không chỉ vậy mà còn là con trai nữa chứ... Chuyện quái gì vậy nè?

- Y Y, cháu mau qua đây, để cậu nhỏ của cháu mà điên lên thì dì cũng không kéo được cháu ra đâu.

Hứa Nguyệt Y chỉ nhìn Hoắc Ninh Tường mà nuốt một ngụm khí lạnh, cô nhỏ giọng nói:

- Cậu nhỏ, Mục Trì chỉ là đùa một chút thôi, cậu ấy không có ý gì đâu mà. Hơn nữa vừa rồi chính cậu ấy đã giúp cháu thoát được một kẻ theo đuôi đó... Nếu không có cậu ấy thì e là...

Nói đến đây thì Hứa Nguyệt Y có hơi run lên một chút. Dù có tức giận đến mấy thì Hoắc Ninh Tường vẫn phân biệt được đúng sai, cậu ấy kéo cô về phía mình, rồi giao cô lại cho Hoắc Ninh Tích, lại nhìn Tạ Mục Trì, nói:

- Chuyện giúp Y Y thì tôi xin cảm ơn cậu... Còn chuyện vừa rồi thì xem như tôi chưa nghe gì, cậu cũng chưa nói gì.

- Nhưng cháu thật sự thích Y Y mà.

Khi này Hoắc Ninh Tích ở một bên cũng không nhịn được mà lên tiếng, nói:

- Tạ Mục Trì, cậu muốn chết thì chọn ngày khác đi. Hôm nay chỉ vừa mới nhận lớp thôi, đừng chết sớm như vậy!

Nói xong thì ba người họ cũng kéo nhau về nhà, hiển nhiên Tạ Mục Trì vẫn rất lưu luyến mà nhìn theo. Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa thì anh mới mỉm cười, vừa rồi Y Y nhà anh đã đứng ra bảo vệ anh đó, vậy có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội để ở bên cô, chuyện thành đôi cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, sớm muộn gì rồi cũng sẽ thành đôi mà.

- Y Y à, em chạy tới đâu, anh đuổi theo tới đó, bỏ lỡ em một lần, sẽ không có lần sau!

Khi này Khương Tuệ Lương cũng bước ra vỗ vai con trai một cái, lại nhìn theo hướng mà ba người vừa đi, nói:

- Xem ra chuyện tình cảm của con còn khó hơn cả lên trời. Cái tên cậu nhỏ đó... Xem ra là rất đề phòng, đặc biệt là với loại nam nhân gian xảo như con.

- Cho dù con có gian xảo cũng là do mẹ dạy dỗ mà, mẹ quên rồi sao?

Khương Tuệ Lương liền giả khờ không nghe thấy gì hết, còn Tạ Mục Trì thì lại mỉm cười, nói:

- Mẹ yên tân, Y Y sớm muộn gì cũng sẽ là con dâu của mẹ thôi, con sẽ không buông tay cô ấy đâu!

- Đã nắm được đâu mà đòi buông.

- Mẹ!

- Được rồi được rồi, mẹ chúc con thành công, được chưa?

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK