• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau chuyện Hoắc Ninh Tích ra tay đánh người nhưng người có lỗi lại là người bị đánh thì ai nấy đều lo sợ tổ tông nhà này không vui, chẳng những thế mà chuyện Hứa Nguyệt Y được cha mẹ bao bọc kĩ lưỡng quá mức, khiến cho nhiều bạn nam nhục chí.

Chỉ ngoại trừ Tạ Mục Trì ra thôi, còn lại ai nấy đều run sợ.

Vào ngày đi học, nghe nói tháng sau sẽ bắt đầu kì quân sự, lúc này Tạ Mục Trì có hơi lo cho cô một chút, nói sao thì kì quân sự cũng đông người phức tạp, mà Y Y nhà anh lại quá dịu dàng, dễ bảo, lỡ đi vào đó gặp những tên xấu xa sẽ bị trêu chọc đến mức nào đây?

- Cậu nhìn tớ làm gì?

- Y Y, tháng sau sẽ bắt đầu đi học quân sự, em không lo lắng sao?

- Hả? Quân sự thì có gì phải lo chứ, hơn nữa Tạ Mục Trì... Cậu đừng nhìn tớ bằng cặp mắt đó, kì lạ lắm.

Nghe Hứa Nguyệt Y nói xong thì Tạ Mục Trì còn nhìn ra cô đang đỏ mặt nữa, bất chợt anh lại muốn đưa tay chạm vào gương mặt xinh xắn của cô, nhưng ngón tay của anh còn chưa kịp chạm vào người mình thích là Hoắc Ninh Tường ở bên kia liền giữ lại, còn hung hăng trừng mắt, nói:

- Đừng để cái tay thúi của cậu chạm vào Y Y. Nghe chưa?

Tạ Mục Trì nhún nhún vai, sau đó lại nói:

- Cậu nhỏ à, cậu đừng hung dữ như thế chứ.

- Ai là cậu nhỏ của cậu, ngậm miệng lại đi, đừng để tôi đánh cậu.

Nhưng rồi sau đó Tạ Mục Trì không chỉ bị Hoắc Ninh Tường lườm liếc, đến người bình thường không quan tâm thế sự là Hoắc Ninh Tích cũng nhìn sang anh một cái.

Được rồi, được rồi... Anh thừa nhận là anh rất sợ Hoắc Ninh Tích có được không!

Dù rằng Hoắc Ninh Tường là nam nhân, đánh nhau với cậu ta thì anh cũng có thể nắm chắc phần thắng. Nhưng Hoắc Ninh Tích này đã ở một đẳng cấp khác rồi, nhìn cái cách mà cô ấy đánh nhau cũng đủ biết là người được huấn luyện bài bản, nếu để đánh nhau... Tạ Mục Trì vẫn chọn đánh nhau với Hoắc Ninh Tường nhé.

- Phải rồi cậu nhỏ, kì quân sự tháng sau chúng ta sẽ đi cùng khoa nào vậy?

- Đừng có xưng hô linh tinh, tôi không phải cậu nhỏ của cậu.

Dừng một chút, Hoắc Ninh Tường lại lấy điện thoại ra xem, tra cứu một chút, lại nói:

- Lớp A khoa máy tính. Nghe nói họ đều là tinh anh của khoa máy tính, chắc cũng sẽ rất thú vị đây.

Đến đây Phù Ngân Cát đột nhiên lại nhìn Tạ Mục Trì, nói:

- Mục Trì, Hạ Mỹ Tinh cũng ở khoa máy tính đó.

Không chờ mà cả Tạ Mục Trì và Kiều Luân Vũ đều đồng thanh hỏi:

- Hạ Mỹ Tinh là ai?

Thấy hai tên này bày ra dáng vẻ khờ khạo thì Phù Ngân Cát cũng chỉ biết thở dài, lại phổ cập thêm kiến thức, nói:

- Cậu quên rồi hả? Hạ Mỹ Tinh từng tuyên bố thích cậu ở trường cấp ba đó, cha của cô ấy là viện trưởng viện nghiên cứu máy tính Tinh Khoa.

Mặc dù Hứa Nguyệt Y nghe không hiểu Phù Ngân Cát đang nói cái gì, nhưng cô phải công nhận rằng vị đồng học Phù này đúng là trung tâm tin tức, dường như cái gì cô ấy cũng biết thì phải.

- Ngân Cát, cậu biết nhiều thật đó.

Phù Ngân Cát được mỹ nữ khen liền cười tươi đến mức nở cả lỗ mũi. Nhưng Tạ Mục Trì còn tưởng rằng Hứa Nguyệt Y để bụng chuyện Hạ Mỹ Tinh thích anh, nên liền vội vàng nói:

- Y Y, anh không biết cô gái kia, anh cũng không nhớ cô ta đã nói thích anh. Thật đó, từ trước đến giờ anh chưa từng thích ai ngoài em.

Tự nhiên được tỏ tình làm cho Hứa Nguyệt Y có hơi nghiêng đầu khó hiểu, nhưng rồi sau đó cô lại cười cười, nói:

- Cậu giải thích với tớ làm gì. Ai quan tâm chuyện cũ của cậu chứ.

Một câu nói vừa nhẹ nhàng nhưng cũng như một con dao đâm thẳng vào trái tim của Tạ Mục Trì... Người con gái anh thích vừa nói rằng không quan tâm đến chuyện cũ của anh... Lại còn không cho anh giải thích nữa chứ...

Vậy có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Y Y của anh "KHÔNG QUAN TÂM ANH" rồi!

- Y Y... Em không để ý thật sao?

- Tại sao tớ phải để ý? Chuyện riêng của cậu mà, Mục Trì... Nếu như bạn Hạ đã theo đuổi cậu lâu như thế thì cậu cũng nên mở lòng hơn đi, biết đâu sẽ tìm được bạn gái.

Nói xong Hứa Nguyệt Y còn cầm theo bài tập quay xuống tìm dì nhỏ để hỏi bài, nhưng cô đâu biết rằng Tạ Mục Trì đã bị cô làm đến mức biến thành tượng đá luôn rồi.

Hoắc Ninh Tường cười khoái chí, đây mới đúng là con gái của Hoắc Ninh Tuyết nè, mặc dù lời nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu cũng rất bình thường, nhưng tính sát thương cực kỳ cao. Đâu có phải đơn giản là Hứa Nguyệt Y trở thành trung tâm của nhà họ Hoắc, tất cả đều có lý do... Mà lý do lớn nhất, chính là cái miệng của Hứa Nguyệt Y không đùa được đâu.

Phù Ngân Cát nhìn bạn mình, rồi lại nhìn sang Hoắc Ninh Tường đang cười điên, cô ấy chỉ biết lắc đầu. Xem ra hành trình tìm bạn gái của Tạ Mục Trì vẫn còn xa lắm... Bạn tôi ơi, cố lên nhé!

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK