• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thất Chu Nam và Hạ Mỹ Tinh xuất hiện trước mặt thì Tạ Mục Trì liền đứng dậy, không chỉ thế mà còn đem Hứa Nguyệt Y đặt ra phía sau lưng, dùng thân mình che chắn cho cô.

Cái hành động bảo vệ này của anh đã triệt để làm cho Hạ Mỹ Tinh phải chết tâm, mặc dù trước kia cô ta có biết Tạ Mục Trì để ý đến Hứa Nguyệt Y, nhưng để nói về việc đứng ra bảo vệ ai đó thì chưa từng xảy ra.

Hóa ra… Hứa Nguyệt Y trong lòng của anh lại đặc biệt như thế sao?

- Hai người có chuyện gì?

- Chúng tôi chỉ là muốn xin lỗi Hứa Nguyệt Y mà thôi.

Phù Ngân Cát ngạc nhiên đến há hốc, đừng nói là mọi người có mặt ở đây kinh ngạc, tới chính chủ là Hứa Nguyệt Y cũng hết sức bàng hoàng, cô không nghĩ rằng hai người họ sẽ đến xin lỗi mình, không chỉ thế mà còn là ở nơi như thế này nữa chứ.

Còn chưa để Hứa Nguyệt Y lên tiếng thì Hoắc Ninh Tích và Hoắc Ninh Tường đã đi đến chỗ cô rồi, trên tay của Hoắc Ninh Tích còn có thêm một cái điện thoại, với cái dáng vẻ hóng hớt đó thì Hứa Nguyệt Y dám chắc rằng dì nhỏ nhà mình đang quay video lại đây mà.

Hoắc Ninh Tường lại có vẻ như không kiên nhẫn lắm, cậu ta còn nhìn Chu Nam và Hạ Mỹ Tinh, nói:

- Còn không mau làm đi? Đang chờ cái gì vậy?

Chu Nam và Hạ Mỹ Tinh cũng nhìn nhau, cả hai liền nhắm chặt hai mắt lại, trực tiếp quỳ xuống trước mặt của Hứa Nguyệt Y, còn không quên dập đầu ba cái, mỗi lần dập đầu đều nói lớn:

- Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên nói xấu cậu. Hứa Nguyệt Y, hi vọng cậu ta lỗi cho tôi!

Cứ như thế, Hứa Nguyệt Y đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, nhưng Hoắc Ninh Tích vẫn chưa hài lòng lắm, cô ấy lại nói:

- Thành tâm lên xem nào! Nói to vào! Chẳng phải vừa rồi nói xấu người ta lớn giọng phách lối lắm sao? Sao tự nhiên bây giờ lại nói nhỏ thế? Bị á khẩu rồi à? Mở miệng ra, nói lớn đi, cho mọi người cùng nghe!

Cái thái độ của Hoắc Ninh Tích bây giờ chính là đang đe dọa Chu Nam và Hạ Mỹ Tinh, ý của dì nhỏ là nếu hai người họ không xin lỗi cho thành tâm thì chuyện này không dễ được bỏ qua đâu.

Sau đó không biết Chu Nam và Hoắc Ninh Tuyết đã dập đầu với cô bao nhiêu lần, có lẽ là cũng vài chục lần ấy chứ. Nhìn họ cũng có chút tội nghiệp, nên Hứa Nguyệt Y đã chấp nhận tha thứ cho họ, ngay khi được tha mạng thì hai người kia cũng chạy trối chết để đi về phòng.

Hoắc Ninh Tích nhìn thành quả trên tay, lại nói:

- Y Y à, đáng lẽ ra cháu nên để cho Chu Nam kia dập đầu thêm mấy cái, chỉ như vậy cô ta mới khôn ra!

- Dì nhỏ, dì cũng ít có ác quá đi.

- Cháu phải nói là may mắn dì nhỏ ở đây để giám sát đó, chứ nếu Hoắc phu nhân và Hoắc lão gia không bận việc thì bà ấy đã tự mình giám sát rồi.

Hứa Nguyệt Y ngơ ra một chút, lại nói:

- Ông bà ngoại đến đây ạ? Cháu tưởng là cha mẹ sẽ đến chứ? Vậy hai người họ đâu rồi?

- Mẹ của cháu bụng cũng lớn lắm rồi, sắp lâm bồn nên đi lại không tiện, nhưng chị ấy vẫn máu chiến lắm, nghe tin con gái bị bắt nạt liền muốn phi ngựa đến tìm kẻ đó tính sổ, cũng may là anh rể ôm lại kịp.

Cô nghe xong cũng chỉ biết cười, cô quá hiểu tính cách của mẹ mà. Hơn nữa khi đi học quân sự thì cô cũng đã lường trước được những chuyện này có thể sẽ xảy ra, vì thế nên đã báo lại với cha trước, hi vọng cha cản được mẹ.

- Hai người họ về rồi sao? Cháu còn chưa kịp gặp họ mà.

- Cũng đâu phải là không gặp nữa. Lần nghỉ đông này họ bảo chúng ta về Nhâm thành đó.

- Hả? Cháu còn định sẽ tìm công việc rồi ở trên đây để thực tập lấy kinh nghiệm luôn đó.

Hoắc Ninh Tích lại cười, còn nói:

- Y Y à, nếu mà cháu không về thì mẹ của cháu dám ôm đứa bé mới sinh lên đây tìm cháu lắm đó.

Đến đây Hoắc Ninh Tường mới nói:

- Hơn nữa nhà chúng ta cũng không có nghèo đến mức phải để cháu đi làm kiếm tiền. Khi chúng ta nghỉ đông thì chắc chị hai đã sinh em bé rồi, vừa đúng lúc về nhà chăm Trường Bách và Trường Sinh luôn.

Hứa Nguyệt Y thì vui vẻ gật đầu, nhưng Tạ Mục Trì thì không vui lắm. Tính ra thì kì đông cũng chỉ còn có hai tháng nữa thôi, mà mỗi lần nghỉ đều sẽ kéo dài đến mùa xuân năm sau, là rất lâu luôn đó.

Bây giờ chỉ cần một ngày không gặp thôi cũng đủ khiến cho Tạ Mục Trì thấy chịu không nỗi rồi, huống hồ là tận mấy tháng trời.

Anh đưa tay nắm lấy tay của Hứa Nguyệt Y, còn làm nũng cọ cọ đầu vào vai nói:

- Y Y, nếu nghỉ đông thì anh sẽ nhớ em chết mất.

Hoắc Ninh Tường nhìn cảnh tượng trước mắt mà toàn thân đều run rẩy, còn chỉ tay về phía Tạ Mục Trì, hung hăng trợn mắt, nói:

- Buông cái tay thối của cậu ra ngay!

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK