• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng sau nhiều giờ ngồi xe thì họ đã về đến nhà họ Hoắc của Nhâm thành, ban đầu Phù Ngân Cát còn nghĩ Hoắc gia tuy có gia thế lớn nhưng sẽ không phô trương đâu… Nhưng ai mà có ngờ, chẳng những Hoắc gia phô trương thanh thế mà còn làm rất hoành tráng, ai nấy nhìn vào đều biết đây là gia đình trâm anh thế phiệt thứ thiệt.

Vốn dĩ Hứa Nguyệt Y sẽ về nhà riêng của mình để ở, nhưng rồi sau đó bà ngoại của cô lại nói rằng vì mẹ cô phải chăm sóc tận ba đứa nhóc nhỏ, mà cha cô đi làm thường xuyên, nếu để ở nhà riêng thì bà không an tâm lắm, thế cho nên là bây giờ cả nhà trên dưới đều sống ở Hoắc gia.

Phải nói rằng bà ngoại thật sự rất thương mẹ, nói sao đi nữa, cho dù con gái có lớn đến đâu thì trong mắt bậc làm cha làm mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.

Lúc Hứa Nguyệt Y về đến nhà, người đầu tiên chào đón cô chính là Hứa Trường Bách - em trai kế của cô, theo như bà ngoại nói thì Trường Bách từ sáng đã ngồi chờ chị hai rồi, vừa nhìn thấy cô là thằng bé liền nhảy cẫng lên vì vui mừng.

Ôm lấy Hứa Nguyệt Y, còn cười nói:

- Chị hai, chị hai, em bé rất giống chị hai đó.

“Em bé” mà Hứa Trường Bách nhắc đến chắc là em gái út của cô rồi, phải ha… Cô cũng có nghe qua rằng Hứa Nguyệt Di càng lúc càng giống cô, tuy nhìn qua ảnh cô không thấy rõ lắm, nên bây giờ phải đi xem mới được.

Cô còn chưa kịp đi tìm thì Hoắc Ninh Tuyết đã chạy đến ôm cô rồi, người mẹ này hình như càng ngày càng mít ướt rồi. Con gái đi học cũng khóc, bây giờ con gái về rồi cũng khóc, thật là hết nói mà…

Khi này Hoắc Ninh Tích mới nhìn chị gái của mình, nói:

- Chị hai, dù sao Y Y cũng về rồi, chị cứ khóc như thế thì hỏi con bé phải làm sao đây?

Hoắc Ninh Tuyết nghe vậy cũng gật gù, rồi lại nhanh chóng bảo người hầu bế con gái út đến cho chị hai xem mặt.

Quả thật giống như lời của cha mẹ, bé út nhà cô rất giống cô, đôi tay xinh đẹp của cô chỉ vừa mới muốn chạm vào gương mặt của em bé thôi mà con bé đã mở mắt, còn dùng bàn tay nhỏ xíu kia nắm lấy ngón tay của cô, chẳng những thế mà còn cười với cô một cái nữa chứ… Em út đúng là đáng yêu quá đi.

Vốn dĩ đây là một nhà sum họp, nhưng Phù Ngân Cát và Kiều Luân Vũ lại há hốc với cái gen di truyền của nhà này… Vốn dĩ họ đã từng gặp qua rồi, nhưng đứa nhỏ Hứa Trường Sinh và Hứa Trường Bách thì chưa có gặp qua, còn tưởng rằng Y Y xinh xắn như vậy là đã lấy hết vẻ đẹp của cha mẹ… Nhưng nhìn xem, nếu như nói Hứa Trường Bách có dáng vẻ của một thư sinh nho nhã, thì Hứa Trường Bách lại có dáng vẻ nghịch ngợm của một vận động viên thể thao, em gái mới sinh cũng thừa đủ vẻ đẹp của mẹ.

Phải nói rằng nhà này có gen di truyền tốt thật đó, bảo sao Tạ Mục Trì lại u mê Hứa Nguyệt Y như điếu đổ. Từ bé cô đã xinh rồi, càng lớn lại càng đẹp hơn…

Tạ Mục Trì nhìn qua tình cảm mẹ con của Hứa Nguyệt Y và mẹ kế, thật ra anh cũng không nghĩ nhiều về chuyện mẹ kế hay mẹ ruột, nhưng mẹ của anh cũng từng có mẹ kế, bề ngoài thì đối tốt với mẹ, nhưng ở bên trong liệu có bao nhiêu phần thật lòng? Vì thế cho nên khi anh nói sẽ cùng Y Y về Nhâm thành thì Khương Tuệ Lương đã bảo anh quan sát mẹ của Y Y nhiều hơn.

Nói chung thì mẹ anh không có ý xấu hay bài xích hai chữ “mẹ kế”, nhưng bà ấy cũng là quá thương Hứa Nguyệt Y mà thôi.

Nếu như bây giờ mẹ anh mà biết cửa ải khó qua nhất khi muốn cưới Y Y là người mẹ này… Thì chắc bà ấy sẽ bảo anh ba quỳ chín lạy đến trước mặt mẹ vợ tương lai để cầu cưới vợ mất.

Ôm nhau thắm thiết xong thì cũng đến màn giới thiệu, khi này Vương Ngữ Ninh có chút chú ý đến cô gái duy nhất ở đây, nhưng thật ra thứ bà ấy chú ý không phải là Phù Ngân Cát, mà là chiếc áo cô ấy đang mặc.

Phù Ngân Cát bị bà ấy nhìn đến ngượng ngùng, sau đó lại lễ phép cúi đầu, nói:

- Cháu chào… À ừm…

Đột nhiên Phù Ngân Cát ngừng lại làm cho Vương Ngữ Ninh không hiểu, đến đây cô ấy mới nhìn sang Tạ Mục Trì, nói:

- Tớ nên gọi là gì?

Phải ha… Họ quên mất cái cách xưng hô ở nhà này hơi loạn một chút, nhưng Tạ Mục Trì lại nhìn cô ấy, nói:

- Gọi mẹ là được.

- Mẹ… Mẹ gì chứ…

Một câu nói của anh nhưng khiến hai người ngại, gương mặt của Phù Ngân Cát đỏ một thì Hoắc Ninh Tường đỏ tới mười, tự nhiên cậu ấy thấy thằng cháu rể này hơi láo… Nhưng cũng thấy ưng ý là sao ta?

Vương Ngữ Ninh nhìn thấy biểu hiện của con trai liền bật cười, sau đó lại nói:

- Cứ theo vai vế của Tích Tích gọi cô là được, còn gọi Ninh Tuyết là chị.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK