Vừa đi tiên tì vừa dạy bảo ta về quy củ trong Diễm Thải Cung này, nói cho ta biết Thần Quân của các nàng thích cái gì và không thích cái gì. Nhiều thứ như vậy khiến ta nghe đến đầu óc rối loạn, cuối cùng thì chẳng nhớ cái gì cả.
E là anh chàng Thần Quân kia rất khó hầu hạ, chẳng biết sao mà có cả đống thứ không thích, khó trách lúc tiên tì chỉ bảo cho ta thì ánh mắt nàng ấy có mấy phần tha thiết liếc nhìn ta.
Ta liền tò mò hỏi, anh chàng kia là Thần Quân gì mà lại phô trương thanh thế lớn như vậy?
Lúc tiên tì nghe ta hỏi thì hai mắt tỏa sáng lên, đại khái giống như rất tự hào và vui vẻ vì có người để tám chuyện.
Nàng ấy chậm rãi nói: “Lưu Cẩm mới đến thiên đình sợ rằng chưa biết đại danh đỉnh đỉnh của Hỏa Thần.”
Ta biết thời cơ mà chen vào một câu: “Đại danh lừng lẫy kia gọi là gì?”
Tám chuyện là tài nghệ tinh túy mà ta rất thành thạo, nếu muốn tám chuyện thì cũng phải cần hỗ trợ lẫn nhau. Nếu cứ để cho một người liên tục nói hoài thì sẽ không thú vị, cũng cần phải có người bên ngoài thường xuyên xen vào vài câu để trợ hứng và cho người đang nói biết được rằng có người đang chú ý lắng nghe mình, có như thế mới có thể tám chuyện không ngừng không dứt.
Quả nhiên khi nghe câu hỏi của ta thì tiên tì hứng thú bừng bừng nói: “Hỏa Thần chúng ta tên là Hỏa Tịch, người bên ngoài cũng không dám tùy tiện gọi tên lung tung, Lưu Cẩm ngươi phải nhớ kỹ chớ nên gọi bậy, chỉ cần gọi người là Thần Quân thì được rồi.”
“Hắn tên là Hỏa Tức(1)?!” Điều này khiến cho ta không thể nào tin được. Mới vừa rồi còn nghe tiên tì nói anh chàng kia là Hỏa Thần, nhưng sao tên của hắn lại gọi là lửa tắt cơ chứ, vừa mới xuất hiện thì lửa đã tắt không phải tên của Hỏa Thần hắn rất xui xẻo hay sao?!
Tiên tì “ừ” một tiếng, tiếp tục nói: “Trước hết thì đừng nói mấy chuyện này, vừa rồi ngươi thấy dáng vẻ của Thần Quân chúng ta thế nào, đủ anh tuấn chưa?”
Ta thành thật nói: “Quả thật rất anh tuấn”
Vẻ mặt của tiên tì càng hưng phấn nói: “Thần Quân của chúng ta chính là mỹ nam đẹp nhất thiên đình, không biết được bao nhiên tiên tử ngưỡng mộ trong lòng. Lưu Cẩm sau này ngươi sẽ hiểu, cánh cửa Diễm Thải Cung không biết bị đám tiên tử hâm mộ giẫm nát bao nhiêu lần rồi!”
Thì ra Hỏa Tức cũng giống như ta lúc ở Ma giới, chính là một nhân vật thần tượng nổi tiếng.
Ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Một khi đã vậy thì được hầu hạ bên cạnh Hỏa Thần là một chuyện may mắn mới đúng.”
Tiên tì thở dài một tiếng: “Đám tiên tử kia không phải người trong nghề, làm sao thấu hiểu được tính nết của Thần Quân chúng ta. Lưu Cẩm, không phải cô cô hù dọa người, tính nết của Thần Quân rất khó nắm bắt lại hay thay đổi thất thường, lúc trước có tì nữ cũng có đồng tử từng hầu hạ người nhưng chưa có ai làm người hài lòng, ngươi nên thông minh một chút.”
Ta lên tiếng trả lời: “Ta đã hiểu.” Nếu ta không thông minh một chút nhanh chóng trốn khỏi nơi này, ta, một thành viên của Ma tộc ngu ngốc chịu uất ức ở Tiên giới thì không cần nói đến, chỉ là với thân phận Ma tộc lại ở nơi này thì ta đã đủ tai họa rồi.
Tiên tì dẫn ta đến một hồ nước nóng, bảo với ta rằng người muốn ở Diễm Thải Cung hầu hạ thì phải tắm ở đây một lần, phải tẩy hết trọc khí trên người.
Hỏa Tức thật quá cao ngạo rồi, sao mà phiền phức như vậy. Nhất thời ta có chút lo lắng, nghĩ rằng một thân ma khí của ta dù có chút không tầm thường, tuy rằng bị nhận nhầm thành tiên khí nhưng xấu tốt gì cũng là ma khí thật, nếu vừa vào hồ đã bị nước hồ làm ảnh hưởng khiến cho ma khí của ta không còn là ma khí nữa, một ngày kia khi trở về Ma giới không biết Ma tộc chúng ta có nhận ra ta hay không nữa. Nếu lỡ như phụ tôn không chịu nhìn nhận ta thì làm sao bây giờ?
Thấy ta chần chừ, tiên tì bắt đầu thúc giục: “Lưu Cẩm ngươi còn không mau bước xuống đó đi.”