Chúng ta đặt chân xuống một rừng cây. Lúc này đang là ban đêm, xung quanh tối đen như mực. May mắn, Hỏa Tịch không hổ là Hỏa thần, nhóm lửa nơi đất hoang vừa nhanh lại chuẩn, ngọn lửa còn vô cùng mạnh, ngay cả việc xử lý thỏ cũng rất lưu loát, vô cùng thành thạo.
Ta ngồi cách ngọn lửa khá xa lại tựa gần hơn với Hỏa Tịch. Dù sao ngọn lửa cũng khiến ta có chút khó chịu.
Nhớ đến con thỏ trong tay Hỏa Tịch, ta gượng cười hai tiếng lấy lòng: “Vừa nhìn là biết ngươi róc thịt động vật rất quen tay, làm được đủ dứt khoát!”
Hỏa Tịch vẫn ngồi bất động. Nghiêng đầu, ta phát giác chúng ta dựa vào hơi gần, chóp mũi hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, hơi thở của hắn đều phun lên mặt ta.
Ánh lửa cháy sáng chiếu rọi vào đôi mắt phượng dài hẹp của hắn, nhìn thấy ta, mắt hắn chợt lóe. Cuối cùng, hắn dời mặt đi, thản nhiên nói nhỏ:” Bản quân róc thịt Yêu tộc càng thuận tay hơn một ít.”
Nói xong, Hỏa Tịch lật con thỏ, tiếp tục nướng.
Ta liếc mắt một cái rồi nhìn chằm chằm vào thịt thỏ không chớp mắt, nuốt nước miếng, cố gắng dời lực chú ý đi nơi khác.
Ta bỗng nhiên nhớ đến một chuyện đứng đắn, vội nói: “Hỏa Tịch, ta nghĩ ta vẫn là mang Phược Linh Ngọc thì tốt hơn.”
“Nga?” Hỏa Tịch từ chối cho ý kiến.
Ta nghĩ nghĩ, bèn nói: “Lần trước không phải ta đã nói qua với người sao.Trước khi gặp ngươi, ta bị một con rắn nhỏ đuổi theo đòi lấy thân báo đáp. Ta sợ vạn nhất con rắn kia lại dây dưa không ngớt, tìm đến đây. Thế chẳng phải thêm phiền toái. Cho nên trước hết ta nên che giấu hơi thở. Hỏa Tịch, ngươi nói có phải không?”
Hỏa Tịch lười biếng liếc ta một cái, trêu tức nói: “Việc này có gì phiền toái. Đến lúc đó, nếu kẻ nào dây dưa không ngớt với Lưu Cẩm, bản quân liền nổi lửa nướng hắn.”
Thằng nhãi này … Quả nhiên gần mực thì đen, cùng ta ngốc lâu ngày cũng học xong câu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ta tự đi Thiên cung, Lan Hưu thể nào cũng đang cấp bách tìm ta, Hỏa Tịch lại không cho ta đeo Phược Linh Ngọc, không bao lâu sau, Lan Hưu chắc chắn tìm được ta. Hỏa Tịch muốn nổi lửa nướng Lan Hưu, càng nghĩ càng khiến ta phẫn nộ.
Tức thì, ta cường ngạnh nói: “Ta phải che giấu hơi thở, không cho con rắn nhỏ có cơ hội tìm được ta. Hỏa Tịch, rốt cục, người đồng ý hay định mặc kệ ta?”
Hỏa Tịch nhàn nhã trở phần thịt đã chín, miễn cưỡng nói: “Bản quân mặc kệ đó, làm sao?”
Ta cắn răng liều chết nói: “Ngươi mặc kệ ta, ta liền khinh bạc ngươi!”
Nhưng mà Hỏa Tịch hình như không để ý đến lời đe dọa âm ngoan của ta.
Hắn cho rằng ta nói giỡn, bình tĩnh cất lời: “Ngươi không dám.”
Hắn đã nói như thế, ta nghĩ nếu ta thật sự không dám, nhất định sẽ bị hắn khinh thường. Tư vị bị người coi khinh thật khổ sở, tuy rằng xác thực ta quả thật không dám.
Vì thế, ta không dám cũng phải dám, hóa nỗi uất ức ngập lòng thành sự phấn khởi đến sung huyết, thấy khuôn mặt nhơn nhơn tự đắc của Hỏa Tịch, ta nghiêng mình bổ nhào về phía hắn, nắm lấy cằm, dứt khoát hôn xuống đôi môi mỏng kia.
Cả người Hỏa Tịch chấn động.