“Không được đi!” Hỏa Tịch thật không biết xấu hổ, mặt không đổi sắc, tráo trở nói, “Ta chưa cho phép, nàng không được đi đâu hết.”
Nhớ khi ta còn ở Ma giới, trừ phụ tôn và Lan Hưu, không người nào dám trắng trợn nghiêm mặt với ta, la hét không cho làm này làm nọ, hiện tại, thằng nhãi này đúng là ngựa quen đường cũ.
Sao ta phải nghe lời hắn chứ? Hừ!
Vì thế, ta trợn mắt nhìn Hỏa Tịch: “Hỏa Tịch, đừng tưởng ngươi cho ta lợi lộc gì thì ta sẽ ở lại, nếu ngươi định làm như vậy thì ngươi chắc chắn thất bại thôi!”
Mắt phượng của Hỏa Tịch sáng quắc: “Những gì ta nợ nàng, nhất định sẽ trả, trả gấp trăm lần.”
Ta vẫn giữ vững cốt khí: “Ta không hiếm lạ!”
“Ngày mai, ta mời Thực Thần đến ở Diễm Thải cung.”
……. Cốt khí …… Nhất định phải có cốt khí ……..
Lòng ta cực kỳ uất ức: “Thế nhỡ hắn không đến thì sao …..”
Hỏa Tịch vênh váo nói: “Hắn không dám không đến.”
Ta nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nhưng ta vẫn lo lắng ….”
Hỏa Tịch lập tức nở nụ cười, mở bàn tay ra đưa về phía ta, trong lòng bàn tay là một chiếc trâm cài tóc. Đúng là trâm mây lửa phượng hoàng lúc trước hắn tặng ta.
Hồi ở Ma giới, trâm này từng khiến ta bị bỏng vài lần, ta không dám giữ nữa nên mới đặt xuống dưới gối hắn. Hiện tại, hắn lại lấy ra là có ý gì, không phải muốn làm ta bị bỏng thêm vài lên đấy chứ?
Tuy rằng nhìn qua nó rất quý.
Nhưng ta vẫn cự tuyệt: “Cái này nóng, ta không cần.”
Hỏa Tịch kiên quyết cài trâm vào búi tóc ta, nói: “Thứ bản quân đã tặng thì chắc chắn không lấy lại, huống hồ lần này, ta để nàng thành chủ nhân chân chính của nó, chỉ cần nàng không có việc gì, nó sẽ không nóng nữa.”
Ta vươn tay sờ cây trâm, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mát lạnh, nghi ngờ liếc Hỏa Tịch: “Thật sự hoàn toàn thuộc về ta? Ta bảo nó không nóng thì nó sẽ không nóng?”
Hỏa Tịch yên lặng nhìn ta, khóe miệng có nụ cười như có như không, chẳng biết có ý gì: “Hoàn toàn thuộc về nàng, nhưng nàng không thể bán hay ném nó đi. Trừ khi trâm gãy, nếu không mọi sự đều có tình ý của nàng và ta.”
Mọi sự đều có tình ý.
Đây là một lời nói thật lòng biết mấy. Cảm động trước số lần thật lòng hiếm hoi của Hỏa Tịch, ta bình thản nhận trâm cài tóc.
“Lưu Cẩm.” Hỏa Tịch nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhẹ nhàng gọi ta.
“Làm gì?” Ta quay lưng về phía hắn, lấy một gốc cỏ từ trước ngực ra, đổ đầy nước vào nghiên mực của Hỏa Tịch, cấy nó vào đó, thuận miệng lên tiếng.
Hỏa Tịch hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
“Muốn biết à?” Ta hỏi lại.
“Ừ.”
Ta nói: “Không nói với ngươi.”
Giọng Hỏa Tịch có phần trêu tức: “Không phải là đêm qua cho bản quân ăn cỏ Ngưng Lộ còn trộm giấu một cây đấy chứ, muốn cấy vào nước chăm sóc ra vài cọng? Sợ là chỉ dùng nước thì nuôi không nổi.”