Tuy nói là có thể khôi phục như lúc đầu nhưng một cái tát này cũng khiến răng ta suýt rụng. Ta niệm quyết cũng không thể làm cơn đau biến mất.
Ta sờ sờ mông, lôi ra một chuỗi bạch linh, lắc lắc trong không khí phát ra tiếng leng keng, đuôi mắt liếc Hỏa Tịch, nói: “Vị hôn thê của ngươi cũng quá hung dữ, tát ông đây một cái, thật ông nội nàng chứ, quá đau. Tốt nhất không tát hỏng não ta. Chỉ có điều, tất cả đều do ngươi, tạm thời tính lên đầu ngươi, đến lúc đó ngươi nhất định phải trả lại.”
Hỏa Tịch không đáp lời ta, ta coi như hắn cam chịu.
Ta từ mặt đất đứng lên, ở cạnh giường Hỏa Tịch một lát. Một lúc sau, cửa mở ra, người tới chính là tiên tỳ đêm qua.
Tiên tỳ vừa đến liền hỏi: “Lưu Cẩm, ngươi có nhặt được chuỗi bạch linh của Họa Liễm tiên tử không?”
Ta lắc lắc chuỗi bạch linh trước mắt tiên tỳ mấy cái.
Nghe nói bạch linh này là đồ vật quý nhất trong cung điện của Họa Liễm tiên tử, chỉ những Tiên tộc thân cận với Họa Liễm tiên tử cao quý đoan trang mới xứng có được nó.
Nếu không phải ta muốn đi Ty Y thần điện để hỏi rõ về tình trạng của Hỏa Tịch, hừ, ông đây mới không thân cận với Họa Liễm tiên tử cao quý đoan trang kia!
Ta vội hỏi tiên tỳ đường đi Ty Y thần điện, Cửu Trọng Thiên lớn như vậy, rất dễ lạc đường. Tiên tỳ lo ta không nhớ được đường đi quanh co lòng vòng trong thiên cung, chỉ có thể vẽ một tấm bản đồ đưa cho ta, còn hỏi: “Ty Y Thần Quân chắc chắn đang nghiên cứu cách cứu Thần Quân, nói không chừng ngươi đi cũng vô ích, sao cứ nhất quyết phải đi?”
Ta nhận lấy bản đồ, thấy cứ mờ mờ ảo ảo, nhét vào trong ngực, thuận miệng đáp: “Không phải cô cô bảo vào ban đêm Thần Quân gọi tên ta sao, tóm lại ta không thể để hắn chết.”
Ra khỏi Diễm Thải cung, ta liền cầm tấm bản đồ đơn giản mà tiên tỳ vẽ cho ta từng bước tìm đường đi. Chỉ tiếc tấm bản đồ kia thật quá đơn giản, Cửu Trọng Thiên lại rất phức tạp, ta mới đi được nửa đường, còn chưa tìm ra Ty Y thần điện, ngay cả chính mình đang ở đâu cũng không biết.
Sau đó, ta lại quanh quẩn bên ngoài một cung, bốn phương tám hướng đều là đường, nghĩ đến nứt đầu cũng không nghĩ ra cái gì. Ta bắt đầu giận dữ, đặt mông ngồi lên tấm bản đồ đồm độp, xé nát nó.
Xong xuôi cảm thấy thoải mái, sảng khoái một trận.
Một lúc sau, ta lại ngồm xổm xuống ghép lại từng mảnh giấy vụn.
Chỉ có điều những mảnh vụn rất nhỏ, ta liều mạng nửa ngày vẫn ghép không đúng, đành ném hết mảnh vụn vào không trung, nghĩ cách khác tìm đường đến Ty Y thần điện.
Thế nhưng, ta vừa mới đứng lên, thình lình thấy một gương mặt.
Người mang gương mặt kia là một nam thần tiên mặc quần áo màu xanh da trời, vẻ mặt rất quái lạ, nhìn ta giống như đang nhìn một mâm thức ăn ngon vậy.
Ta cố ưỡn ngực, hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Nam thần tiên lập tức che miệng ho hai tiếng, cười tủm tỉm nói: “Vậy đứa nhỏ nhà ngươi đứng trong này làm gì?”
Ta nhấc chân dẫm nát các mảnh vụn bản đồ, nghiền nghiền, khó kiềm nổi nói: “Lạc đường, không được sao?”
Gió nhẹ quất vào mặt. Ta nghiêng cổ, đi qua bên người hắn.
Nam thần tiên ở đằng sau ta “Ồ” một tiếng: “Ngươi là đồng tử nhà ai?”
Ta hỏi: “Ngươi rất muốn biết à?”
Nam thần tiên híp mắt tiếp tục cười: “Rất muốn.”
Ta cũng cười theo: “Không nói với ngươi ~~”