Nghe phụ tôn nói, năm đó đáng lẽ ta phải ở trong bụng mẫu thân năm trăm năm mới được sinh ra nhưng chỉ mới được một trăm năm đã bị ép phải chào đời.
Phụ tôn đau khổ nói cho ta biết, ta có chút khuyết tật.
Ta tự đánh giá bản thân mình từ trên xuống dưới, đầu óc linh hoạt tay chân lanh lẹ vẫn chưa phát hiện mình bị khuyết tật ở chỗ nào.
Phụ tôn nói, bởi ta sinh ra trước bốn trăm năm nên bị thiếu mất một quả tim.
Lúc đó ta chỉ sờ sờ lồng ngực bên trái của mình, thật sự không cảm nhận được nhịp đập của trái tim. Trước đây ta không hề phát hiện thì ra ta vẫn còn có điểm khiếm khuyết.
Ta thường xuyên lấy chuyện này uy hiếp phụ tôn, mẫu thân không còn, ta lại là kẻ khuyết tật, ông ấy phải đối xử tốt với ta một chút.
Phụ tôn liền thở dài, một viên thủy ngọc lưu ly nhiều màu lại bị thiếu mất một quả tim Thất Khiếu Linh Lung, ông ấy làm sao có thể nuôi nấng nổi một đứa con gái vô tâm vô phế như ta chứ!.
Nhưng than thở thì cũng chỉ là than thở mà thôi, phụ tôn đối xử với ta tốt vạn phần. Trong ngày sinh nhật lúc ta hai vạn tuổi, ông ấy cư nhiên tặng ta một phần đại lễ rất lớn khiến ta không thể nhận nổi.
Ông ấy tặng cho ta một nam nhân. Nói rằng cho ta một đứa con rể mà ông ấy nuôi dạy từ tấm bé.
Người chồng tương lai của ta tên là Lan Hưu, là một con rắn đuôi xanh. Nhớ ra mới nói, ngoại trừ ta và phụ tôn ra thì da mặt của hắn được xem là đẹp nhất nhì trong Ma giới. Sau này Lan Hưu quả thật không phụ sự kỳ vọng của ta bị phụ tôn ta nuôi dưỡng thành mỹ nam tử được hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ, phụ nữ, bà lão trong Ma tộc yêu thích. Tính cách ôn hòa như ngọc lại đối xử với ta rất dịu dàng săn sóc.
Đặc biệt sau khi tin tức về hôn ước của ta và hắn được lưu truyền trong Ma tộc, Ma tộc chúng ta rơi vào thời kỳ đám nữ nhân cúi đầu gạt lệ chưa từng có trong lịch sử.
Khi ta ba vạn tuổi, phụ tôn nói cho ta và Lan Hưu kết hôn.
Ta cảm thấy ta phải suy nghĩ cho thế hệ đời sau của mình, tìm một thanh xà xinh đẹp như Lan Hưu làm phu quân quả thật rất có lời, nhưng một suy nghĩ chợt hiện lên trong nháy mắt, nếu ta thật sự kết hôn với Lan Hưu, ta một viên ngọc lưu ly và hắn một con rắn đuôi xanh, chúng ta có thể sinh ra cái gì?
Hẳn là sẽ sinh ra một viên ngọc lưu ly màu xanh, hay là một con rắn có cái đuôi nhiều màu? Ta suy nghĩ thật lâu cũng không có kết quả, lại cảm giác kết quả này thật sự đáng sợ.
Vì thế cuối cùng ta giống như các nữ tử sắp lập gia đình khác trong Ma giới, bị mắc chứng hoảng hốt và sầu muộn trước hôn nhân. Rốt cuộc vào ngày thành thân, ta cởi bỏ áo cưới đỏ thẫm, tháo những trang sức phức tạp xuống, lén trốn khỏi Ma giới.
Lúc ba vạn tuổi, ta đào hôn xuống Nhân giới gặp được Hỏa Tịch.
Bởi vì trên cổ tay ta vẫn mang chiếc vòng trang sức do phụ tôn cố ý chế tạo ra cho ta dùng để che giấu khí tức và phong ấn linh lực to lớn của mẫu thân để lại trong cơ thể ta, thế nên ta có thể táo tợn nghênh ngang đi lại trên đường phố náo nhiệt chốn nhân gian. Nhưng mà chính chiếc vòng này cũng là nguyên nhân khiến cho thân thể của ta thu nhỏ lại hơn phân nửa so với lúc ở Ma giới.
Nhưng điều này cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. Chân trước của ta vừa mới bước ra khỏi Ma giới, sau lưng liền có người Ma tộc truy đuổi theo. Nhưng khí tức đã được che giấu, lúc này thân người lại nhỏ đi, cho dù là đám Ma giới đuổi theo có đi ngang qua ta, bọn họ cũng sẽ không nhận ra ta.
Còn nữa, thân thể bị thu nhỏ lại khiến cho ta càng cảm thấy rất tiện lợi, khi ta đi qua cửa hàng bánh bao, lồng hấp bánh bao hoàn toàn có thể cầm chân ta lại, ta chỉ cần đưa cánh ta vói vào trong lồng hấp liền có thể trộm lấy một hai cái bánh bao.
Nếu không phải bụng đói khó chịu thì ta sẽ không làm ra chuyện này.
Nhưng ta chỉ ăn hai ba cái, lúc chuẩn bị mò thêm một cái nữa thì thình lình trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trong trẻo làm hại cánh tay đang làm chuyện xấu của ta cứng đờ: “Lưu Cẩm vẫn chưa ăn no sao, đừng ăn no quá nha!”