Ta thong thả đi vài vòng trước giường Hỏa Tịch, không hiểu là làn khói nhẹ từ thanh đăng nhiễu loạn ta hay ta nhiễu loạn làn khói nhẹ. Ta nghĩ không ra biện pháp, bèn hỏi tiên tỳ: “Vậy cô cô nói nên làm gì bây giờ?!”
Tiên tỳ suy nghĩ, thì thầm bên tai ta vài câu.
Ta lập tức quyết định: “Được, vậy đợi thêm một đêm. Đêm nay ta sẽ ở trong nay, nếu cô cô mệt mỏi thì đi ra ngoài đi.”
Tiên tỳ đi rồi, tẩm điện rộng lớn như vậy cũng chỉ có ta và Hỏa Tịch hai người.
Ta không khách khí với hắn, đặt mông ngồi lên giường hắn, mặc dù trong điện chỉ thắp một thanh đăng, ta cũng có thể nhìn rõ bộ dáng của hắn.
Tóc hắn dài đen như mực xõa tung trên giường.
Ta chán đến chết, dứt khoát niệm quyết biến ra một cái lược, chải đầu giúp hắn. Ở Nhân giới, trước khi hạ táng người chết không phải đều trang điểm, sửa sang tóc tai gì đó sao.
Ta vừa chải vừa nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là một Hỏa thần, Hỏa thần phun lửa không phải rất lợi hại sao, lại bị một con thú kỳ lân làm bị thương, thật mất mặt … Nếu biết ngươi nhất định sẽ chết, để ngươi lại Yêu giới cũng không sao, còn làm ta mất công vất vả một chuyến bắt người đem ngươi trở về.”
Thấy lông mi của hắn thật sự rất dài, ta liền thay đổi, cầm lược giúp hắn chải lông mi, lại nói: “Ta thành thật hỏi ngươi, ở Yêu giới, khi ngươi chắn trước mặt ta, bảo ta đi nhanh, rốt cuộc có phải thật lòng không?”
Ta chăm chú nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hỏa Tịch, hắn không trả lời ta.
Lông mày của hắn hơi chau lại, ta vươn ngón trỏ xoa nhẹ, giúp hắn vuốt lại, nói: “Nếu ngươi thật lòng, hiện tại, dù phải lên trời hay xuống đất, ta cũng sẽ cứu ngươi.”
Hỏa Tịch vẫn không trả lời ta như cũ.
Ta đột nhiên nhớ tới, vội nâng tay lên búi tóc, rút chiếc trâm mây lửa phượng hoàng hắn đưa ta lúc trước ta, đặt dưới gối của hắn. Ta vừa ngồi xổm cạnh giường vừa nghĩ, đồ vật quý trọng của thằng nhãi này, cũng không phải của ta.
Không dám lấy.
Nếu Hỏa Tịch chết thật, trâm gài tóc kia của hắn có chút linh tính, muốn tìm thêm một đệm lưng liền khiến ta bỏng chết thì làm sao bậy giờ? Ta đặt trâm gài tóc xuống dưới gối đầu của Hỏa Tịch, rất hy vọng trâm gài tóc kia cũng có thể giống như mấy lần nung ta, nửa đêm nung Hỏa Tịch tỉnh lại.
Nhưng ta hiểu được, chuyện này không thể xảy ra.
Ta cứ như vậy, nửa đêm buồn ngủ dựa vào giường hắn, thẳng đến ngày hôm sau, đến buổi trực của Mão Nhật Tinh Quân đem ban ngày đến.
Cửa vang lên một tiếng rồi mở ra, ánh sáng trước mắt hơi mãnh liệt, đâm vào mắt ta phát đau. Ta tỉnh lại từ cơn mơ mơ màng màng, đập vào mắt là một làn váy gấm màu vàng.
Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một mỹ tiên tử.
Phong tình vạn chủng, mắt phượng hơi buông xuống, mũi ngập tràn hơi thở xinh đẹp, môi anh đào trơn bóng, cằm thon gầy, ngũ quan nhìn cực kỳ tinh mỹ nhưng thần sắc hơi kiêu ngạo.
Đối với vị mỹ tiên tử này, ta nghĩ ta còn có chút ấn tượng, mà nàng hình như cũng không quên ta.
Mỹ tiên tử này không phải là ai khá, chính là Họa Liễm tiên tử của Phượng tộc, vị hôn thê của Hỏa Tịch.
Nàng thấy ta, phượng mâu hơi nhíu lại: “Là ngươi?” Nhìn mặt nàng không cẩn thận lộ ra chút hung ác ta liền hiểu được, nhất định là còn nhớ lại lần đến Diễm Thải cung, bị ta nói Hỏa Tịch đang song tu với tiên tử khác nên ghi hận trong lòng.
Ta dụi đôi mắt bị một thân kim quang như lấy từ bảo khố ra của Họa Liễm tiên tử làm hơi đau, nói: “Đúng rồi, là ta nha ~” nàng và Hỏa Tịch đều là chim chóc, sao lại khác biệt lớn như vậy?
Một người sáng lóng lánh như thể sợ không chọc mù mắt người khác, một người lại âm u như thể lo không dọa hỏng lá gan người khác.
Về chuyện Hỏa Tịch là chim chóc, từ khi ở Yêu giới, ta đã biết. Hắn thuận tay ném ra lông đuôi mang theo ánh lửa, hắn không phải là chim chóc thì lấy đâu ra lông?