Giữa cơn mơ mơ màng màng, ta cố hết sức trừng mắt, thấy thân mình đầy lông của con nhện. Nó cậy vào vô số chân nhỏ mà hiện tại dùng một bên vừa bắt vừa đâm khắp người ta, bên kia có một số móng vuốt bị chặt đứt, đứt rất đều.
Cổ tay ta bị móng vuốt đâm xuyên, ta cố gắng nâng tay đáng tiếc chỉ một móng vuốt cũng có sức lực quá lớn. Sau đó, ta không giãy giụa nữa, hai ngón tay khép lại, bắt đầu niệm quyết.
Không còn cách nào khác, ai bảo ta luôn hiểu cách làm ăn. Mất một cổ tay vẫn lời hơn mất mạng nhiều.
Ngay khi ta niệm chú, một băng thuẫn trong suốt kết lại, theo chuyển động của tay ta, băng thuẫn lao ra, vừa nhanh chóng lại sắc bén, thoáng cái đã cắt đứt tất cả những móng vuốt đang đâm xuyên người ta.
Như thế tên nhãi này vốn không có chân vậy, cắt quá chỉnh tề!
Ta chợt hiểu ra, âm thanh sột soạt trong rừng vừa rồi chắc là của con này. Thứ mà băng thuẫn của ta chặt đứt chính là chân của nó!
Chỉ vì một nhát của ta, con nhện khuyết tật trở nên tàn phế hoàn toàn, vì thế, nó nổi giận. Cực kỳ giận.
Tròng mắt xanh biếc trương lớn, nó giương miệng đánh về phía ta, thề nhất định ăn sống nuốt tươi ta!
Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, ta thử cử động cơ thể lại đợt nhiên phát hiện toàn thân đau đớn đến chết lặng, không còn chút sức lực nào. Mặc kệ ta cố gắng như thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tròng mắt xanh biếc và cái miệng rộng tối om tiến lại ngày càng gần. Ta chợt nhớ đến tờ giấy ta để lại cho Hỏa Tịch trước đó, trên đó có ghi “một mạng”. Đây quả là một ghi chép có tính tiên đoán!
Ban đầu, ta vốn nghĩ ra cứu hắn một mạng thì hắn sẽ nợ ta một mạng, mà giờ ta vì hắn mất mạng thì cũng coi như hắn nợ ta một mạng. Dù sao thì vẫn là hắn nợ ta.
Nghĩ vậy ít nhiều khiến ta cảm thấy tốt hơn chút. Hóa ra ta còn có tài tiên tri, nhưng nếu ta có thể đoán trước cái chết của mình sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Thật ra là đánh chết ta cũng không ngờ đến!
Khi ta tính toán ở Diễm Thải cung, nói cái gì mà nếu ta không trở về được thì mỗi ngày Hỏa Tịch phải dùng một thùng cơm canh tế bái ta, tất cả đều chỉ lừa hắn thôi! Đó là yêu cầu hắn đền ơn ta!
Tổ sư, thế mà ta lại thật sự không trở về được?!
Gần như chỉ trong nháy mắt của nháy mắt … Không, ta xác định ta không nháy mắt … Trước mắt đột nhiên tối đen. Chắc là ta đã vào bụng con nhện lông lá kia rồi!
Ngay sau đó, bên tai chợt vang lên tiếng rít gào cuồng loạn của con nhện.
Ta ở trong bụng nó mà có thể nghe được tiếng rít này thì không biết con nhện kia phải kích động đến bao nhiêu.
Vừa mới tưởng tượng như vậy, thắt lưng đột nhiên căng thẳng, dọa ta hết hồn. Ngay khi ta còn chưa kịp giãy giụa, một giọng nói cực nhỏ đã kề sát bên tai: “Đừng lộn xộn.”
Giọng nói của người này, ta nghe ra được! Ngay tức khắc, ta nước mắt nước mũi giàn giụa.
Thấy ta không nhúc nhích, người kia lại nhẹ nhàng nói: “Đi theo ta, đừng quấy dòng nước, nếu làm tan vòng mực trong nước thì đi không nổi đâu.”
Ta kiên quyết gật đầu, để mặc người kia ôm ta, cẩn thận từng chút từng chút một di chuyển lên phía trên. Khi gần trồi lên mặt nước, ta quay đầu nhìn xuống nước, thấy quả thực có một vòng mực tụ lại, vây quanh con nhện.
Ta liền nghiêng đầu nhìn bên cạnh, kinh hãi!