Điều này cũng không kỳ quái, dù sao khác biệt về địa lý tất dẫn đến khác biệt về văn hóa.
Suy nghĩ một lát, ta có chút suy sụp, buông Hỏa Tịch ra, thanh thanh cổ họng, nói: “Ta khinh bạc ngươi, sao ngươi không khóc?”
Thanh âm của Hỏa Tịch không biết vì sao trở nên có chút khàn khàn, nhìn ta nói: “Không cho người làm vậy với người khác.”
Ta quyết tâm rèn sắt khi còn nóng, chấp nhận lui một bước nhỏ: “Ta phải đeo Phược Linh Ngọc. Hoặc, không đeo cũng được, ngươi phải giúp ta che giấu hơi thở. Bằng không, ta sẽ làm vậy với người khác.”
Hỏa Tịch nheo mắt, nói: “Lưu Cẩm, ngươi đang trốn tránh ai?”
Ta tức giận, gân cổ lên gào: “Ta đã nói đó là một con rắn nhỏ. Hỏa Tịch, rốt cuộc người có nghe hiểu lời ta nói hay không? Có phải còn muốn ta lại khinh bạc ngươi thêm một lần mới nhớ?”
Hỏa Tịch sờ sờ mũi, cúi đầu nói: “Lưu Cẩm, nếu ngươi còn dám xằng bậy, để ta không khống chế được bản thân, xem ta còn khách khí với ngươi không?”
Ta nói: “Như thế nào, chứ không phải rốt cục thẹn quá hóa giận, muốn đánh ta.”
Hắn buồn bực, cắn răng nói: “Bóp chết ngươi.”
Vừa nghe hắn nói vậy, ta khiếp đảm. Đang hết sức khiếp đảm lại thấy Hỏa Tịch mở lòng bàn tay trắng nõn ra, nghĩ đến hắn muốn đánh ta, ta liền bật người lui ra thật xa.
Hỏa Tịch tựa cười nhưng không cười liếc ta một cái, nói: “Cuối cùng cũng biết sợ?”
Nói xong, một đạo hồng quang hiện lên trong lòng bàn tay hắn, thoáng chốc, một chiếc trâm gài tóc khắc các đám hỏa vân theo đồ án phượng hoàng liền nằm vững vàng trong tay Hỏa Tịch.
Hắn lại nói: “Không phải ngươi muốn che giấu tiên khí sao, còn không mau lại đây.”
Ta lại rụt trở về.
Hỏa Tịch đem trâm phượng hoàng cài lên tóc ta, tiếp tục nói: “Khí tức của ngươi cùng bản quân hòa hợp nhất thể. Như vậy có thể che giấu hơi thở của ngươi.”
Ta nhịn không được, vươn tay sờ sờ chiếc trâm ngọc, xúc cảm đúng là thật tốt, liền sung sướng nhếch miệng hỏi: “Cái này có quý lắm không?”
Hỏa Tịch bỗng đen mặt, nói: “Quý, quý vô cùng. Nếu ngươi dám làm mất, dù có đem ngươi đi bán cũng không đền nổi. Đến lúc đó xem bản quân thu thập ngươi thế nào.”
Ta im lặng không nói gì, đem trâm ngọc cài sâu thêm một chút.
Ta nghĩ, Hỏa Tịch dùng ngôn ngữ uy hiếp thật là dọa ta phá hư. Một khi ta bị dọa phá hư, sức ăn liền tăng lên rất nhiều. Vì thế, khi Hỏa Tịch nướng xong con thỏ, bốn chân thỏ đều đi vào bụng ta.
Hỏa Tịch bảo ta ăn chậm chút. Sao mà chậm được, ta ăn chậm một chút chẳng phải hắn ăn được càng nhiều.
Ta trăm triệu lần không thể để hắn thực hiện được mục đích. Vẫn là phải ăn đến mức không thể chống đỡ nổi mới dừng.
Chẳng qua ta trăm triệu lần cũng không nghĩ đến vừa ăn no liền buồn ngủ. Ta cảm thấy thời gian tốt thế này mà không ngủ thì thật quá lãng phí.
Hỏa Tịch nhàn nhã phất phất vạt áo, đứng dậy, nói với ta: “Lưu Cẩm, ăn cũng ăn rồi, đứng dậy, lên đường.”
Ta hỏi: “Đi đâu?”
Đói khát khiến người ta dễ nóng giận, đại khái Hỏa Tịch ăn chưa no, hắn cắn răng nói: “Đi Yêu giới!”
Ta nói: “Quá nửa đêm rồi còn đi Yêu giới làm gì. Chúng ta có đi, người ta cũng đang ngủ, không rảnh chiêu đãi chúng ta đâu. Không bằng trước hết chấp nhận lưu lại đây một đêm, ngày mai lại lên đường cũng chưa muộn. Đúng rồi, chúng ta đi Yêu giới làm chi nha? Nếu là đi thăm bạn tốt, muộn hai ngày cũng không sao. Chúng ta hoàn toàn có thể lưu lại Nhân gian thêm mấy ngày, nhân tiện trợ giúp bá tánh ….”
“Lưu Cẩm, ngươi còn dám nhiều lời, bản quân liền giẫm chết ngươi.” Hỏa Tịch buông một câu đe dọa âm ngoan khiến ta tức thì ngậm miệng.
Thật là sống dưới kẻ cường quyền thì không có nhân quyền, trước bạo lực không thể giữ nhân cách.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Hỏa Tịch, ta nghèn nghẹn, nhịn không được lại nói thêm một câu: “Ta một chút cũng không nhiều lời, nói vừa đủ.”
Hỏa Tịch niết mũi, chăm chú nhìn đống lửa còn chưa tắt hết.