Ta gập chân ngồi bên cạnh giường Hỏa Tịch nửa đêm, thử giật giật chân cũng hơi tê tê, nhưng ta không lập tức đứng lên, vô tội nói: “Chuyện này không liên quan đến ta.”
Tất cả đều do lúc ấy Hỏa Tịch toàn tâm toàn ý muốn ta giúp hắn đuổi mỹ tiên tử này đi, lại không báo trước với ta một tiếng mỹ tiên tử này là vị hôn thê của hắn. Thật sự không thể trách ta.
“Sao lại không liên quan đến ngươi?” Họa Liễm tiên tử vẫn bám lấy câu chuyện không chịu bỏ qua, “Hôm đó, Hỏa thần và bản thượng thần đối chất trước mặt Thiên hậu, hắn phủ nhận chuyện song tu với tiên tử. Nếu không phải do người đứng giữa châm ngòi ly gián, sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy? Ngươi nói chuyện này không liên quan đến ngươi?”
Nghe giọng điệu gây sự của người này, ta nếu không nói gì nàng lại tưởng ta không biết phát cáu. Thế nhưng, ta cầm mắt cá chân của mình nửa ngày, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì để nói, chỉ liếc mắt xem xét nàng, ngập ngừng nói: “Ta không hề châm ngòi ly gián …”
Họa Liễm tiên tử chắc chắn sẽ không chừa mặt mũi cho ta, hiện tại Hỏa Tịch đang ngủ, nàng lại càng không giữ thể diện cho hắn, lập tức hất cằm về phía hai tiên tỳ nàng mang đến, tiên tỳ lập tức đi về phía ta.
Ta nghĩ khả năng lớn là ta sẽ gặp chuyệnkhông hay ho gì.
Trước khi tiên tỳ xách ta dậy, ta tự giác đứng lên trước. Hai chân gập nửa đêm thật sự rất tê dại, kết quả, thân thể ta không cẩn thận lại bổ nhào về phía Họa Liễm tiên tử.
Ngã một cú nhưng ta lại không hề gì. Hiển nhiên, Họa Liễm tiên tử không hề đề phòng, hơi lảo đảo, suýt nữa hoa dung thất sắc.
Nhưng không hổ là phượng tộc cao quý đoan trang. Rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại, vung tay, hất ta ngã xuống mặt đất. Hừ … Sức lực không hề nhỏ.
Ta sờ sờ mông, chỉ hy vọng không tạo thành đống sẹo lồi.
Họa Liễm tiên tử sai hai tiên tỳ một trái một phải kéo ta dậy, tiếc rằng thân mình ta quá nhỏ, không làm gì được các nàng, hiện tại cũng không phải là thời điểm ra vẻ ta đây nên tạm thời để mặc các nàng tóm lấy ta.
Ta sao hiểu được, Họa Liễm tiên tử cao quý đoan trang này lại độc ác như vậy, vừa híp mắt cười với ta vừa sai một tiên tỳ tát ta một bạt tai!
Ta nghĩ bản thân sống đã ba vạn năm không có ai dám trắng trợn định tát ta!
Đây là một chuyện cực kỳ mất mặt. Ở Ma giới, cho dù phụ tôn đánh cũng không đánh vào mặt, cho dù đánh vào mặt cũng tuyệt đối không tát ta.
Đồ con rùa khốn kiếp …
Cũng may, tuy rằng Họa Liễm tiên tử khí thế rất lớn nhưng tốt xấu gì đây vẫn là địa bàn của Hỏa Tịch. Hai tiên tỳ nghe vậy, liếc mắt xem xét Hỏa Tịch đang nằm yên không nhúc nhích trên giường, hơi chần chừ.
Ta vội vàng tự giới thiệu: “Hai vị cô cô, hai người còn chưa biết ta, ta là đồng tử bên cạnh Hỏa thần đại nhân, là người hầu hạ bên cạnh …?
“Bốp —!”
Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên, ta trở nên ngốc lăng.
Búi tóc tròn tròn trên đầu bung ra, tóc xõa xuống, mặt ta bị lực đánh quá lớn đánh lệch sang một bên, nóng rát đau đớn.
Ta giương mắt lên, thấy Họa Liễm tiên tử vẻ mặt không đổi đứng đó, không nhanh không chậm buông xuống ống tay áo rộng thùng thình, tiên quang còn chưa tán hết. Nàng kéo dài thanh âm, chậm rãi nói: “Một khi đã vậy, bản thượng thần đành phải tự mình ra tay.”
Tiên tỳ phải ứng chậm hai nhịp nhưng cuối cùng cũng phản ứng, sợ tới mức buông tay ra, ta liền quỳ gối trên mặt đất.
Ta sớm biết con chim chóc cao quý đoan trang này khó đối phó, đành chịu thiệt. Ta hít sâu vài hơi, rồi đè lại xúc động muốn vặt lông con chim này, cắn chặt răng buồn bực nói: “Tiên tử bớt giận, ta biết sai rồi. Từ giờ trở đi ta sẽ quỳ gối hầu hạ trước giường Hỏa thần đại nhân, cho đến khi Ngài tỉnh lại mới thôi, để chuộc tội.”
Vẻ cúi đầu, lời nói sám hối của ta có vẻ lọt tai Họa Liễm tiên tử. Nàng không làm khó ta nữa, chỉ tiến đến xem xét tình hình bệnh tật của Hỏa Tịch, hoặc lấy khăn tay lau lau hai bên trán Hỏa Tịch hoặc lấy móng vuốt sờ mũi Hỏa Tịch, cực kỳ tình cảm.
Chẳng qua tại thời điểm rời đi, nàng không cẩn thận dẫm phải tay ta.
Đến giờ đổi gác rồi ~~~