Beta: Ri
"Cô cảm thấy tôi muốn làm gì" Đôi mắt của Hàn Thất Lục đột nhiên tối sầm lại, càng lúc càng thêm phần thâm thúy, khi ánh mắt rơi vào trên cổ cô, hắn liền chứa chan lửa giận.
Cô cúi người xuống định hô hấp thì lập tức bị Hàn Thất Lục hôn lên môi cô, hung hăng hôn lên môi An Sơ Hạ, hắn phát hiện chính mình không cách nào kìm chế lại được. Con người này khi thì quật cường, khi thì ngu ngốc, không biết từ lúc nào đã lén lút bắt đầu chiếm lấy trái tim anh.
Đầu của An Sơ Hạ đã sớm ngưng ù ù, lý trí ban đầu giờ chỉ toàn là một mớ hỗn độn. Kỹ thuật hôn của anh thật sự rất cao siêu, ôi nhất định là thường xuyên hôn các cô gái khác. Nghĩ như vậy, lý trí của cô lập tức trở lại.Vươn tay ra, ra sức đánh Hàn Thất Lục, thừa dịp anh buông môi cô ra đem nụ hôn rời xuống hết sức, an sơ hạ liền há mồm là:"Khốn nạn, buông ra!"
"Buông em ra?" Hàn Thất Lục dừng động tác nheo mắt lại nhìn cô, trong ánh mắt kia nguy hiểm lại vẫn mang theo một chút lửa giận:"Lúc hắn hôn, em có phản kháng sao? Hử?"
Cô sửng sốt hạ, hình như không có. Ôi! Lúc ấy vì có thể để cho Khang Văn ngoan ngoãn thả cô đi cho nên mới cố nén. Sau đó cô ngây ngốc mà lắc đầu nói:" Không có." Sau khi nói xong cô lập tức chỉ muốn tự đâm vào gối mà tự sát thôi, đúng là cô rất sợ đau.
"A, cho nên cô thích hắn?" Hàn Thất Lục lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt kia giống như là muốn đem cô nhai nuốt theo một cách đáng sợ nhất.
"Không thích!" Cô quyết đoán lắc đầu, nhìn Hàn Thất Lục tựa hồ bớt đi một chút tức giận, vô liền vội vàng nói tiếp: "Cái đó là ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn!Muốn hay không thì tôi với cô cũng hãy thử ngoài ý muốn một lần xem sao?"Hàn Thất Lục lạnh lùng nói ra một câu như vậy khiến cho An Sơ Hạ không tự giác run lên một cái. Chính cái run vừa rồi của cô đã kích thích đến chỗ một vị trí quan trọng của Hàn Thất Lục:" Anh chết đi..."
Đột nhiên trên cổ cô có một chút nóng bỏng, những nụ hôn tựa hồ như mang theo lửa kia của Hàn Thất Lục vẫn kéo tới hướng cô mà in lên.Tên biến thái này dám gặm dám cắn cổ của cô. A!
A, một nụ hôn nối tiếp một nụ hôn nóng rát khiến cho cô đau đến mức nước mắt muốn rơi ra rồi.
"Đau, đau..." khoé mắt rơi xuống một giọt nước mắt lạnh lẽo, mấy ngày nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện kinh sợ rồi.
Nghe cô kêu đau, động tác của Hàn Thất Lục cư nhiên bất ngờ mềm mại hơn một chút, rất lâu sau anh mới ngẩng đầu, nhìn trên cổ An Sơ Hạ kia từng vết từng vết đều là do anh làm, anh nở nụ cười:"Hiên tại, trên cổ em không còn dấu hôn của hắn nữa. Bây giờ em đã hoàn toàn là thuộc về tôi."
Em... thuộc về tôi....
Như một lời nguyền rủa, nó cứ lượn lờ trong đầu An Sơ Hạ. Nhìn Hàn Thất Lục đứng lên, An Sơ Hạ đột nhiên ngoạn tâm nổi lên, không sợ chết mà đột nhiên ôm thắt lưng của anh nói:"Có phải tôi đã châm ngòi đốt lửa cho anh đúng không? Vậy thì sao không để cho tôi dập lửa?"
Không biết vì cái gì, cô liền cảm thấy được Hàn Thất Lục hẳn không thật sự muốn làm chuyện gì khác đối với cô,quả nhiên....
liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nhìn chằm chằm ngực của cô, nói:"Quả nhiên đối với cô vẫn không có nổi hứng thú gì!"
(Na: gáo nước lạnh =_=)
Sau đó anh ung dung đi vào phòng tắm.
"Trời ơi, anh đi chết đi Hàn Thất Lục! Tôi đã nói thằng nhỏ của anh có vấn đề mà." Cô nâng cao giọng nói bởi vì cho rằng phòng cách âm rất tốt, kết quả tên kia ở phía sau cánh cửa hoàn toàn đơ người lại, một giây sau liền lạnh lùng quay đầu hướng về phía một người.