Beta: Gấu
Khương Viên Viên liền một cước đá tung cửa, đi theo sau lưng bà là một đám người hầu bộ dạng cúi đầu như tạ lỗi, bà không quan tâm gì đến hình tượng...
Tóc rối tung như ổ gà, mặc trên người bộ đồ ngủ lụa thùng thình, hai chân hai chiếc dép khác nhau, hình tượng này, làm cho người ta thật sự có muốn dối lòng đi nữa cũng không dám khen tặng.
Vừa vào cửa, Bà liền lập tức hai tay chống nạnh, hướng tới Hàn Thất Lục quát: " Tiểu tử thối! Con lại làm sai gì rồi hả? Con thế nào vừa về đến liền gây chuyện, vậy con nói xem con về làm gì?!"
Bà còn chưa tỉnh ngủ, đã bị hai nữ giúp việc đánh thức, nghe họ bô bô nói Hàn Thất Lục vừa về đến đã bị Hàn Lục Hải gọi vào thư phòng mắng, mà An Sơ Hạ lại chạy vào thư phòng nói giúp Hàn Thất Lục...
Bà vội vã chạy tới thư phòng, liền được biết Hàn Lục Hải bữa sáng còn không ăn mà liền đến tập đoàn, còn chuyện Sơ Hạ bị thương không có ai biết ngoại trừ Hàn Lục Hải và Hàn quản gia, cho nên Khương Viên Viên cũng không biết.
Hàn Thất Lục nhíu mi nhìn Khương Viên Viên, môi càng lúc càng cắn chặt, giống như không có lời nào để nói cùng bà. Khương Viên Viên đang muốn phát hỏa, lại nghe đến bên ngoài truyền đến gịong nói của Hàn quản gia: "Ở bên cạnh."
Hàn quản gia đi tới cửa, nhìn thấy người nhiều như vậy ở đây, trong lòng thực tại kinh ngạc một phen.
Tốn công ông vừa rồi lại vẫn lo lắng một phen rằng chính mình tới nơi này có hay không là đang quấy rầy đến chỗ Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ, xem ra là ông nghĩ nhiều rồi.
"Ủa?" Khương Viên Viên nghi hoặc, ánh mắt hướng đến Hàn quản gia lên tiếng hỏi: "Ông mang bác sĩ tới làm gì?"
"Cái này..." Hàn quản gia mặt lộ vẻ do dự không biết làm sao, lại quay đầu thấy Hàn Thất Lục bình tĩnh tự nhiên đứng ở kia như không có ý muốn giấu diếm, đành phải chi tiết nói: "Lão gia đem gạt tàn hướng thiếu gia ném tới, thiếu phu nhân chạy đến chặn thay thiếu gia cho nên liền bị thương..."
"Thì ra là như vậy." Khương Viên Viên bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện gật gật đầu, Hàn quản gia kinh ngạc thấy bà sao tự nhiên bình tĩnh như vậy, bà đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đó là vẻ mặt kinh ngạc.
Thì ra không phải thờ ơ, mà là phản xạ của Khương Viên Viên cực kì chậm, Hàn quản gia ở trong lòng toát mồ hôi một phen.
Chỉ thấy bà sau khi kịp phản ứng, liền vài bước xông lên liền kéo An Sơ Hạ đang ở phía sau lưng Hàn Thất Lục ra, thân thiết nhìn chằm chằm trên trán An Sơ Hạ. Nơi đó băng bó miệng vết thương lại cực xấu xí, còn bốc ra mùi thuốc "bạch dược Vân Nam".
"Con có làm sao không? Còn đau không? Miệng vết thương đều đã xử lý tốt rồi chứ? Nghiêm trọng lắm không?" Khương Viên Viên hỏi liên tục.
An Sơ Hạ hơi chút xấu hổ lấy tay gãi gãi cái ót, giải thích nói: "Không có việc gì, không có thương tổn gì nhiều, mẹ không cần lo lắng ạ."
"Đứa nhỏ này..." Khương Viên Viên nói thầm, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng: "Nó da dày thịt béo, bị nện vài cái không có việc gì, con này da mịn thịt mềm, sao lại chạy ra đỡ cho nó làm gì? Hơn nữa còn tràn đầy tâm ý đỡ đòn giùm nó, nhưng tên nhóc này chắc gì đã hiểu tấm lòng của con!"
Trước mặt Hàn Thất Lục, Khương Viên Viên trực tiếp liền nói như vậy, kỳ thật cũng là cố ý nói cho Hàn Thất Lục nghe, mà Hàn Thất Lục cũng không phải kẻ ngốc, biết Khương Viên Viên đây là bênh vực An Sơ Hạ.
Thất Lục cau chặt mi, vượt qua đỉnh đầu Khương Viên Viên nhìn về phía An Sơ Hạ, vừa lúc vào lúc này An Sơ Hạ nâng tầm mắt, nhìn về phía Thất Lục. Đang chú ý đến ánh mắt của anh đang chuyên chú nhìn cô đó, cô vội vàng né tránh, trong khoảnh khắc Sơ Hạ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
"Hàn Thất Lục, con hôm nay ngoan ngoãn ở nhà cho ta, dù có chuyện gì cũng không cho đi ra khỏi nhà!" Khương Viên Viên thay đổi sự chú ý, xoay người nói lời nói như mệnh lệnh đối với Hàn Thất Lục.
Vừa lúc anh đang mệt mỏi, cũng quả thật không muốn đi ra ngoài, như thuận ý Khương Viên Viên nói một tiếng: "Được."
Hàn Thất Lục ngoan ngoãn như vậy liền đồng ý, Khương Viên Viên vốn dĩ còn muốn muốn tiếp tục mắng cũng liền không buồn lên giọng, chỉ nói một câu "Con tốt nhất thành thật một chút, nếu không ta không tha cho con", nói xong lôi An Sợ Hạ ra ngoài.
Một phòng chỉ toàn người là người bỗng chốc trống rỗng, chỉ chừa có Hàn quản gia ở đây, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, như là muốn nói gì, mà lại do dự.
Hàn Thất Lục chú ý tới Hàn quản gia, một bàn tay đưa lên cởi bỏ nút áo sơ mi trên cùng.
"Chú Lưu, Ông có lời gì cứ nói, kìm nén vậy không khó chịu sao?"
Hàn quản gia hiển nhiên là không ngờ rằng Hàn Thất Lục thẳng thắn vậy, ông không nghĩ là Hàn Thất Lục nhìn ra tâm tifnnh của ông. Bất quá nếu đều anh đã nói như vậy, ông cũng không cần phải úp mở gì nữa.
"Tôi nên nói với thiếu gia một sự kiện." Hàn quản gia hơi trầm ngâm: "Hướng Mạn Quỳ tiểu thư, cô ấy...Lợi dụng gia thế để đổi lấy vai nữ chính trong bộ phim mới của Lạc lão. Lão gia cùng phu nhân như thế bài xích Hướng tiểu thư cũng không phải không có đạo lý, thiếu gia, cậu nên nhìn rõ ai mới chân thật với cậu."
"Vai diễn phim của Lạc lão?" Hàn Thất Lục lập lại lời nói vừa rồi Hàn quản gia nói, đúng là trên mặt tựa hồ một chút dấu vết giật mình đều không có, tựa như Hướng Mạn Quỳ làm như vậy tuyệt không ngoài dự liêu của anh.
Nếu đã biết Hướng Mạn Quỳ là người như thế, vì cái gì thiếu gia lại cứ bên cô ta mãi? Thiếu gia không phải cái loại mê muội vì một người con gái đến không phân biệt đúng sai.
Hàn quản gia mới nghĩ đã thấy không thông suốt rồi.
"Đêm qua không nghỉ ngơi tốt, tôi đi nghỉ ngơi một chút, cám ơn ông đã nói cho tôi biết, chú Lưu." Hàn Thất Lục liền rảo bước đi, để Hàn quản gia không tiếp tục nói thêm, chỉ có thể lui ra ngoài thay anh đóng cửa lại.
Bên kia, An Sơ Hạ đang ở bên trong phòng của mình được bác sĩ cẩn thận kiểm tra.
"Thế nào rồi?" Khương Viên Viên ngồi một bên, lòng nóng như lửa đốt hỏi han: "Đều đã chảy máu, có cần khâu lại mấy mũi hay không? Không được, khâu lại có phải là lưu sẹo? Thôi, miệng vết thương vẫn quan trọng hơn, tới cùng có cần khâu lại hay không?"
Nhìn bộ dạng Khương Viên Viên như muốn quính quáng lên cô liền nói: "Mẹ, không nghiêm trọng như thế..."
"Cái gì kêu như thế không nghiêm trọng?" Khương Viên Viên trừng mắt nhìn An Sơ Hạ, liếc mắt một cái, quay đầu nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ ảm đạm cười, chuyên chú địa nhìn vết thương trên trán An Sơ Hạ nói: "Không sao, thật may tôi đến kịp, không thế thì liền..."
Khương Viên Viên trong lòng nhảy dựng, vội vàng truy vấn nói: "Chẳng thế thì liền làm sao?"
Bác sĩ nhìn hai người đều đã yên lặng nhìn về phía chính mình, trên mặt mười phần vô hại mỉm cười nói: "Chẳng thế thì máu cũng tự cầm thôi."
"..." Khương Viên Viên nhất thời không nói gì, ngay sau đó giả dạng làm giận không kềm được nói: "Tốt lắm! Ta sẽ cắt tiền lương của ông cho biết mặt! Cả gan dám đùa ta!"
"Này không thể được đâu... Tôi đây bữa sáng còn chưa có ăn, liền đến đây rồi." Bác sĩ liên tục xua tay, vui đùa khai đủ lẽ, ông quay đầu đối với An Sơ Hạ nói: "Miệng vết thương không có gì vấn đề, bất quá chú ý, nếu kết vảy thì nhất thiết không được gỡ ra, nếu không sẽ lưu sẹo."
"Được." An Sơ Hạ gật gật đầu, thật sự không quan tâm mấy. Chỉ là sẹo trên trán thôi mà, bất quá thì để tóc mái che lại là được thôi.
"Tiến bác sĩ về đi." Khương Viên Viên ra lệnh cho mấy cô giúp việc rời phòng. Ngồi xuống bên cạnh An Sơ Hạ, thấm thía từng lời, nói: "Mẹ biết con đối với Thất Lục cảm tình sâu nặng, nhưng cũng không được lấy thân thể của mình ra đùa như thế, biết không?"
"Dạ." An Sơ Hạ lại gật đầu, lúc cô mới vừa đến đây ở, thực sự chưa từng nghĩ chính mình tìm được một người mẹ thứ hai một mực quan tâm, yêu thương cô như mẹ ruột.
"A!" Khương Viên Viên vỗ đầu nói: "Còn chưa dùng qua bữa điểm tâm???"
An Sơ Hạ cười khanh khách, tươi cười tràn đầy ấm áp: "Con đã ăn qua, nhưng trước hết, bất quá mẹ, mẹ tốt nhất vẫn là phải chỉnh lại bản thân đi thôi, rồi hãy xuống nhà ăn cơm"
Khương Viên Viên nghi hoặc nhìn chính mình, lại đi đến trước gương, lập tức "Á aaa......" hét lên một tiếng, mặc cái váy này, hai chân mang hai đôi dép lạc quẻ vội chạy ra ngoài.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, An Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn nhìn trên tay mình vừa rồi kéo xuống tới miệng vết thương, nghĩ một chút rồi lại thôi.
Sơ Hạ đi đến trước gương nhìn lại một phen, là cực kỳ xấu xí rồi, nhưng không có biện pháp nào, miếng băng là chính tay anh dán lên.
Đợi cho An Sơ Hạ đi xuống lầu, Khương Viên Viên đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở đàng kia lại giống cái thái độ có tri thức hiểu lễ nghĩa của một quý phụ nhân, ngồi ở bên cạnh bàn ăn từ từ ăn cháo hạt kê.
"Tiểu Sơ Hạ." Nhìn thấy An Sơ Hạ, Khương Viên Viên thần tốc ăn vài miếng cháo hạt kê rồi đứng lên nói: "Con bị thương, chúng ta đổi thời gian lại lần sau đi được không?"
An Sơ Hạ sau vài giây mới ý thức được Khương Viên Viên chính là đang nói đến chuyện đi dạo phố.
Trên trán tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng lại có chút đau đớn. An Sơ Hạ lắc lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, chúng ta đi thôi, hiện tại là thể xuất phát rồi."
Khương Viên Viên gật gật đầu, trong mắt không giấu nổi vui sướng, chuyện chọn quà kỷ niệm này, lại khiến cho người Khương Viên Viên nhiệt huyết dâng trào, lại được đi cùng tiểu Sơ Hạ yêu thương.
Hai người rất nhanh đi ra ngoài, bên ngoài sớm đã chuẩn bị xe, Hàn quản gia không đi theo, chỉ là đem túi xách đến cho Khương Viên Viên, cẩn thận dặn tài xế đi theo nói: "Nhất định phải chăm sóc thật tốt cho phu nhân cùng thiếu phu nhân."
"Vâng, Hàn quản gia."
Nghe được câu trả lời, Hàn quản gia quay đầu nhìn về phía Khương Viên Viên nói: "Có chuyện đã quên nói cho người, lão gia buổi tối muốn dẫn người ra ngoài, còn muốn dẫn theo thiếu gia cùng thiếu phu nhân."
Khương Viên Viên tỏ vẻ kinh ngạc: "Gần đây ta nhớ là không có chuyện hợp tác buôn bán gì mà."
Một đại công trình vừa mới kết thúc, lễ chúc mừng từ lâu không làm qua, không có gì cần phải mang theo người nhà tham dự tiệc. Khương Viên Viên trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
"Hình như không phải buôn bán hợp tác, chỉ là cùng người quen cũ gặp mặt. À, đúng rồi, hình như An lão cũng sẽ đi." Hàn quản gia nói rõ.
"Ta biết rồi." Khương Viên Viên gật đầu, kéo cửa xe lên.
Sáng nay vẫn có phần lạnh, tuy đã hơn chín giờ, nhưng nắng lại chỉ có vài tia yếu ớt, thậm chí còn không nhìn thấy mặt trời.
"Muốn dẫn con đi sao?" An Sơ Hạ có chút thận trọng: "Con không biết làm như thế nào... Bằng không hay là con không đi là được rồi."
"Khó mà làm được, ba con khi đã quyết định thì có mười trâu cũng không lay chuyển được." Khương Viên Viên khóe mắt tràn ngập các loại màu sắc hào quang, bà hiểu rõ Hàn Lục Hải quá mà, chắc đã có tính toán gì rồi, nếu không dẫn An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục theo làm gì, việc này chắc chắn là ông cố tình sắp xếp.
An Sơ Hạ đành thôi. Cái loại gặp mặt này, ngẫm lại cũng cực kỳ nhàm chán, nhưng có Khương Viên Viên ngay bên cạnh, trong lòng cũng an tâm phần nào.