Beta: Ngọc Duyên
Vốn là không có xảy ra chuyện gi, An Sơ Hạ dĩ nhiên thừa nhận thật sự mình cùng Hàn Thất Lục không làm cái gì. Thậm chí ngay cả ôm cũng không có.
Khương Viên Viên nghe, trên mặt lộ ra ve thất vọng, một giây kế tiếp, bà lại tràn tre hy vọng được địa dò hỏi: " Lần trước đây?"
An Sơ Hạ lúng túng kéo dài một hơi cười khan tới: "Lần trước dĩ nhiên cũng không xảy ra chuyện gì."
Hy vọng cuối cùng của Khương Viên Viên trên mặt rút đi, bà thở dài, có vẻ toàn thân đều giống như mất đi sinh khí.Dần dần bà cho là này hai đứa nhỏ đã...
"Dì, người không sao chú?" Nhìn sắc mặt Khương Viên Viên không tốt lắm, An Sơ Hạ không nhịn được hỏi.
Bên ngoài tiếng còi xe cứ vang lên, phải,là Hàn Thất Lục chờ mãi không nhịn được, bảo tài xế giục theo như cái loa.
Khương Viên Viên cũng nghe được âm thanh, bà khoát tay áo một cái, ý bảo mình không sao. An Sơ Hạ lúc này mới chào bà, nhanh chóng đi ra ngoài chạy đi.
Giải thích rõ chuyện, cô bỗng cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn, lên xe xong miệng cũng không nhịn được hát lên.
"Nhặt được năm trăm vạn? Vui vẻ như thế?" Hàn Thất Lục liếc cô một cái, hỏi như thế.
An Sơ Hạ bĩu môi, trực tiếp nói: "Nếu là thật nhặt được năm trăm vạn, tôi trước tiên ném vào mặt anh, sau đó để cho anh làm người giúp việc của tôi một năm!"
Xe đã chậm rãi khởi động, tài xế lái xe mím chặc môi, tựa hồ là đang cố nén nụ cười.
Hàn Thất Lục đọc tạp chí tay không tự chủ chậm rãi một hồi, anh dừng một chút, đem tạp chí ném qua một bên, cau mày nhìn An Sơ Hạ nói: "Cô hình như đã quên, tôi là một người đàn ông."
"Oh!" An Sơ Hạ cố ý lộ làm ra dáng vẻ đột nhiên nhận ra: "Thì ra là anh không phải là nữ a?"
"Haha!" Chú tài xế rốt cục không có thể đủ sức nhịn được cười, "haha" một tiếng bật cười, ở yên tĩnh trên xe có vẻ rất rõ ràng.
Hàn Thât Lục trên mặt vẻ mặt có chút không đúng, anh trợn mắt nhìn An Sơ Hạ một cái, lượm lại cuốn tạp chí vừa ném kia, cúi đầu lật xem, không để ý tới cô nữa.
An Sơ Hạ đắc ý khóe miệng cong lên, ánh mắt rơi ra ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ nhìn thấy Hàn Lục Hải lúc đó nên nói cái gì cho phải. Cô hoàn toàn không biết mình sẽ thấy cảnh tượng như thế nào.
Chiếc xe chạy rất êm trên đường, rất nhanh đi tới cửa học viện Tư Đế Lan. Hàn Thất Lục cùng tài xế nói một chút về vài chuyện sau khi tan học, liền hai tay cắm túi quần, đang lúc mọi người giương ánh mắt ngưỡng mộ hoặc là đố kỵ trong lúc đi vào cửa trường học. An Sơ Hạ là giống như là người giúp việc, thay Hàn Thất Lục cầm bọc sách, bộ mặt không vui đi theo phía sau anh.
Người này, lại không phải là mình không có tay, lại là để cho cô cầm giúp!
Bọc sách mặc dù không nặng, nhưng là người thông minh là có thể nhìn ra đây là bọc sách cua Hàn Thất Lục, này rõ ràng cô chính là cái bọc sách của Hàn Thất Lục.
Nhưng cô lại không thể không giúp cầm bọc sách, ai bảo xô cầm năm mươi vạn của Hàn Thất Lục đây?
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ chỉ có thể oán hận theo sát ở sau lưng anh.
"Sơ Hạ! Thất Lục!" Tiếng la sau lưng bọn họ vang lên, An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục đồng thời dừng bước, quay người về phía sau nhìn.
"Đông Vũ?" An Sơ Hạ trên mặt lộ ra nụ cười tươi, bước tới.
Người gọi bọn họ chính là Lưu Đông Vũ, Lưu Đông Vũ từ từ đi xuống xe, trên trán của anh hơi phun một tầng mỏng mồ hôi, nhưng là cả người thoạt nhìn lại r có khí chất hơn người.
Lưu Đông Vũ hiện tại cũng coi là nam thần của rất nhiều nữ sinh, anh đến để cho mọi người càng thêm chú ý bọn họ bên này. Thậm chí có nữ sinh kêu lên "Đông Vũ nam thần rốt cục đã trở lai".