Mục lục
Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Gấu


Lời nói vừa ra khỏi miệng An Sơ Hạ liền hối hận, cô liền không có thể nào cùng Hàn Thất Lục hoa thuận sao? Bộ dạng này Hàn Thất Lục là ám chỉ anh chán ghét cô đúng không?


Quả nhiên, Hàn Thất Lục trên mặt hiện ra chút không vui, dám nói chuyện với anh như vậy, An Sơ Hạ vẫn lại là người đầu tiên! Từ từ... Loại cảm giác này vì cái gì giống như đã từng trải qua? Chẳng lẽ An Sơ Hạ trước kia cũng là dụng loại thái độ này đối với anh sao?Nếu thật sự như vậy, thì làm sao anh có thể thích người con gái có thái độ nói chuyện như vậy với anh?


Xem ra anh phải gọi Hàn quản gia đi kiểm tra xem xem thư của anh khi nào mới đến Mỹ, để bác sĩ chủ trị cho anh trực tiếp gọi nói chuyện với anh mới được. Mà khoan đã, Hàn quản gia khẳng định biết cách liên hệ với bác sĩ chủ trị của anh, anh hà cớ gì mất công như vậy viết thư cho bác sĩ chủ trị nhỉ?!


Hàn Thất Lục biểu tình âm tình tròn khuyết càng không ngừng biến hóa, An Sơ Hạ còn tưởng rằng là chính mình nói cái gì sai chọc giận Hàn Thất Lục, cũng không dám nói thêm cái gì, trực tiếp đem trứng luộc trong nước trà trong tay mình đưa cho anh.


Túi đựng trứng luộc trong nước trà trở nên có chút nhăn nhúm, có chút không thẳng thúm, nhưng Hàn Thất Lục liếc mắt một cái liền nhận ra đó chính là trứng luộc trong nước trà của mình ở trên xe nhận từ mẹ trước khi đi học.


"Chết tiệt... Cô đem cái này đưa cho tôi làm gì?" Hàn Thất Lục biểu tình lập tức trở nên cáu kỉnh.


Anh vốn dĩ không thích ăn những thứ nấu lên trứng chim, nếu cái kia là trứng nướng nói không chừng anh còn có thể nếm qua một chút, An Sơ Hạ đây là cố ý à?


"Của anh mà." An Sơ Hạ hơi hơi nhăn mặt lại nói: "Mẹ nói, cho anh nhất định phải ăn, tôi muốn giúp mẹ giám sát anh ăn."


Nghe được cái xưng hô "Mẹ" kia, bạn học chung quanh đều đã đoán được đó là gọi Khương Viên Viên, nhất thời phát phát ra vài âm thanh than thở.


"Đều đã kêu mẹ, tin đồn nói An Sơ Hạ cùng Thất Lục thiếu gia bất hòa xem ra là giả rồi..." "Thật không biết tin tức kia là ai truyền ra tới!"


Những lời xì xào bàn tán này Hàn Thất Lục đương nhiên cũng nghe được chút ít, mặt anh lập tức trở nên càng thêm đen rồi.


"Cô lại giúp bà ấy giám sát tôi?" Hàn Thất Lục nói xong, truyện tranh cầm trong tay hướng trên bàn đập xuống, hơi chút hung hãn đứng lên nói: "Bản thiếu gia ghét nhất bị người khác quản."


"Tôi không có giám sát anh." An Sơ Hạ chi tiết nói: "Tôi chỉ là hi vọng nhìn thấy anh ăn hết trứng luộc trong nước trà của mẹ làm!"


Nếu nơi này là ở nhà, anh không chừng vẫn cố gắng ăn. Nhưng là nơi này là trường học, nếu anh thực ngoan ngoãn nghe lời ăn hết trứng luộc trong nước trà, Thất Lục đại thiếu gia anh đây mặt mũi về sau làm gì còn mặt mũi nữa?


Trời đất bao la, Thất Lục đại thiếu gia mặt mũi vẫn quan trọng nhất!


"Bản thiếu gia ghét nhất bị người khác ra lệnh cho mình!" Hàn Thất Lục gắt gao nhìn chằm chằm An Sơ Hạ nói: "Thừa dịp tôi bây giờ còn không có phát hỏa, lập tức cút cho tôi!"


Liên "Cút cho tôi" loại giới hạn sắp nổi điên của anh đều đã nói ra, mọi người nhao nhao há hốc mồm.


"Xem ra cái tin đồn kia là thật rồi, trước kia Thất Lục thiếu gia làm sao có thể cùng An Sơ Hạ nói những lời như vậy." "Như thế nào không có khả năng, ngay từ đầu An Sơ Hạ không phải từng đánh Thất Lục thiếu gia một cái bạt tai sao? Chúng ta nhìn xem, sẽ phát sinh trò hay gì..."


Người trong năm hai đều nhao nhao đứng xem kịch vui của bọn anh, trên hành lang người tụ tập cũng càng ngày càng nhiều, phỏng chừng là nghe được cái tin tức gì liền chạy tới xem náo nhiệt.


Bị nhiều người như vậy đứng xem chẳng khác nào xem anh như khỉ diễn trò, Hàn Thất Lục bảo An Sơ Hạ cút đi, sau đó lại hướng tới hành lang người bên ngoài quát: "Nhìn cái gì vậy? Có tin hay không đem tôi đem móc mắt của các người quăng cho chó ăn!"


Vốn là đang chật ních người đứng xem náo nhiệt ngoài hành lang lập tức biến thành trống rỗng, chỉ nghe gió thổi qua...


"Còn không đi?" Nhìn lại thấy An Sơ Hạ còn đang đứng đó, Hàn Thất Lục nhíu nhíu mày: "Cô tới cùng có đi hay không?"


An Sơ Hạ tính tình cố chấp, ương ngạnh cũng nổi lên, cô nhếch cằm lên, quật cường nói: "Không đi! Tôi nhất định không đi!"


Lời này để cho mọi người đột nhiên nhớ tới Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không trước mặt Như Lai lăn qua lộn lại một hồi ăn vạ, bên trong lời thoại cũng là như vậy "Lão Tôn ta đây không đi! Nhất định không đi!"


An Sơ Hạ nếu là nhịn một chút thỏa hiệp, không chừng Hàn Thất Lục liền tước vũ khí đầu hàng, nhưng nơi này thuần túy vẫn còn người nhìn, hiện thực là không có khả năng.


Hàn Thất Lục đáy mắt ánh sáng lưu chuyển, sau đó lập tức âm trầm xuống: "Như vậy tùy cô, thích đứng chỗ này thì cứ tiếp tục mà đứng đi!"


Nói cho hết lời, Hàn Thất Lục liền xoay người hướng của sau của phòng học đi đến, các học sinh đang đứng tụm nam tụm ba trên hành vội vàng tránh đi, miễn cho rước họa vào thân. Nhìn thấy Hàn Thất Lục rời đi, Manh Tiểu Nam vội vàng lôi kéo góc áo Tiêu Minh Lạc: "Anh không mau theo sau nhìn xem, nhìn anh ta đi chỗ nào."


"Uh"m, vậy em quan tâm Sơ Hạ một chút, cô ấy bây giờ trong lòng nhất định chịu khổ sở." Tiêu Minh Lạc nhìn đưa lưng về phía An Sơ Hạ liếc mắt một cái, nhấc chân đi theo Hàn Thất Lục.


Sự tình này tựa hồ thật sự có phần khó giải quyết, Hàn Thất Lục biết chính mình trước kia thích chính là An Sơ Hạ, nhưng cũng không nghĩ muốn chia tay Hướng Mạn Quỳ. An Sơ Hạ nếu lúc này luôn luôn quấn lấy Hàn Thất Lục mà nói, không chừng anh liền cho rằng An Sơ Hạ chính là kẻ thứ ba!


Tiêu Minh Lạc vừa đi vừa suy nghĩ, đến lúc này cũng không có biện pháp giải quyết chuyện này thật tốt, chỉ có thể trước để An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục giảm bớt số lần gặp mặt rồi. Ít nhất không thể giống như hiện tại, hai người trong lúc đó cãi nhau tình cảm càng thêm rạng nứt, cái này mất nhiều hơn được rồi.


"Thất Lục, cậu đang muốn đi đâu?" Tiêu Minh Lạc vài bước đã theo kịp.


"Phòng học âm nhạc." Hàn Thất Lục dừng bước, thật là phiền toái nói: "cậu nói xem cô gái kia có phải hay không đầu óc có bệnh, nhất định bắt tôi ăn cái gì trứng luộc trong nước trà, cũng không phải không biết tôi ghét nhất bị người khác ra lệnh cho tôi!"


Lời này tựa hồ để lộ ra cái gì tin tức.


Tiêu Minh Lạc khóe miệng tà tà nhếch lên, hỏi dò: "Ý của cậu là không phải nếu cô ấy nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, cậu liền đồng ý ăn trứng luộc trong nước trà hả?"


"Tôi cũng không phải là ý tứ này!" Hàn Thất Lục nhìn Tiêu Minh Lạc liếc mắt một cái nói: "Ít nhất cũng không giống như hiện tại."


Đúng là con người tính cách trời sinh khó đổi, không thể một hai ngày liền bắt An Sơ Hạ thay da đổi thịt trở nên nói chuyện làm việc đều ôn nhu như thục nữ được. Nói như vậy, thay đổi tính cách cũng không phải điều dễ dàng.


"Cậu cũng đừng đi đến phòng học âm nhạc nữa, ở nơi đó chỉ có thể đi ngủ, đi, giúp ta đi ăn bữa sáng, hôm nay tôi còn chưa có ăn bữa sáng này!" Tiêu Minh Lạc một bàn tay đạt lên vai Hàn Thất Lục, cả người ôm lấy Hàn Thất Lục.


"Này cậu rất nặng đấy!"


"Vậy sao? Nhưng mà con gái đều thích người đàn ông có da thịt, có cơ bắp đấy!" Tiêu Minh Lạc đùa nói xong, hai người đồng loạt đi đến căn tinTư Đế Lan.


Dãy phòng học năm hai, vừa thấy Hàn Thất Lục rời đi đã tập trung rất nhiều người, chờ xem chuyện cười ccủa An Sơ Hạ, rất nhiều đều là ngoại ban, thậm chí không phải lớp người năm hai.


"Cô xem cô ấy, có phải hay không muốn khóc? Tôi cảm thấy được cô ấy thật đáng thương a..." "Đương nhiên đáng thương rồi, từ trên mây rơi xuống địa ngục, này so với việc vốn đang ở Địa ngục còn đau khổ hơn!" "Tôi đúng là nghe nói Thất Lục thiếu gia quên An Sơ Hạ, sau đó cùng mối tình đầu tái hợp rồi." "Mối tình đầu của Thất Lục thiếu gia có phải hay không liền là minh tinh cực kỳ nổi tiếng hiện nay, Hướng Mạn Quỳ?"


"Đủ rồi đó! Các người nói nhiều như vậy, cẩn thận về sau lúc chết xuống Địa ngục sẽ bị cắt lưỡi!" Manh Tiểu Nam hướng về phía những cái miệng lắm lời kia mà quát mắng.


Những nữ sinh này đều là năm hai, học sinh năm nhất như cô căn bản không được các cô để vào mắt, nhưng là ít nhiều kiêng kị Tiêu Minh Lạc, cũng không dám động thủ, chỉ có thể ngứa miệng nói vài câu: "A, đừng tưởng rằng cô ỷ có Tiêu thiếu gia chỗ dựa liền như vậy hung hãn, cẩn thận sẽ giống như An Sơ Hạ đến lúc đó bị bỏ lại phía sau muốn khóc cũng không kịp khóc!"


"Cô..." Manh Tiểu Nam tức giận đến thở mạnh: "Tin hay không tỷ tỷ tôi đây đánh được các người đến phải kêu cha gọi mẹ!"


"Cô thử xem!" Mấy nữ sinh ưỡng thẳng lồng ngực khinh thường nhìn Manh Tiểu Nam.


An Sơ Hạ di chuyển khỏi chổ đang đứng, mạnh mẽ lôi kéo Manh Tiểu Nam đi ra khỏi phòng học.


"Lão Đại, cậu đừng kéo tớ, xem tớ làm cho mấy đứa này hoa rơi nước chảy!" Manh Tiểu Nam muốn tránh thoát khỏi cánh tay An Sơ Hạ giam cầm mình, cùng những nữ sinh năm hai quyết một trận sinh tử.


"Đi thôi, cậu đừng gây chuyện nữa!" An Sơ Hạ vẫn lôi kéo Manh Tiểu Nam đến chỗ một góc cầu thang không có ai mới dừng lại, hối hận nói: "Tớ hình như làm sai rồi, Hàn Thất Lục hiện tại nhất định chán ghé tớ rồi."


Bây giờ hối hận còn có ích gì sao?


Manh Tiểu Nam thở dài nói: "Thất Lục thiếu gia... Không, dáng vể của Hàn Thất Lục vừa rồi như thế không phải muốn quan tâm đến cậu, chắc chỉ là tức giận nhất thời. Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta về sau chú ý một chút, đừng chống lại anh ta quá thì tốt rồi."


Chú ý một chút có thể khống chế được tính tình ngang bướng nóng nảy của mình sao?


Có đôi khi nhìn Hàn Thất Lục đối với cô thật sự quá xa cách rồi, thật sự đã nghĩ như vậy, để anh đi, những chuyện trước đây coi như chưa từng xảy ra.


"Tớ cảm thấy hay là thôi đi, tớ cùng anh ấy có thể là thật sự không có duyên phận." An Sơ Hạ thanh âm có vẻ có chút khàn khàn, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng: "Tớ bây giờ còn là học tập thật tốt, việc này vẫn lại là đừng nữa suy nghĩ."


Đây là muốn từ bỏ sao? Này không thể được đâu!


Manh Tiểu Nam lập tức kéo tay An Sơ Hạ lại, cô choàng qua vai Sơ Hạ nói: "Cậu cũng không thể liền như vậy buông tay, bộ dạng này của cậu, người nhìn thấy vui mừng nhất sẽ là ai? Còn không phải kia đóa Quỳ Hoa đáng ghét kia sao?."


Đạo lý này ai cũng biết, đúng là nghe xong nhiều đạo lý như vậy, cô vẫn như cũ cảm thấy được như bây giờ mệt chết đi, đã có chút vượt qua khả năng chịu đựng của cô rồi.


Nhìn thấy An Sơ Hạ vẫn lại là một bộ chán ngán thất vọng, Manh Tiểu Nam quyết định vẫn lại là trước tiên ổn định cảm xúc của cô đã, cầm tay lôi kéo An Sơ Hạ tay nói: "Bữa sáng tớ còn không có ăn, trước tiên đi căn tin ăn sáng với tớ ăn sáng đi đã! Cậu không biết, cậu không có ở đây, thức ăn ở căn tin trường học càng ngày càng phong phú rồi." (Ôi trời Lạc - Nam quả là trời sinh một cặp mà)


Quả thực là các loại kiểu bữa sáng Trung Quốc, Âu Tây mọi thứ đầy đủ hết, cô có đôi khi đều đã cố ý không ở nhà ăn bữa sáng, liền chạy tới căn tin Tư Đế Lan ăn.


Về lớp học ngoài việc tự học cũng không có gì việc làm, An Sơ Hạ liền đồng ý, với tâm trạng hiện tại của cô, đọc sách cũng không làm sao đi vào.


"Tớ biết Sơ Hạ lão Đại đối tớ tốt nhất rồi!" Manh Tiểu Nam vừa nói lời hay một bên kép An Sơ Hạ hướng căn tin đi: "Tớ biết rồi bà cô của tôi à, tuy nhiên giảng bài gian thời gian nhiều, dựa theo bước chân của cậu, tớ cũng ăn không hết vài phút bữa sáng a..."


Tin tức Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ xảy ra xung đột, lập tức một một truyền mười, mười truyền một trăm tốc độ truyền khắp tất cả học viện Tư Đế Lan, đương nhiên, cũng truyền tin tức đến tai Hướng Mạn Quỳ.


"Cô nói An Sơ Hạ đến phòng học tìm Thất Lục, bị Thất Lục mắng cho một trận đến phát khóc sao?" Hướng Mạn Quỳ tuy nhiên cảm thấy được có chút kinh ngạc, nhưng là trên tay lật lật tạp chí tốc độ vẫn như cũ không có tạm dừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK