Nhìn dáng vẻ cấp bách của An Sơ Hạ, Tiêu Minh Lạc mày lông mày khẽ nhíu nhẹ, khuôn mặt xẹt qua cảm xúc phức tạp: "Hướng Mạn Quỳ, tên hiện tại là Waitting, nghĩa là chờ đợi. Hiện tại cô ta là nữ minh tinh điện ảnh và truyền hình đang nổi tiếng ở Paris, ngay trong nước cũng có rất nhiều quảng cáo về cô ta. Còn là... là mối tình đầu của Thất Lục."
"Mối tình đầu?" Ngoại trừ kinh ngạc, cô không nghĩ ra từ khác để hình dung tâm tình cô bây giờ.
Kỳ thật cô đã sớm đoán được, nhưng khi chính tai nghe được, cô vẫn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Nói như vậy, cô ấy là mang thai con của Hàn Thất Lục, vì sao lại không cho Hàn Thất Lục biết cô ấy mang thai?
Đối mặt việc An Sơ Hạ kinh ngạc, Tiêu Minh Lạc con ngươi chậm rãi khép lại, rồi sau đó lại lần nữa mở: "Toàn bộ mọi chuyện lúc đó đều rất tốt đẹp, là cô ta khiến Thất Lục trở nên ôn nhu. Gia tộc cô ta là gia đình nhiều đời làm âm nhạc, nhưng đến đời cha mẹ cô ta dần dần suy tàn, cô ta phải lựa chọn, một là ở lại bên Thất Lục, hai là vì gia tộc, vì tiền đồ mà rời xa Thất Lục, đi Paris phát triển sự nghiệp."
Chuyện phát sinh tiếp theo, cô cũng đoán được, cất giọng nói: "Cô ấy lựa chọn rời xa Hàn Thất Lục, đi Paris?"
Tiêu Minh Lạc gật đầu: "Không sai"
"Sau đó thì sao?" Cô vội vàng hỏi: "Nếu sự tình thật sự chỉ có như vậy, Hàn Thất Lục hẳn sẽ tha thứ, ở Trung Quốc chờ cô ấy? Chẳng lẽ nói, Hàn Thất Lục kia vì vậy lại cắt đứt với Hướng Mạn Quỳ, hơn nữa coi cô ta như một cấm kỵ? Đây cũng quá không khoa học rồi?"
Tiêu Minh Lạc trầm mặc, khóe miệng gợi lên tươi cười nhận xét: "Cô không hổ là thiên tài, không sai, sự tình đương nhiên không đơn giản như vậy. Thất Lục lúc ấy cũng không có trách cứ, ngược lại khuyên bảo cô ta đi Paris, thậm chí... Nghĩ muốn cùng cô ta đi. Đúng là Dì Hàn cùng Chú Hàn không cho, bởi vì hai nhà từ đời trước đã có một chút bất hòa. Hai nhà vốn dĩ định cả đời không qua lại với nhau, theo tính cách Chú Hàn, sẽ không cho phép Thất Lục cùng Hướng Mạn Qquỳ có liên quan gì."
"Về sau thế nào?" Cô càng nghe càng mê mẩn, giống như là đang nghe chuyện cổ tích. Hàn Thất Lục đối với cô mà nói, là một sự tồn tại sâu xa nào đó. Hai người, nếu không phải do mẹ anh, chắc chắn sẽ không có bất kỳ liên hệ nào. Mà hiện tại, cho dù cô cùng xuất hiện, cô cũng không hy vọng chính mình giao du với nhà giàu.
Không sai, cô chỉ muốn học xong đại học, sau đó lẳng lặng tìm một chỗ dạy học. Cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường mà thôi.
"Về sau, Chú Hàn rốt cục thì đồng ý với Thất Lục, đồng ý để cho cậu ấy đi Paris tìm Hướng Mạn Quỳ. Lúc ấy tôi có việc, không cùng đi, nhưng có Hàn Vũ đi theo. Thật ra Hàn Vũ chỉ là muốn đi Paris tìm truyện tranh đẹp, kết quả khi cùng Thất Lục tới phòng Hướng Mạn Quỳ, lại phát hiện cô ta cùng một người đàn ông làm... Chuyện đó.."
An Sơ Hạ kinh ngạc trừng to mắt nhìn về phía Lăng Hàn Vũ, cũng khó trách cậu cùng Hàn Thất Lục đều không muốn nhắc tới chuyện này. Trong thế giới Hàn Thất Lục không được có hai chữ phản bội, huống chi lại là mối tình đầu, người anh yêu sâu đậm?
"Bởi vì khách sạn đó là của Hàn Thị, Thất Lục có chìa khóa, cho nên mới thấy hết toàn bộ... Lúc ấy Hướng Mạn Quỳ có giải thích, nói là vì gia tộc. Thất Lục nói cần bình tĩnh, sau đó liền lập tức bay trở về Trung Quốc. Kết quả... Kết quả lại biết một chuyện làm trái tim cậu ấy càng ngày càng băng giá."