Beta: nhilamdn
Lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ lung ta lung tung, An Sơ Hạ nhấc chân hướng về căn phòng nhỏ tinh xảo cách đó mấy trăm mét.
"Có ai không?" Cô nhẹ nhàng hô vài câu. Không có ai trả lời. Mạnh dạn đưa tay chuẩn bị mở để vào. Ngay khi đầu ngón tay thon dài sắp chạm được tay cầm inox, một đôi bàn tay lớn đột nhiên che mắt.
"A...." Cô hét lên, dùng sức đẩy ra sau một cái.
"A..." Hàn Thất Lục bởi vì không có phòng bị, 'được' cô đẩy ngã ra sau, tay vừa vặn va vào vụn đá rồi chảy máu, hít vào một ngụm khí lạnh, An Sơ Hạ sau khi nhìn rõ ràng người che mắt cô là Hàn Thất Lục, cô thở phào nhẹ nhõm, hơi ngượng ngùng mà đi tới đỡ Hàn Thất Lục dậy.
"Thật xin lỗi!" Cô lè lưỡi một cái: "Có điều ai bảo anh đột nhiên từ phía sau xuất hiện, làm tôi sợ giật mình!"
Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cô một chút: "An Sơ Hạ ơi An Sơ Hạ, cái mạng của chồng em sớm muộn gì cũng bị em hành hạ cho đến chết."
An Sơ Hạ cũng không dám nói cái gì nữa, vừa nhìn lòng bàn tay anh bị chảy máu đến vô cùng thê thảm, khí thế của cô liền xuống hơn một nửa. Không thể làm gì khác hơn, vào nhà giúp anh xử lý vết thương.
"Em cho rằng tay tôi tàn phế sao?" Hàn Thất Lục nhìn An Sơ Hạ một chút, mắt cô nhìn tay anh băng bó như cái bánh chưng, thấy buồn cười.
"Không phải! Tôi là vì muốn tốt cho anh!" An Sơ Hạ tương đương thoả mãn lời nói của mình, cuối cùng thắt băng gạc thành một cái nơ bướm đẹp đẽ mới hài lòng OK một cái.
Hàn Thất Lục lắc lắc đầu.
Coi như lần này là một trận khôi hài đi, hai người một trước một sau lần nữa đi tới chỗ cô vừa nằm. An Sơ Hạ đang hết sức chăm chú đi sau bóng dáng Hàn Thất Lục, anh lại đột nhiên dừng bước lại, làm hại cô suýt chút nữa hi sinh cái mũi đáng thương của mình.
"Này!" Cô khó chịu đưa ngón trỏ ra đâm đâm vào cánh tay sắt thép cứng rắn: "Sao đột nhiên dừng lại, làm hại cái mũi đáng thương của tôi va vào, thật đau!"
Giơ mắt lên nhìn về phía Hàn Thất Lục, vừa vặn đối diện với ánh mắt nóng rực của anh, bình thường nói chuyện lưu loát, nhưng cô nhất thời biến thành một người cà lăm: "Anh...Anh....Anh làm gì nhìn tôi như thế?"
Thấy khuôn mặt phớt hồng trong nháy mắt của cô, anh cân nhắc nhếch miệng, lưu manh nói rằng: "Em xem chắc ở đây không có người, em nói nếu như tôi ở đây muốn làm 'Bá vương ngạnh thượng cung', như vậy....Có thể dễ dàng thực hiện được hay không?" (nói thiệt lười việt hóa câu này, nên tự hiểu đi, cũng dễ hiểu mà. haha)
"Anh....." An Sơ Hạ tức giận, liên tiếp lui về phía sau vài bước: "Hàn Thất Lục, anh bình tĩnh lại!"
"Bổn thiếu gia rất bình tĩnh." Anh gạt gạt, đưa tay chỉ chính 'tiểu Thất Lục' của mình: "Nhưng nó thật không thể nào bình tĩnh. Không được rồi, nó còn....cứng lên rồi! Trước đây ôm em ngủ làm sao không cảm giác được đây?"
A.........
An Sơ Hạ mặt càng đỏ như cà chua, chân tay càng thêm luống cuống, ngôn ngữ cũng biến thành ngốc: "Anh, anh.... Anh quả thực chính là lưu manh! Tôi không để ý tới anh!
Dứt lời, cô chạy đi, nhưng từ đằng sau bị anh tóm lấy, ôm vào thân thể nóng hừng hực.
"Tôi không phải người như vậy, đồ ngốc." Hàn Thất Lục trên người không có mặc quần áo, thân dưới mặc một cái quần hoa màu xanh lam, càng hiện rõ dưới ánh mặt trời.
An Sơ Hạ lườm anh một cái: "Có cho anh cũng không dám!"
Đối với lời này Hàn Thất Lục không tỏ rõ ý kiến. Không dám sao?
Anh nở nụ cười.
Làm sao sẽ không dám đây? Thân là một người đàn ông sẽ không vì chút gan nhỏ như thế cũng không có. Chỉ là bởi vì....Không nỡ. Muốn làm ở thời điểm tốt nhất cùng chỗ tốt nhất với cô, mà không phải ở đây.
Gấu: Thông báo tí ~ trước giờ xưng hô
- Thất Lục với Hạ: Tôi - Cô
- Sơ Hạ với Lục: Tôi - Anh
Từ
Thỉnh thoảng lúc cãi nhau, giận hờn thì tôi - em, anh - tôi, tôi - cô....
Mọi người đừng thắc mắc cách xưng hô nhé.
Thân