Beta: nhilamdn
Hàn Thất Lục một tay đỡ vai phải Hướng Mạn Quỳ, một tay lôi kéo tay trái Hướng Mạn Quỳ, anh đứng bên trái cô ta. Trong giây lát này, An Sơ Hạ cho rằng bọn họ thật sự là trai tài gái sắc, rất hợp!
Con ngươi cũng không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là âm điệu rất là mừng rỡ: "Đây là...."
"Cô ấy là...." Hàn Thất Lục thực sự muốn giải thích. Thực ra anh muốn xong xuôi chuyện liền nhanh chóng trở về. Nhưng vừa vặn nhận được điện thoại Hướng Mạn Quỳ, nói là anh cần tham gia tiệc sinh nhật của cô. Cuối cùng thỉnh cầu....Lúc đó vốn là không muốn đáp ứng, chỉ là anh nghe nói lần này BOSS cùng mình đàm luận hạng mục cũng sẽ đi, liền đi luôn cho rồi.
Anh không nghĩ tới, khi chuẩn bị về, Hướng Mạn Quỳ lại mím môi đi về bên phía anh đứng. Những nhà báo cùng các ký giả dồn dập xông tới. Chân Hướng Mạn Quỳ bị phản chiếu của camera làm trẹo. Cô ta cùng anh chỉ cách nhau một mét.
Anh không thể cứ như vậy bỏ mặc Hướng Mạn Quỳ bị một đám phóng viên vây quanh, liền lôi cô lên xe, đến nơi này. Vốn là muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng là Hướng Mạn Quỳ nói cô không tiện đi bệnh viện, bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa cũng là nơi công cộng, cần cân nhắc, mang tới nơi này để xử lý vết thương là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Duy nhất không ngờ tới chính là An Sơ Hạ tỉnh rồi. Cho rằng cô sẽ vẫn ngủ thẳng tới ngày hôm sau khi mặt trời lên, anh mới có thể yên lòng mang Hướng Mạn Quỳ đến.
"Tôi đương nhiên biết cô ấy là ai!" An Sơ Hạ cười vui vẻ kéo tay Hướng Mạn Quỳ: "Cô là ngôi sao màn bạc Hướng Mạn Quỳ đang rất "hot"! Có thể cho tôi chữ ký không? Một người bạn của tôi siêu cấp yêu thích cô, còn thường thường đem cô ví dụ thành.... bò đấy!"
Hướng Mạn Quỳ cau mày, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm An Sơ Hạ đang lôi kéo cổ tay mình. Trên tay trơn bóng, lại còn có một ít bột chiên.
Chú ý tới ánh mắt chán ghét của Hướng Mạn Quỳ, An Sơ Hạ thu tay về, cuống quít xin lỗi: "Thật không tiện, vừa nãy ăn quên rửa tay rồi."
"Không sao. Cô mới vừa nói..... Tôi được thí dụ thành bò? Là có ý gì?" Hướng Mạn Quỳ lễ phép, nụ cười xa lánh, ngữ khí cũng là đông cứng.
Lần đầu tiên nhìn, cô liền biết cái Hàn Thất Lục nói tới 'tôi yêu cô ấy', cô còn tưởng rằng có bao nhiêu khuynh quốc khuynh thành, bây giờ nhìn lại.....A, là cô đánh giá rất cao đối phương rồi. Không có giáo dưỡng như nhóc con mà thôi!
"A!" An Sơ Hạ làm bộ kinh ngạc một hồi, sau đó cười giải thích nói: "Là tôi nói sai rồi, bạn tôi nói cô rất trâu bò. Quán quân Piano Beautifulgirl mà!"
"Ha ha." Hướng Mạn Quỳ trầm thấp nở nụ cười, An Sơ Hạ nổi da gà. Tại sao có thể như thế....Là cô gái cực kỳ tao nhã? Nếu như cô là nam, đầu tiên liền xông lên xé xác mà làm thịt bò!
"Đi vào nói sau đi." Hàn Thất Lục đúng lúc mở miệng, đỡ Hướng Mạn Quỳ đi vào. An Sơ Hạ vẫn đứng trước cửa như cũ, hướng về ngoài cửa mỉm cười. Chỉ là mỉm cười như không cười...
"Hướng tiểu thư." Trong phòng truyền đến thanh âm Hàn quản gia. Lại chính là Hàn Thất Lục để Hàn quản gia đi lấy hòm thuốc...
An Sơ Hạ đầu ong ong lên. Người phụ nữ kia, vừa nãy lạnh lùng nhìn cô một cái. Ánh mắt kia, tựa như muốn đem cô phanh thây.
Phanh thây sao? Khóe miệng cô gợi lên, vậy phải xem cô có bản lĩnh hay không.