Beta: Pluie + Ngọc Duyên
Trong lòng An Sơ Hạ cũng cảm thấy Hàn Lục Hải có chút máu lạnh.
Nhưng lúc này Hàn Lục Hải lại sửng sốt, tiếp tục hỏi: "Đông Vũ bị bệnh sao? Bác sĩ nói thế nào?"
Bây giờ An Sơ Hạ mới hiểu được, thì ra vừa rồi Hàn Lục Hải quá chăm chú đọc báo, căn bản không hề chú ý Hàn quản gia nói cái gì. Cũng khó trách ông lại giao phó Hàn quản gia đi làm việc.
Nói thật ra, Hàn Lục Hải đối với công việc, thật sự chỉ dùng hai từ ""kinh nghiệm"" cũng không đủ để miêu tả được trình độ của ông. Điểm này, quả thật đáng để An Sơ Hạ học tập.
Thế nhưng, chuyện riêng tư cá nhân ông lại xử lí không tốt chút nào.
Cô cũng biết rằng, có lẽ Hàn Lục Hải thật sự yêu người phụ nữ kia. Nhưng nếu ông đã lập gia đình, thì không nên qua lại với người phụ nữ khác, nói gì đến chuyện yêu đương.
Mặc dù người nắm giữ vị trí như Hàn Lục Hải thực sự rất hiếm, ông cũng là người đàn ông có nhân phẩm tốt. Thế nhưng Khương Viên Viên vì gia đình này hao tổn không ít tâm sức. Cô cảm thấy bất bình thay cho Khương Viên Viên!
Tình yêu đương nhiên quan trọng, nhưng trách nhiệm, so tình yêu còn quan trọng hơn!
Hàn quản gia gật đầu nói: "Theo lời bác sĩ nói là cảm cúm do vi rút, cho nên mấy ngày nay tạm thời không nên đến trường học. Tôi sẽ ngay lập tức tìm giúp lão gia, thằng bé có thế tự chăm sóc tốt bản thân mình."
"Không cần." Hàn Lục Hải lên tiếng nói: "Cũng không phải là chuyện gì gấp gáp, ông đi chăm sóc Đông Vũ trước, không có gì quan trọng hơn tính mạng."
Khuôn mặt Hàn quản gia do dự: "Nhưng mà..."
"Không nhưng mà gì cả." Hàn Lục Hải nói như đinh đóng cột: "Mau đi đi. Đây là mệnh lệnh."
Hàn quản gia xuất thân là quân nhân, đối với hai chữ "mệnh lệnh" này không có gì xa lạ, nhất thời không nói thêm gì nữa, hướng về phía Hàn Lục Hải gật đầu một cái, rồi xoay người đi ra khỏi cửa lớn.
Khương Viên Viên trong lòng âm thầm nhớ kỹ, về sau đối phó Hàn quản gia, chỉ cần dùng hai chữ "mệnh lệnh" này là đủ rồi.
Ăn cơm xong, Hàn Lục Hải nói là còn nhiều chuyện gần đây cần xử lý, trực tiếp đi đến thư phòng, ngay cả món bánh ngọt tráng miệng sau bữa ăn cũng không đụng tới.
"Lại bắt đầu bận rộn, tới lúc nào ông ấy mới hết bận rộn đây." Khương Viên Viên bất đắc dĩ khoát tay một cái, nói: "Tiểu Sơ Hạ, con thường rất thích ăn bánh kem, cái này là vị anh đào đó."
"Vâng." An Sơ Hạ gật đầu, nhận lấy miếng bánh kem anh đào, nói: "Mẹ ơi, con muốn mang ít bánh ngọt cho Đông Vũ."
Mặc dù Hàn quản gia nói có thể Lưu Đông Vũ đã ngủ rồi, nhưng An Sơ Hạ vẫn muốn đến thăm anh. Thậm chí không thể nhìn thấy mặt, thì mang một chút điểm tâm cho anh ăn cũng tốt.
"Được." Khương Viên Viên gật đầu đồng ý: "Bình thường mẹ ít quan tâm đến thằng bé ấy, không nên để cho nó cảm thấy xa lạ mới phải. Dì Hứa, dì chuẩn bị những thứ kia cùng một ít bánh ngọt, để cho Sơ Hạ mang cho Đông Vũ."
"Xong ngay ạ!" Dì Hứa động tác nhanh nhẹn xếp gọn gàng món bánh tráng miệng vào trong một chiếc túi.
An Sơ Hạ nhận lấy túi từ dì Hứa, đang chuẩn bị bước đi, Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng nói: "Tôi đi cùng với em."
Hàn Thất Lục và Lưu Đông Vũ, nói quen nhau cũng không đúng, nói không quen thì lại sai. Anh nhiệt tình như vậy, ngược lại khiến An Sơ Hạ cảm thấy bất ngờ.
"Nhìn gì vậy?" Có vẻ thấy An Sơ Hạ nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Thất Lục cảm thấy mất tự nhiên buông một câu, rồi tự mình vượt lên đi trước.
Khương Viên Viên đã về phòng, An Sơ Hạ lắc đầu, thè lưỡi nói: "Chỉ là không nghĩ đến anh cũng có lúc quan tâm người khác."
Ác Ma, từ xưa đến nay đều sống vì bản thân mình, mà thiếu gia ác ma... Hiển nhiên không thể không giống với ác ma. Nhưng trái tim của Hàn Thất Lục thực sự có chút gì đó rất ấm áp, không phải sao? Nếu như chuyện của Hàn Lục Hải không tồn tại, có lẽ, tính cách của anh cũng sẽ giống như Tiêu minh Lạc, ấm áp như ánh thái dương?
Cô đột nhiên rất muốn Hàn Thất Lục trở thành chàng trai ấm áp, ít nhất... anh cũng được vui vẻ hơn một chút.