Beta: nhilamdn
Đưa An Sơ Hạ trở lại cái chỗ ngoặt kia, Nam Cung Tử Phi cũng không có lập tức đi, mà là ngồi ở trong xe, nhìn gương chiếu hậu bên trong thấy An Sơ Hạ càng chạy càng xa.
" Anh rất cô độc sao? "
Âm thanh lảnh lót của An Sơ Hạ còn đang bên tai anh nhưng bóng người của cô dần dần biến mất trên kính chiếu hậu. Nhắm mắt lại, Nam Cung Tử Phi nhếch khoé miệng.
Trước đây không có cảm giác gì, nhưng thời khắc này, xác thực cảm thấy rất cô độc. Chúng ta sẽ còn gặp lại, An Sơ Hạ.
"Đi thôi." Tiếng nói vừa dứt, xe chạy như bay đi ra ngoài, biến mất ở chỗ ngoặt kế tiếp.
Trở lại tiệc cưới Na Uy, Hàn Thất Lục còn đang cùng một người đàn ông trung niên nói gì đó, chỉ là Hướng Mạn Quỳ kia chẳng biết lúc nào đã mất tung mất tích. Cặp mắt anh trở nên bình tĩnh khi nhìn thấy An Sơ Hạ, né qua nói gì đó. Giương mắt nhìn người đàn ông trung niên, nói: "Xin lỗi La Bố Đặc tiên sinh, tôi đi trước, xử lý chút chuyện."
"Được, anh đi đi." Gật đầu một cái, người đàn ông trung niên cùng một người khác bắt đầu trò chuyện.
Anh nhanh chân đi về phía An Sơ Hạ, nói cũng không nói, trực tiếp lôi kéo An Sơ Hạ, đi tới một chỗ không có ai đè cô vào tường.
"Đi đâu?" Vừa mở miệng đã hỏi cô đi đâu, trong con ngươi ý tức giận dày đặc.
"Phòng rửa tay." Ngữ khí của cô cũng không tốt, đẩy Hàn Thất Lục ra, muốn rời khỏi rồi lại bị Hàn Thất Lục tóm chặt lấy.
"Đi rửa tay lâu như vậy?" Chóp mũi của anh hừ lạnh một tiếng: "Đi rửa tay mà không nghe điện thoại của tôi?"
An Sơ Hạ hỏa khí lập tức lại nổi lên: "Biết tôi đi phòng rửa tay lâu như vậy, anh còn có thể cùng mỹ nữ liếc mắt đưa tình? Tôi xem cũng là bởi vì mỹ nữ đi rồi, trong lòng anh trống vắng cô quạnh mới tìm tôi!"
Hàn Thất Lục con mắt tối sầm, lập tức lại sáng lên: "Em thấy rồi?"
"A!" Cô cười lạnh một tiếng, hung hăng mà đẩy Hàn Thất Lục, ai biết được anh vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm cô, trong mắt tức giận đã không còn. Lúc này cô tức giận càng lớn, lại dùng sức đẩy mấy lần, Hàn Thất Lục vẫn không nhúc nhích.
Đến cuối cùng, cô đẩy đến mệt mỏi. Dựa vào tường thở hồng hộc, thật là đáng yêu.
Lúc này Hàn Thất Lục tiến lên một bước, một cái tay đặt trên vai cô, một cái tay khác đỡ sau gáy của cô, nhắm ngay bờ môi cô mà hôn xuống. Lần này hôn mang theo một tia trả thù, một tia bá đạo, một tia mê ly.
Vốn là muốn đẩy ra, nhưng là bị kỹ thuật hôn "điêu luyện" của anh làm cho chấn động. Từ lúc nào kỹ thuật hôn môi của anh mà đã đạt đến trình độ đỉnh cao như vậy? An Sơ Hạ gò má phớt hồng, khiến người ta nhìn không nhịn được muốn cắn một cái.
Cuối cùng, anh rốt cục buông cô ra. An Sơ Hạ vô lực tựa trên vai anh hít thở.
"Lần sau còn dám không nghe điện thoại thì cẩn thận với tôi." Lời này có thêm một chút uy hiếp, siết chặt eo cô tiếp tục nói: "Tôi chỉ là ở cùng Hướng Mạn Quỳ bàn luận chuyện hợp tác, nếu như em cảm thấy tôi cùng với cô ta liếc mắt đưa tình thì đại khái là nhìn lầm. Tôi đáp ứng em, sau này tôi không cười với cô ta, như vậy được không? Bớt giận chưa? Người phụ nữ ghen tuông."
Nguôi giận? Nguôi giận em gái anh! Cô bây giờ là bị hôn đến không thở nổi!!
Mấy giây sau, cô hít một hơi, nhấc đầu gối....
"A....."