Beta: @nhoxpanda2 (Gấu)
Hàn Thất Lục liếc anh ta một cái: "Tiểu tử cậu, lại ngứa người rồi hả?"
"Sao có thể?" Lăng Hàn Vũ nói xong, quay đầu nhìn Tiêu Minh Lạc, nhìn lại hai cô gái trước mặt một chút, cả đám người sắc mặt đều không tốt: "Cả đám các như như vậy là thế nào?""
Hàn Thất Lục kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra một chút, Lăng Hàn Vũ vẻ mặt trên mặt cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.
"Hai vị tổ tông nhà cậu rõ ràng không vui mừng chấp nhận Giang Nam, cậu còn một mực ngang nhiên trở mặt với bọn họ." Lăng Hàn Vũ lắc đầu nói vọng qua: "Việc này khó khăn rồi..... Người đời trước tư tưởng vốn là ngoan cố, haizzz!"
Hàn Thất Lục đưa chân tiện thể đá chân Lăng Hàn Vũ một chú, lạnh lùng nói: "Tôi kêu cậu đến đây không phải là nói những lời nhảm nhí này. Nhanh nghĩ thử xem, hiện tại chúng ta có thể làm chút gì?"
"Kì quái, trước đây gặp phải chuyện gì cũng không phải tôi nghĩ kế. Hôm nay nghĩ như thế nào kêu tôi đến để tôi nghĩ kế." Lăng Hàn Vũ nghi hoặc mà hỏi.
"Bởi vì trong nhà tôi không có người già, mà trong nhà của cậu cùng Minh Lạc đều có, cho nên mới nhớ lại phải hỏi cậu." Hàn Thất Lục lườm một cái tiếp tục nói: "Không phải vậy, cậu cho rằng tôi là bởi vì cậu thông minh tài cao mới tin tưởng giao cho cậu nghĩ kế sao?""
Trong lời này tất cả đều là châm biếm, An Sơ Hạ không hiểu tại sao hai người này trong khoảng thời gian ngắn gặp mặt luôn đấu võ mồm.
Lăng Hàn Vũ hít sâu một hơi, từ chóp mũi phát ra một tiếng "Hừ" đến, nhưng cũng không có lại tiếp tục đấu võ mồm, chỉ là rất bất đắc dĩ nói rằng: "Lão Thái Gia nhà tôi này tuy rằng khó tính, nhưng nếu so với ông nội Minh Lạc thì đây chính là như gặp sư phụ."
Dứt tiếng, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.
Ba Tiêu Minh Lạc mất sớm, anh trai trước đây bởi vì bị bệnh mà qua đời không lâu, để lại Tiêu Minh Lạc này là con trai duy nhất trong dòng tộc, so với ông nội nhà họ Tiêu khẳng định rất là chú trọng con trai duy nhất trong dòng tộc này. Vì lẽ đó bọn họ đối với Tiêu Minh Lạc kén vợ kén chồng tiêu chuẩn tất nhiên là rất nghiêm ngặt, cứ như vậy, Manh Tiểu Nam có thể được Tiêu gia thừa nhận đích thật là chuyện rất khó.
"Bây giờ nghĩ lại, muốn thay đổi quyết định cả nhà cậu, trước tiên phải để ông nội cậu thay đổi ý kiến trước đã." Lăng Hàn Vũ đột nhiên mở miệng nói rằng: "Tôi nghĩ không ra biện pháp, thế nhưng Lão Thái Gia nhà tôi có thể sẽ có biện pháp. Hiện tại ngồi lỳ ở đây cũng nghĩ không ra cách, không bằng đi tới nhà tôi hỏi một chút ý kiến của Lão Thái Gia?""
Lão Thái Gia dù sao so với bọn họ đã gặp từng trải nhiều, có thể sẽ có biện pháp giúp bọn họ giải quyết. Mọi người thảo luận một hồi, quyết định đi tìm Lăng lão thái gia để tìm biện pháp.
Nếu như chuyện này không nhanh chóng giải quyết, Tiêu Minh Lạc lo lắng trong ông nội anh có thể sẽ đụng đến người nhà của Manh Tiểu Nam khiến người trong nhà đổi ý. Cứ như vậy sự tình sẽ càng khó giải rồi.
Đoàn người Lăng Hàn Vũ vừa mới tiến vào cửa lớn nhà họ Lăng, ông nội Tiêu gia lập tức nhận được điện thoại gọi đến.
"Bọn họ đi Lăng gia rồi hả?" Tiêu lão thái gia sắc mặt âm trầm quay về điện thoại di động nói rằng: "Ngươi tiếp tục chú ý đến bọn chúng, có chuyện gì lập tức báo cáo với ta.""
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu phu nhân đi lên trước hỏi: "Bọn chúng đi Lăng gia làm cái gì?"
Tiêu lão thái gia cũng không trả lời vấn đề này, chỉ là ngẩng đầu hỏi: "Việc ta giao cho con đã làm xong chưa?"
"Vâng." Tiêu phu nhân gật gù: "Con đã khóa hết thẻ của nó lại rồi, cũng theo ý của người dạn dò, sản nghiệp Tiêu gia hết thảy đều không cho nó sử dụng.""
Đối với câu trả lời này Tiêu lão thái rất là thoả mãn, nằm trên ghế sofs nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngược lại một bên Tiêu lão phu nhân, trên mặt lập tức không thích: "Các ngươi như vậy, con cháu trai yêu quí của ta ngộ nhỡ đói bụng làm sao bây giờ?"
"Lớn người như vậy, còn có thể chết đói hay sao?" Tiêu lão thái gia mí mắt cũng không nhấc lên, nói.