Mục lục
Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ed:Ny
Beta: Kaly Vương


Cảm xúc kinh ngạc của Hàn Thất Lục nổi lên ở đôi mắt, anh bất động mà đem hai tay đặt sau lưng, vụng trộm thu lại tầm mắt, ngoài miệng hỏi: "Hả? Vì cái gì?"


Nói thật, lần này đưa tay chặn cửa, anh thật đúng là cho rằng tay mình muốn đứt lài rồi. Tính chất cứng rắn này không tồi, không cho anh bãi công.


"Anh không phải không cho em xem sao?" An Sơ Hạ đáng thương tội nghiệp nói: "Vì thể hiện thành ý xin lỗi, cho nên em quyết định không xem!"


Hàn Thất Lục trầm mặc một hồi sau đó mới mở miệng nói: "Anh hỏi em, em phải thành thật trả lời."


An Sơ Hạ nhu thuận gật đầu nói: "Anh hỏi đi".


"Trong lòng em là rất muốn xem, đúng không?" Hàn Thất Lục đáy mắt nổi sóng, trong lúc này An Sơ Hạ không biết phải nói thật hay là nói dối


Nhưng nếu đáp ứng muốn nói thật, kia cô...


"Muốn xem." Cô sợ nhưng vẫn can đảm nói lời nói thật: "Bộ phim này lối suy nghĩ rất tối, em cũng đang viết sách, cũng muốn viết cổ văn. Mà còn... Mà còn, Tôn Thượng là thần tượng của em ".


Nghe cô nói, thân thể Hàn Thất Lục không nhúc nhích tí nào, chỉ thở dài một tiếng: "Nếu như vậy, vậy em không cần miễn cưỡng chính mình, muốn xem thì xem đi."


Ai oán được cảm xúc nháy mắt phiên chuyển thành vui mừng: "Thật vậy sao?"


"Đương nhiên." Hàn Thất Lục nhíu mày: "Em tuổi còn nhỏ, kiên định còn chưa đủ. Bị những thứ diễn viên này mê hoặc thì cũng là xem xét chuyện tình. Hơn nữa, bất quá là thần tượng mà thôi, chẳng lẽ em thích hắn còn có thể vượt qua việc em thích bổn thiếu gia anh sao?"


Lại tới nữa, không biết xấu hổ, tự kỷ.


An Sơ Hạ cười hì hì nhìn anh: "Em tuổi còn nhỏ... Anh không phải so em hơn một tuổi sao? Nói ra giống như chính anh sống hơn một ngàn năm một dạng."


Hàn Thất Lục giả bộ tức giận, liếc mắt trừng một cái, An Sơ Hạ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.


Có câu nói như thế nào nhỉ? Kẻ thức thời chính là trang tuấn kiệt! Cô phải làm tuấn kiệt!


"Được, em muốn đi xem liền khẩn trương đi đi anh phải tắm rửa rồi." Hàn Thất Lục không chuẩn bị tiếp tục cùng cô đấu võ mồm, tự mình đi ra phòng.


Anh quyết định, về sau có những bữa tiệc của các minh tinh anh tuyệt đối không thể mang An Sơ Hạ đi theo. Nếu không, lỡ đụng mặt Tôn Thượng gì đó. Anh cũng không nghĩ muốn có một Lăng Hàn Vũ một Nam Cung Tử Phi chưa đủ, lại xuất hiện thêm cái gì thượng thì phiền!


Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ sớm liền rời giường trở về sau đêm ngồi viết bản thảo. Để cho cô ăn cơm một mình, Hàn Thất Lục cư nhiên đã ăn xong, sáng sớm ở trên bãi cỏ cùng Phách Thiên chơi.


Khương Viên Viên cũng dậy thật sớm, nhưng lại trang điểm, một bộ dạng hăng hái.


"Mẹ, hôm nay như thế nào lại dậy sớm như vậy nha?" An Sơ Hạ ngồi vào bên cạnh bàn ăn nghi ngờ hỏi han. Cô nhớ rõ trước kia Khương Viên Viên thỉnh thoảng cũng sẽ thức dậy rất sớm, nhưng là ở nhà đều sẽ không trang điểm, hơn nữa còn là sáng tinh mơ liền trang rồi.


"Tiểu Sơ hạ, con tới thật đúng lúc, mau nhìn xem mẹ trang điểm thế này có thể hay không quá mức đậm rồi hả?" Khương Viên Viên một bên soi gương, một bên lo lắng nói.


An Sơ Hạ cẩn thận đánh giá một hồi, Khương Viên Viên hôm nay trang điểm cực kỳ thích hợp, nếu có điểm quá mức, đó chính là son môi có chút đỏ. Đúng là Khương Viên Viên bản thân liền ung dung cao quí, son môi như vậy mới càng có vẻ sang trọng.


"Con cảm thấy rất đẹp mắt. Mẹ, hôm nay mẹ muốn đi làm gì sao?" An Sơ Hạ một bên xé bánh mì một bên hỏi.


"Hôm nay a..." Khương Viên Viên bỏ gương xuống, che miệng cười trộm: "Tiểu thuyết của mẹ được dựng thành phim, cho nên hôm nay muốn đi ký hợp đồng, thuận tiện theo biên tập đi chơi chút. Đúng rồi, cơm chiều có thể không kịp về ăn, các con không cần chờ mẹ."


Khương Viên Viên nói xong, vừa đi vừa ngân nga trở về phòng làm việc.


Cư nhiên dựng thành phim điện ảnh, cô biết Khương Viên Viên là tiểu thuyết bất quá giá nồi tiếng lại vẫn thật không nghĩ tới tiểu thuyết của bà có thể được dựng thành phim.


Cô âm thầm hạ quyết tâm, cô cũng muốn viết tiểu thuyết, sau đó cũng muốn trở thành người nổi tiếng như Khương Viên Viên!


Bữa sáng nhanh chóng đã được cô ăn xong rồi, trước mắt mà nói, việc quan trọng của cô vẫn lại là học tập. Đợi cho lên đại học, mới có thể chân chính dọn ra có thời gian chuyên tâm viết tiểu thuyết!


Ăn xong bữa sáng, cô mang theo cặp sách liền đi trên mặt cỏ kêu hô Hàn Thất Lục: "Đừng chơi nữa! Nên đi học thôi!"


Hàn Thất Lục nghe được âm thanh giương tay lên, cầm đĩa trong tay ném đi thật xa, Phách Thiên lập tức một cái phi thân, đuổi theo đĩa ném chạy tới.


"Bây giờ còn rất sớm. Liền tính đến chỗ trường học, cũng còn có hơn nửa giờ "Hàn Thất Lục nhìn đồng hồ, đi đến trước mặt An Sơ Hạ.


Cô nhìn lướt qua nơi xa Phách Thiên, tiện đà quay đầu lại nói: "Được rồi, vậy anh cùng Phách Thiên chơi một hồi, em để cho lái xe đưa em đi học trước."


Hàn Thất Lục lúc này mới cẩn thận đánh giá cô, cô hôm nay không có cột tóc, tóc vẫn lại là khô một nửa, xem ra là buổi sáng gội đầu. Gió thổi qua lọn tóc của cô, hương thơm phảng phất trong gió.


Thật sự là cực kỳ xinh đẹp.


Ánh mắt Hàn Thất Lục dẫn theo chút mê ly, ngữ khí cũng càng thêm mềm nhẹ: "Em có việc gấp sao?"


"Ừ". An Sơ Hạ gật gật đầu: "Em gần đây học tập đều không có như trước kia, lơ là việc học mà cuộc thi sắp tới rồi. Cuộc thi lần này, với em mà nói rất quan trọng."


Hàn Thất Lục biết cuộc thi lần này, có thể lấy được học bổng. An Sơ Hạ thành tích anh cũng biết đến, cơ hồ là nhất định phải có. Nhưng bởi vì cô vẫn lại là học để lấy học bỗng, cứ thi giành chiến thắng, nhờ có học bổng mà học đước đến cấp ba, cho nên An Sơ Hạ chỉ có thể càng thêm cố gắng, mới có thể lấy đến cái học bổng kia.


Anh nghĩ thầm, hà tất như vậy. Nếu thật muốn lấy đến cái học bỗng kia, miễn là anh hoặc là Khương Viên Viên, hoặc là Hàn Lục Hải tùy tiện nói một câu hẳn có thể cho cô đạt thành ước mộng.


Nhưng là trong lòng anh cũng rõ, nếu là thông qua quan hệ để lấy cái học bổng đó, An Sơ Hạ nguyện mất đi cái học bổng, cũng không muốn đi cửa sau.


Nha đầu ngốc cô, cũng thật sự là cực kỳ ngốc.


Hàn Thất Lục thở dài, cúi người nói với An Sơ Hạ ;" Được, anh với em cùng đi."


Giờ phút này Phách Thiên đem đĩa ném ngậm trở về, muốn lấy lòng dường như phóng tới bên chân Hàn Thất Lục, dùng đầu cọ vào chân Hàn Thất Lục.


"Ngoan, chính mình đi chơi." Hàn Thất Lục cúi người nói với Phách Thiên nhẹ nhàng xoa đầu, nhìn động tác này, cùng động tác xoa đầu cô không có sai biệt.


An Sơ Hạ trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái: "Các người từ từ chia tay, em lên xe trước."


Biểu tình này, rõ ràng là giận dỗi.


Hàn Thất Lục một đầu mờ mịt: "Nha đầu kia lại làm sao rồi? Thật sự là lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, đúng không? Phách Thiên?"


Phách Thiên rất phối hợp "Gâu" một tiếng.


Hàn Thất Lục hài lòng mỉm cười, kêu người hầu mang Phách Thiên đi, lúc này mới thần tốc chạy tới chỗ xe.


Ở trên xe, hai người không nói chuyện, mãi cho đến An Sơ Hạ đến cửa phòng học, Hàn Thất Lục mới kéo tay cô lại với lực đạo thích hợp, không đến mức làm đau cô, cũng để cho cô không thể thoát khỏi.


"Em làm sao vậy?" Hàn Thất Lục chăm chú nhìn cô, nhưng khuôn mặt có chút thiếu kiên nhẫn.


"Em không sao." An Sơ Hạ khí đã tiêu, cô biết động tác vừa rồi chỉ là Hàn Thất Lục theo bản năng, cũng biết tầm quan trọng Phách Thiên đối Hàn Thất Lục, cho nên, cô đã nghĩ thông suốt, không tất yếu cùng một con chó ghen?


Hàn Thất Lục nghi ngờ nhìn lên một cái, có thể nhìn thấy biểu tình thật bình tĩnh của cô, lúc này trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hiện ở trong lớp không có ai, anh muốn em cùng tự học."


"Được." An Sơ Hạ gật đầu: "Anh đi đem sách tới đây, mẹ lo lắng nhất là môn ngữ văn của anh, đem sách giáo khoa tới."


Hàn Thất Lục nhất thời tâm trạng buồn rầu: "Anh chính là muốn em cùng anh nói chuyện, chưa nói với em thì..."


"Ngậm miệng." An Sơ Hạ trừng mắt anh: "Nhanh đi!"


Thật sự là có có vợ, như có một con hổ trong nhà!


Hàn Thất Lục xoay người lên lầu.


Đợi cho Hàn Thất Lục tiến vào trong lớp, mọi người nhao nhao ngạc nhiên Hàn Thất Lục lại cùng An Sơ Hạ nơi đó học bài!


Xem thế này mọi người còn có tâm tư làm việc gì chứ? Nhao nhao đều đã đưa ánh mắt hướng về phía An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục bên này, tất cả đều nhao nhao tại cửa sổ và cửa chính.


"Tốt, khá thành thạo rồi." An Sơ Hạ bỏ sách xuống, lúc này mới chú ý tới một đám người đều đã đang nhìn bên mình.


Đều do Hàn Thất Lục cái tên gia hỏa kia! Quá dễ thấy rồi!


Hàn Thất Lục cư nhiên cũng chú ý tới chung quanh, không được tự nhiên nhíu mày nói: "Anh lên lầu, có việc kêu anh."


"Được." An Sơ Hạ vội vàng gật đầu, nhìn theo Hàn Thất Lục mọi người cũng dần dần tản ra. Trái lại các nữ sinh trong lớp cô, lòng tràn đầy hâm mộ đi tới vị trí chung quanh cô


Nếu trước kia, cô vẫn cảm thấy được trong lớp này tất cả mọi người mà nói đều rất tốt, vậy bây giờ cô đã nhìn thấu lòng người. Chỗ cao không chịu được lạnh lẽo, những lời này, đạo lý phải khắc sâu.


Cô một mặt cười cười, một mặt chờ một người tới là Manh Tiểu Nam


Ngày hôm qua gặp mặt, không tính là có bao nhiêu sự hòa thuận. Nhưng ít ra biểu lộ Manh Tiểu Nam cùng quan hệ không cứ như vậy kết thúc. Cô hôm nay nhất định phải hỏi rõ rằng, Manh Tiểu Nam tới cùng vì cái gì vội như vậy!


Nhưng mà, mãi cho đến thời gian vào học, Manh Tiểu Nam xách cái túi sách đi vào phòng học. An Sơ Hạ liếc thấy đến chỗ cô, đang muốn chủ động tiến lên chào hỏi, Manh Tiểu Nam đã bước nhanh đi đến trước mặt cô, kéo qua tay cô nói: "Theo tớ đi ra đây."


"Phát sinh chuyện gì rồi hả?" An Sơ Hạ mới vừa hỏi ra miệng, người đã bị Manh Tiểu Nam kéo ra ngoài.


"Hứa Niệm Niệm muốn gặp chúng ta." Manh Tiểu Nam vừa nói, một bên đi xuống lầu: "Thời gian không nhiều lắm, sắp tập hợp, chúng ta nhanh lên."


An Sơ Hạ ánh mắt chú ý tới Manh Tiểu Nam lôi kéo tay mình, trong lòng miễn bàn cao hứng biết bao nhiêu rồi. Mãi cho đến hai người đi tới phía trong cùng của quán café học viện Tư Đế Lan, An Sơ Hạ mới hồi phục tinh thần lại: "Người nào? Ai nói muốn gặp chúng ta?"


"Cô ta". Manh Tiểu Nam ánh mắt xuyên thấu qua kính cửa sổ, rơi vào người ngồi một mình ở trong quán coffee ánh mắt có vẻ có chút phức tạp – Hứa Niệm Niệm/


"Cô ta... Vì cái gì?" An Sơ Hạ hiện tại não đại đều là nghi hoặc.


Manh Tiểu Nam cũng không loanh quanh lòng vòng, nói thẳng nói: "Cô ta mới vừa gọi điện thoại cho tớ, nói là để cho chúng ta tới nơi này, cô ta nói biết rõ ai là người cắt y phục của chúng ta."


An Sơ Hạ trong lòng "Hồi hộp" một tiếng, cô thiếu chút nữa liền quên chuyện này. Nguyên lai, Hứa Niệm Niệm cư nhiên còn đang tại giúp bọn họ điều tra chuyện này.


Như vậy xem ra, Hứa Niệm Niệm người này, kỳ thật cũng cũng không có xấu tính như thế.


Không để cho cô nghĩ nhiều, Manh Tiểu Nam đã đẩy cửa đi vào quán cà phê. Lúc này đã gần thời gian vào lớp, cho nên trong quán cà phê chỉ có Hứa Niệm Niệm và một người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK