Beta: @nhoxpanda2 (Gấu)
Đĩa trái cây rất nhanh được bưng lên đến, nhưng cũng không có một ai động tay đến.
"Có một thứ ta rất hiếu kì." Tiêu phu nhân ngồi xuống liền nói: "Minh Lạc, con đã thật lòng muốn mang tiểu cô nương này cho chúng ta xem, vậy sao con không đến lúc các trưởng bối ở nhà?"
Tiêu Minh Lạc sắc mặt tối sầm lại, nhất thời không trả lời được. Những trưởng bối kia của nhà họ Tiêu nếu như ở đây, vậy còn không loạn lên sao? Hiện tại chỉ có thể chọn thời gian này, mang Manh Tiểu Nam tới gặp bà.
Manh Tiểu Nam không biết Tiêu Minh Lạc nghĩ như thế nào, nghe được Tiêu phu nhân nói như vậy, trong lòng cũng hơi sợ hãi. Lẽ nào Tiêu Minh Lạc không phải thật tâm muốn mang cô đến Tiêu gia?
Tình huống này xem ra giống như có chút không đúng, Hàn Thất Lục ho khan một tiếng nói rằng: "Bác gái, con biết có mấy lời con không tiện nói. Nhưng con vẫn là muốn nói, chuyện tình cảm miễn cưỡng không được, nếu như người miễn cưỡng muốn như vậy, vậy bọn họ sau này ai cũng sẽ không dễ chịu."
Tiêu mẫu nghe xong lời này, trên mặt nở nụ cười, nụ cười kia làm người ta run: "Miễn cưỡng muốn như vậy? Miễn cưỡng chỗ nào? Ta chỉ là là một người mẹ lý trí, đang vì con trai lý trí chọn người bầu bạn. Nếu Hàn thiếu gia con biết những câu nói này không tiện nói, vậy những lời kia nên giữ lại ở trong bụng sao?"
Ngôn từ này sắc bén, khiến An Sơ Hạ cho rằng Hàn Thất Lục sẽ không nhịn được đi tới cho bà một bạt tai. Mà trên thực tế Hàn Thất Lục không có làm như vậy, chỉ là lạnh mặt, không tiếp tục nói nữa.
"Bác gái." Manh Tiểu Nam chậm rãi mở miệng, ánh mắt thẳng hướng về Tiêu phu nhân: "Người như thế nào mà biết lý trí của người không sai đây?"
Nãy giờ bên cạnh Tiêu phu nhân không nói gì Hứa Niệm Niệm đột nhiên lên tiếng: "Tôi nói Giang Nam, cô nói lời này, là đang nói bác gái nói không đúng sao? Đối với trưởng bối nói chuyện nên có lễ phép sao? Cô đúng là không có giáo dưỡng quá rồi đấy?"
"Tôi không có giáo dưỡng?" Manh tiểu Nam nở nụ cười lạnh lùng: "Tôi cũng không cảm thấy cô có giáo dưỡng."
"Cô......" Hứa Niệm Niệm tức giận, bởi vì tức giận, cả khuôn mặt đều có màu trắng.
Nhưng cô chưa cùng Manh Tiểu Nam đấu võ mồm, mà là điềm đạm đáng yêu kéo tay Tiêu phu nhân một lát, vô cùng đáng thương nói rằng: "Bác gái, người xem cô ta...... Một chút lễ phép cũng không hiểu."
"Hứa Niệm Niệm!" Tiêu Minh Lạc nhìn Hứa Niệm Niệm chằm chằm, giống như là nghiến răng nghiến lợi gọi tên Hứa Niệm Niệm.
Hứa Niệm Niệm bị vẻ mặt Tiêu Minh Lạc dọa sợ, cả người đều cứng đơ.
"Con la con bé làm cái gì?" Tiêu phu nhân nắm chặt tay Hứa Niệm Niệm, quay đầu nhìn về phía Manh Tiểu Nam nói: "Ta không cảm thấy một người trước đây không có cha giáo dưỡng sẽ tốt hơn chỗ nào."
Trước đây không có cha......
Tiêu phu nhân làm sao biết Manh Tiểu Nam trước đây không có cha? Chẳng lẽ nói, bà điều tra Manh Tiểu Nam sao?
An Sơ Hạ thần kinh căng thẳng, đối với Tiêu phu nhân này cảm giác tốt thật sự hoàn toàn biến mất. Coi như là dù ăn mặc xinh đẹp nữa, người phụ nữ này nội tâm cũng quá xấu xa.
"Bà điều tra tôi?" Manh Tiểu Nam "Xua" đứng dậy: "Bà dựa vào cái gì điều tra tôi?"
Tiêu mẫu cười lạnh, không hề trả lời Manh Tiểu Nam, chỉ là quay đầu về phía Tiêu Minh Lạc nói rằng: "Ánh mắt của con tệ như vậy? Con là con trai của ta sao?"
Tình thế phát triển giống như càng ngày càng tệ, An Sơ Hạ trong lòng gấp gáp, tuy nhiên tự mình biết lúc này nói chuyện chỉ có thể là loạn càng thêm loạn.
Nghe xong mẹ ruột của chính mình nói, Tiêu Minh Lạc cũng là cười lạnh, một đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía bà: "Trước đây tôi tin tôi là do bà sinh ra, nhưng là bây giờ, tôi bắt đầu hoài nghi."
"Minh Lạc!" Hàn Thất Lục trừng mắc liếc Tiêu Minh Lạc một chút, quay đầu về phía Tiêu phu nhân nói rằng: "Ngày hôm nay mọi người tâm tình cũng không tốt, vẫn là hôm nào gặp lại đi. Minh Lạc, đi."
Tiêu Minh Lạc cắn chặt hàm răng, lôi kéo Manh Tiểu Nam đi, nhưng lại đâm đầu vào hai lão già.