Reese năm đó hồi sinh, đây không phải là sự thật, nhưng bản thân của hắn chẳng phải là chứng minh tốt nhất cho sự hoang đường hay sao? Vu Duy Thiển cười nhạo ở trong lòng.
Lê Khải Liệt không phải không nghe ra sự bất ổn trong giọng nói của Vu Duy Thiển, tuy nhiên hắn lại không mở miệng mà chỉ lựa chọn im lặng.
Nhưng Richard vẫn tiếp tục nói, hắn không nhìn vào họng súng đang nhắm vào người, cũng không nhìn biểu tình trầm mặc khiến người ta sợ hãi của Lê Khải Liệt, hắn cẩn thận dùng ánh mắt khẩn cầu của mình để nhìn chăm chú vào Vu Duy Thiển, “Wirth, là ta, ta đã trở về.”
Trong không khí tràn ngập một mùi khiến người ta hít thở không thông, Richard đứng phía trước xác chết, lấy ra một lọ thủy tinh màu nâu đậm, “Trí nhớ trong đầu của ta có thể chứng minh, còn nếu không đủ thì đây là máu củahắn…Không, phải nói cho chính xác là máu trước kia của ta.” Hắn quay đầu lại rồi nhìn thoáng qua thi thể ở sau lưng, tựa như đang nhìn chính bản thân mình.
“Ngày đó ta không bắn trúng ngươi?” Reid nhìn theo cái lọ trong tay của Richard rồi nghĩ đến cái gì đó, “Lúc ấy thu thập mẫu máu, trong máu có thành phần chống phân hủy….”
“Viên đạn không bắn trúng ta nhưng bắn trúng cái lọ mà ta mang theo bên người, có phải rất thần kỳ hay không?” Richard lắc nhẹ cái lọ máu trong tay, sau đó đặt nó xuống đất, ánh mắt chấp nhất nhìn Vu Duy Thiển, “Còn nhớ hay không, khi đó ta giết ngươi, sau đó cầm con dao đâm vào ngực của mình, thi thể của ta được người nhà mang về, sau đó cảnh sát bảo rằng ta đã tự sát, nhưng bọn họ lại không thể giải thích được phần máu còn lại ở bên đường là như thế nào, chỉ có ta biết rõ–”
Hắn vừa cười khổ vừa lắc đầu, dùng bàn tay che lên khuôn mặt đã giải phẫu chỉnh hình của mình, “Đó là ngươi a, Wirth, ngươi không chết, ngay cả tử vong cũng không thể làm cho chúng ta ở bên nhau. Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta như vậy hay sao?” Giọng điệu lập tức thay đổi, hắn hét lên một tiếng rống giận.
“Hồn phách của ta sau bao nhiêu năm mới có thể quay lại một lần nữa, ngươi có biết ta phải chờ đợi bao lâu hay không? Không chỉ có một mình ta không cam lòng mà cả cha của ta cũng vậy. Nhưng không sao, vẫn còn có thể cứu vãn, hắn đã bảo quản máu của ta, bắt đầu nghiên cứu ma thuật, bảo quản thi thể của ta để làm cho ta hồi sinh, chuyện như vậy cũng rất thịnh hành vào thời đó, nhưng không phải ai cũng thành công, cho đến tận ngày hôm nay!”
Richard chỉ vào cái lọ máu, “Các ngươi có tưởng tượng được không? Đây là dung dịch máu đã lưu lại từ hơn một trăm năm trước, nhóm máu của hắn và ta giống nhau, sinh nhật giống nhau, tên giống nhau, ngay cả sở thích cũng giống nhau! Chúng ta là cùng một người a!”
Khuôn mặt vừa giống như cười lại giống như khóc, gương mặt tương tự như trong ký ức nhưng vẫn lưu lại dấu vết ban đầu của Richard, người này rốt cục là ai, ngay cả Vu Duy Thiển cũng nhận không ra, là Reese một lần nữa đã hồi sinh trên thân xác của Richard, hay là Reese tự mình ảo tưởng. Trùng hợp cùng tên, chẳng lẽ đây là ông trời trêu ngươi?
“Wirth! Ngươi có thể tưởng tượng được khi ta vì chính mình là ai mà hoang mang đi tìm ngươi, khi nhìn thấy ngươi lần đầu tiên thì có cảm giác gì hay không? Giống như có một giòng điện chạy qua người, chỉ trong nháy mắt ta đã hiểu rõ ta hồi sinh là vì ngươi, vì ngươi….” Ánh mắt thâm tình khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc, hắn ngắm nhìn người đàn ông tóc đen với khuôn mặt chưa từng thay đổi.
Trong không gian nhỏ hẹp, hết thảy đều trở nên hoang đường, Lê Khải Liệt dùng ánh mắt quỷ bí để nhìn Richard, “Như vậy thì sao? Mặc kệ ngươi là ai, ngươi đã giết người.”
Che trước mặt Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cắt đứt tầm mặt giữa hai người, con dao găm cổ xưa chuyển động giữa những ngón tay của hắn, ngọn lửa bập bùng trong đường hầm, lưỡi dao phản xạ sát khí dưới đáy mắt.
Reid bị lời nói của Lê Khải Liệt thức tỉnh, mặc kệ người trước mắt là ai thì vẫn là hung thủ giết người, nhưng Ried không có cách nào bóp cò súng, nồng độ xăng ở trong này rất cao, chỉ cần đạt đến hàm lượng một trăm gram trên một mét khối trong không khí mà gặp phải lửa thì sẽ nổ tung….
“Reese W. Locke, buông xuống bật lửa trên tay của ngươi, ngươi muốn giết cả người mình yêu hay sao?”
Ánh mắt của đặc vụ liên bang khiến người ta rất sợ hãi, nhưng Richard đã sớm mất đi cảm giác sợ hãi nên hắn cũng không bị khiếp đảm bởi ánh mặt của Reid, ngược lại hắn còn mỉm cười giống như Reid vừa nói một chuyện vớ vẩn, “Đặc vụ Reid, ngươi là người thông minh, ngươi luôn tình nghi tất cả mọi người, chẳng lẽ ngươi không phát hiện điểm đặc biệt của Wirth hay sao? Hắn làm sao có thể chết được, cho dù tất cả các ngươi bị chết cháy thì hắn cũng sẽ không chết, hắn sẽ sống sót, chỉ cần ta giết thêm hai mạng người nữa thì ta cũng sẽ bất tử giống như hắn.”
“Ngươi mơ mộng hão huyền đã quá đủ!” Lưỡi dao phóng đi cùng với giọng điệu vừa nóng nảy lại vừa lạnh lùng. Dao găm trong tay của Lê Khải Liệt phóng về phía Richard.
Không ai biết Lê Khải Liệt đã học được kỹ năng chiến đấu xuất sắc như vậy từ nơi nào, ngay cả Vu Duy Thiển cũng chưa từng hỏi đến, nhưng hắn biết rõ thân thế của Lê Khải Liệt đã tạo thành ảnh hưởng đối với người này như thế nào, những gì Lê Khải Liệt lĩnh hội đều vượt quá phạm vi hiểu biết của một minh tinh, tựa như bây giờ, con dao găm phóng ra từ trong tay của Lê Khải Liệt với tốc độ như tia chớp, mũi dao ghim vào vai trái của Richard, nếu không phải hắn dùng tay để ngăn cản thì con dao chắc chắn sẽ trúng ngay tim.
“Không – ngươi không thể giết được ta! Ta sẽ bất tử! Cùng với Wirth sống suốt đời! Ha ha ha ha…” Sau khi Richard kêu lên một tiếng thảm thiết thì lại cười thật to, bản chất cờ bạc của Lê Khải Liệt hiển lộ rõ ràng ngay giờ phút này, chỉ cần cái bật lửa trong tay Richard rơi xuống thì nơi này sẽ trở thành biển lửa, hắn có thể là người đầu tiên bị nổ banh xác, nhưng hắn vẫn nhào lên, khi tay của hắn chuẩn bị chụp được cái bật lửa thì trên đỉnh đầu của bọn họ bỗng nhiên tỏa sáng.
“Phía dưới quả nhiên có người! Ta đã nói ta không có nghe lầm mà!” Ván cửa trên đỉnh đầu được mở ra, Lena giơ lên ngọn nến không biết tìm được từ nơi nào ở phòng chứa bí mật, ba cây đèn cầy màu trắng cấm vào giá đỡ nến bằng bạc, ánh sáng u ám lúc sáng lúc tối, hai bên là Calgary và Owen, mỗi người đều tự nâng lên một bên của ván cửa.
Bên dưới có người nói chuyện, có người cười lớn, người ở phía trên làm sao lại không phát hiện? Khi Calgary và Owen vẫn còn đang mất tập trung thì Lena là người đầu tiên phát hiện động tĩnh phía bên dưới, nàng bảo bọn họ vào phòng chứa bí mật rồi cẩn thận xem xét mặt đất, nhưng bọn họ lại không biết có cái gì đang nghênh đón bọn họ khi tấm ván được mở ra.
Richard bụm miệng vết thương rồi từ phía dưới nhảy lên, Lena sợ hãi kêu lên một tiếng, giá đỡ nến trong tay bị cướp mất, một cánh tay bóp chặt cổ của nàng.
Cái bật lửa rơi vào tay của Lê Khải Liệt, nhưng Richard cũng cuớp được giá đỡ nến trên tay của Lena, hơn nữa lại bắt nàng làm con tin, ma trận màu đỏ sẫm trên mặt đất trong phòng chứa bí mật vẫn lan tỏa mùi hôi thối của máu tanh, Richard kéo Lena vào trong trận.
“Thật xin lỗi, ta cũng chỉ là bị ép buộc, muốn ở lại trên đời thì nhất định phải tiến hành nghi thức này.” Hắn giống như một quý ông lịch sự, dịu dàng nói với Lena như vậy, nhưng cánh tay đang bóp cổ nàng lại không ngừng siết chặt, sau đó hắn choàng tay qua cổ Lena rồi rút ra lưỡi dao trên vai trái, cầm con dao nhuốm máu chỉa vào cổ của Lena.
“Con của ác quỷ?!” Sau khi Calgary nhìn thấy rõ ràng hình dáng của Richard thì liền run rẩy nói nhỏ, lúc này Owen bất chấp quan hệ ngượng ngập giữa hai người, hắn lập tức truy vấn, “Con của ác quỷ là sao? Hắn là ai?”
“Ta nói rồi, linh mục nhậm chức trước kia đã cảnh cáo ta phải trông chừng ngôi mộ của nhà W. Locke, bọn họ đang tiến hành nghi thức tà ác, ác quỷ sẽ được triệu hồi, ta đã từng điều tra về thi thể bị đánh cắp, thiếu niêu chết vào năm 1885 có khuôn mặt giống như vậy….” Kỳ thật Calgary đã từng gặp Richard, nhưng hắn chỉ biết người này gọi là Reese, là cậu chủ của W. Locke ở thế hệ này, nhưng hiện tại nhìn thấy đối phương thì lại tưởng là xác chết sống dậy, tuy nhiên trông có vẻ lớn hơn thiếu niên đã chết từ hồi xưa rất nhiều.
“Hắn là Reese W. Locke, hắn bị điên rồi, sau khi rời khỏi gia tộc W. Locke thì hắn dùng tên giả là Richard để lẫn vào cục cảnh sát, hắn xem chính mình là người đã chết ở năm 1885, hắn chính là hung thủ ma cà rồng trong vụ án mạng liên hoàn chấn động cả nước Mỹ, hắn tự phẫu thuật chỉnh hình cho mình, là người đã tấn công Sharon Swift, lấy máu người để hoàn thành cái gọi là nghi thức.”
Reid giải thích với bọn họ, lý trí phủ định kết luận hoang đường của linh mục Calgary, họng súng nhắm thẳng về phía Richard, ném chuột sợ vỡ bình, hắn cũng không dám tùy tiện nổ súng.
“Đặc vụ Reid, ta có thể tin tưởng ngươi hay không?” Lena đột nhiên hỏi như vậy, nhịp tim của nàng đập kịch liệt, nhưng trong thời khắc mấu chốt này mà nàng có vẻ vẫn rất bình tĩnh, Reid gật đầu, “Xin yên tâm, ta sẽ bảo đảm an toàn của ngươi.”
Hắn nghĩ rằng Lena muốn xin hắn quan tâm đến an toàn của nàng, nhưng không ngờ nữ minh tinh này lại mạnh mẽ hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn hắn, “Ai cần ngươi bảo đảm! Ta muốn ngươi tìm một góc độ thích hợp để nổ súng! Sẽ không giết ta nhưng có thể bắn chết người đàn ông ở sau lưng ta! Ngươi có làm được hay không?”
Sắc mặt của Reid trở nên cứng đờ, Richard ở phía sau Lena dùng lực đè dao vào cổ của nàng, “Nói thêm một câu nữa thì ta sẽ lập tức giết chết ngươi!”
Lena vẫn còn muốn nói nữa, biểu tình cứng ngắc của Reid rốt cục bảo trì không được, nàng thật sự nghĩ rằng Richard sẽ không xuống tay với nàng hay sao? “Con đàn bà này! Câm miệng cho ta! Cảnh sát không thể nổ súng đối với con tin!”
Lena quả thật không còn tiếp tục lên tiếng, con dao trên tay của Richard ấn vào cổ của nàng, nàng cảm thấy máu tươi bắt đầu chảy ra. Khi Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đi lên từ đường hầm thì tình huống đã lâm vào cục diện bế tắc. Lê Khải Liệt đột nhiên mở miệng, “Giết thêm hai người nữa thì ngươi có thể hoàn thành nghi thức, ngươi có thể đạt được bất tử?”
“Thật nực cười.” Hắn không tiến lên nhưng ánh mắt lại lộ ra cảm giác áp bách rất nặng nề, “Ngươi luôn miệng nói yêu vậy mà lại giết người để tiến hành cái gọi là nghi thức gì đó, trước tiên không tính đến việc chuyện này là hoang đường, ngươi tưởng là làm như vậy thì có thể khiến hắn cảm động?”
Hắn chỉ vào người đàn ông đang đứng lặng trong bóng đêm, Vu Duy Thiển rõ ràng khiến người ta cảm thấy sự tồn tại của mình nhưng lại luôn tạo ra cảm giác cách xa đám đông, “Richard? Reese?” Lê Khải Liệt nhún vai, lộ ra nụ cười giống như dã thú, “Sao cũng được, mặc kệ ngươi là ai, những gì ngươi làm đều là sai trái, muốn có được tâm của người đàn ông này mà ngươi lại làm chuyện sai trái. Ta rất mừng vì tình địch của ta cũng chỉ là như vậy, không, ngươi không xứng làm tình địch của ta.”
————
P/S: Cái bạn Richard/Reese này khùng quá nha, ai bắt bạn ấy vào nhà thương điên đi @[email protected], cho chạy long nhong như vậy hại người quá.