Có người đang tiếp cận về phía bọn họ, Supuringu Ishisuke ngã xuống đất, lực lượng của trận pháp yếu bớt. Lúc đầu Reid tưởng là đội đặc nhiệm của hắn đã đuổi đến, nhưng sau khi nghe Senzou nói câu kia thì hắn không dám sơ suất, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Ngoại trừ hỗn chiến xung quanh thì những người giao chiến trong trận đều phân tâm lưu ý, chỉ có Lê Khải Liệt không hề liếc mắt một cái, mặc kệ người đến là ai cũng không thể ngăn cản động tác của hắn.
Máu tươi bắn ra tứ phía, phá tan màn sương mù, cơn thịnh nộ càng khiến động tác của hắn nhanh hơn, giống như bóng ma, bốn người bao vây trận pháp nhìn thấy Supuringu Ishisuke ngã xuống đất khiến bọn họ vô cùng khiếp đảm, cảm giác như bị hoa mắt, chỉ nhìn thấy bên trong lớp sương mù dày đặc có một đôi mắt thú vàng óng cực kỳ dữ tợn, nhanh đến mức không kịp phản ứng, vòm miệng đang niệm chú của bọn họ liền bị rách toạc.
Cổ họng cất lên tiếng kêu thảm thiết, từng đoạn lưỡi rơi xuống đất, toàn bộ phần cằm bị giựt đứt, máu tươi bắn tung tóe, người ngã xuống đất lộ ra phần xương cổ chỉa lên phần cằm đã bị mất, một nửa đầu người bị xé nát đang lăn lông lốc dưới đất, hai tay của Lê Khải Liệt nhiễu máu, nụ cười mang theo một màu đỏ sẫm, trong bão tuyết, mọi người nhìn thấy nụ cười của ác quỷ.
Những người đang chiến đấu xung quanh bao gồm quân đội của hoàng gia Hashim, cho dù biết hoàng tử thuộc phe của bọn họ, cũng như bọn họ sẽ không chống lại hắn, nhưng lúc này vẫn nhịn không được mà rùng mình, huống chi là kẻ địch.
Cảnh tượng trước mặt như địa ngục, đám người đang đi đến từ bên trong rừng cây đều sững sờ dừng lại tại chỗ.
Reid quay đầu sang thì nhìn thấy có một ông lão đã quá tuổi sáu mươi đang dẫn đầu, tuổi già sức yếu, lưng còng, tay chống gậy, theo tư thế của người nọ thì cũng biết đế đến được nơi đây cũng không phải chuyện dễ đối với hắn.
“Tất cả đều dừng tay cho ta.” Từ trong màn sương mù vang lên một giọng nói tựa hồ là đã quen ra lệnh, Supuringu Issei thấy ông lão kia đã đến thì vội vàng tiến lên nghênh đón, “Cụ đã đến! Ishisuke đại nhân–”
Không cần hắn nói thì tất cả mọi người đều nhìn thấy Supuringu Ishisuke đã ngã trên mặt đất. Người đến chính là người có niên kỷ lớn nhất của Supuringu, là người giỏi thuật âm dương nhất, tộc trưởng của gia tộc Supuringu Michiyoshi được người dìu lên phía trước, đảo mắt qua cảnh tượng ở trước mặt một vòng.
Không cần hỏi là ai làm, chỉ có một người với đôi tay đẫm máu, trong vùng đất phủ đầy tuyết trắng chỉ có người này tỏa ra hơi thở uy hiếp khiến người ta cảm thấy sợ hãi, cũng chỉ có người này không hề liếc nhìn bọn họ.
Lê Khải Liệt giết chết những tên âm dương sư rồi nhanh chóng nhảy vào trận pháp, đỡ lấy Vu Duy Thiển đang ngã xuống, “Còn sống thì nói cho ta biết! Ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta biết! Ngươi đã hứa với ta là ngươi sẽ sống! Ngươi muốn nuốt lời hay sao?”
Uy hiếp một cách hung tợn, nhưng trong giọng điệu hung ác khó che giấu một phần run rẩy, toàn thân của Vu Duy Thiển đã cứng ngắc, hắn không có phản ứng, mái tóc rối tung che khuất khuôn mặt, Lê Khải Liệt dường như đã mất can đảm để chạm đến Vu Duy Thiển, “Duy–”
Thử hô một tiếng, hắn ôm lấy Vu Duy Thiển từ trong băng tuyết, toàn bộ mặt đất bị tuyết bao phủ đã không còn màu trắng tinh như ban đầu, lúc này đã trở nên lầy lội vì bị giẫm đạp trong cuộc hỗn chiến, người đàn ông vừa dùng phương thức ác độc để giết người thì hiện tại lại có vẻ không thể đứng thẳng, miễn cưỡng đứng yên giữa mặt đất lầy lội, miễn cưỡng duy trì nụ cười quỷ dị, khóe miệng run rẩy, đẩy ra mái tóc trên mặt của Vu Duy Thiển.
“Hắn thoạt nhìn quả thật như một xác chết…” Huyết sắc trên mặt của Lê Khải Liệt biến mất, chậm rãi nói ra câu này, bất giác bầu không khí nổi lên một loại cảm xúc khiến người ta bất an, Vivian đứng dậy, nàng lảo đảo bước đến, “Sẽ không! Wirth vẫn có thể cứu được! Có ta ở đây thì làm sao có thể để cho hắn chết!”
“Vậy cứu hắn đi! Bằng bất cứ giá nào! Máu của bọn họ có đủ sử dụng hay không? Nếu không đủ thì để ta tiếp tục giết người.” Giọng nói càng bình tĩnh thì càng khiến người ta run sợ, tiếng vang nhẹ nhàng chấn động giữa không gian trống trãi, tựa như truyền đến từ bên trong rừng rậm.
Lê Khải Liệt nhe răng cười một cách điên cuồng, hắn liếm vết máu trên đầu ngón tay, đôi mắt thú màu vàng óng giống như bị bịt kín bởi một lớp sương máu.
Trước mắt chính là tế phẩm, kẻ địch không phải là con người, bọn họ bất quá chỉ là thứ để cung cấp máu, chỉ cần Vivian cần thì Lê Khải Liệt có thể lập tức lấy máu của bọn họ mà không hề do dự.
“Người của Davila cần là máu của người sống, máu còn tươi, trước tiên ngươi đừng ra tay Leo, đừng để cho huyết thống Claudy khống chế ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên những gì Wirth nói với ngươi rồi hay sao?” Cất giọng nhắc nhở, Vivian cũng hỗn loạn, “Nếu ngươi bị thương thì khi Wirth tỉnh lại sẽ không tha cho ngươi!”
Nàng rốt cục nên cứu ai, nhắc nhở ai? Đồng tử màu lam tím khuếch trương, kỳ thật nàng cũng không quá thanh tỉnh, đã sớm mất kiên nhẫn, mùi máu tươi ở đây….
Lê Khải Liệt nhớ đến chuyện mà hắn đã hứa, sát ý đang sôi trào rốt cục bình ổn một chút, việc cấp bách là cứu Vu Duy Thiển trước, “Ngươi xem cho hắn trước đi!” Hắn bế Vu Duy Thiển đi đến bên cạnh.
“Nếu Wirth chết thì chúng ta cũng sẽ tiêu đời, đây là ta nói thật, đặc vụ Reid.” Từ phía xa dưới tàng cây truyền đến tiếng nói chuyện, Bode là người hiểu rõ nhất tình thế hiện tại của tất cả mọi người, trong khi Reid lại mơ hồ, “Ngươi nói cái gì?”
“Hai người nơi đó là người của Claudy và Davila, ngươi tự suy nghĩ đi.” Chỉ để ý đến an toàn của Eve, Bode không hề tham dự vào, Eve ở trong lòng hắn đang mở to mắt nhìn đám người chia ra thành hai phe, nàng không hề chớp mắt.
Claudy và Davila cùng liên thủ sẽ tạo ra hậu quả gì, “Có xem phim điện ảnh hay chưa? Cái này giống như người sói và ma cà rồng cùng liên thủ.” Dùng điện ảnh để nêu ví dụ, Bode bổ sung một câu như vậy.
“Claudy…..Đây là Claudy! Vì sao không có ai báo cho ta biết Claudy vẫn còn có người? Senzou! Vì sao nơi này có người của Davila?” Nghe thấy bọn họ đối thoại, cho dù không biết tiếng Anh cũng có thể nghe được hai chữ quan trọng Claudy và Davila, Supuringu Issei trừng đôi mắt ti hí của mình, vừa tức giận vừa lo sợ.
Cũng đã tồn tại từ lâu trong lịch sử, gia tộc Supuringu lại cất giấu dã tâm, làm sao bọn họ không biết Claudy, mặc dù cho đến nay Senzou vẫn luôn hời hợt đối với sự tồn tại của Lê Khải Liệt, hầu hết mọi người của Supuringu đều biết về gia tộc có lịch sử lâu đời và cũng đã suy tàn kia, tuy nhiên bọn họ lại không biết ở đây còn có người Davila.
“Các ngươi muốn ta đi đoạt lấy lực lượng của hậu nhân Vu tộc, ta không thành công, ta dùng thuốc đồng hóa để bù lại, hiện tại hai thứ đều đã đến tay, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, hơn nữa hoàn thành rất tốt, Ishisuke đại nhân cũng đã nói như vậy.” Supuringu Ishisuke được nhắc đến bằng một giọng tôn kính, lúc này người nọ đã hoàn toàn thay đổi, toàn thân máu me nằm dưới đất, Senzou chỉ vào hắn, vẫn lễ độ và cẩn thận như trước.
Sắc mặt của Supuringu Issei hết trắng lại xanh, không biết là kinh ngạc hay sợ hãi, “Hay cho ngươi Senzou, đừng quên ngươi cũng là người của gia tộc Supuringu! Cụ đã đến, còn không giao thuốc đồng hóa ra đây!”
Những người được xưng là âm dương sư chỉ là thân tín dưới quyền của Supuringu Ishisuke mà thôi, so với những âm dương sư chân chính trong quá khứ thì những người này hoàn toàn kém xa, nay Supuringu Ishisuke không thể sống nổi, còn lại bốn người cũng đã bị Lê Khải Liệt một phát đánh chết, lúc này gia tộc Supuringu không thể không cân nhắc lực lượng của kẻ địch một lần nữa, mà cũng ngay lúc này mới biết thân phận của đối phương.
Supuringu Michiyoshi cũng không biết nói cái gì cho phải, tiếng ho của hắn vô cùng đột ngột trong bầu không khí lạnh lùng tràn ngập sát khí, “Các ngươi còn chưa cam tâm hay sao? Thời đại của chúng ta đã trôi qua, vì sao các ngươi không chịu yên ổn làm việc ở Supuringu, không nên gây ra những chuyện như vậy?”
Bị tộc trưởng chỉ trích làm cho mọi người của Supuringu đều cúi đầu, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều đồng ý với lời nói của hắn, kiêng kỵ Lê Khải Liệt còn ở cách đó không xa, xung quanh còn có kẻ địch cho nên Supuringu Issei để cho thân tín đứng phía trước bảo vệ hắn, sau đó mới nói, “Cụ, cụ đã từng hưởng thụ oai phong, còn chúng ta thì không cam lòng a, Supuringu của chúng ta rõ ràng có lực lượng hùng mạnh như vậy, vì sao còn phải nghe lời kẻ khác?”
Dục vọng và dã tâm đã sớm làm hắn hồ đồ, trong đầu chỉ nhét đầy ý niệm mãnh liệt. Supuringu Michiyoshi nhìn con cháu mà lắc đầu, “Có được thuốc đồng hóa thì có thể khống chế mọi người? Ta không tin, cho dù là thật sự thì ta cũng không có hứng thú, vì dã tâm của các ngươi mà khiến nhiều người chết như vậy, gia tộc Supuringu cho đến nay chưa từng chết nhiều người như thế, các ngươi có chắc chắn sẽ đạt được thứ mà các ngươi muốn hay không?”
“Cụ đã lớn tuổi, lo trước lo sau là chuyện hiển nhiên, chuyện này cứ giao cho chúng ta là được!” Bề ngoài thì cung kính, nhưng Supuringu Issei lại ra hiệu cho những người ở sau lưng của Supuringu Michiyoshi.
Bọn họ lập tức dìu Supuringu Michiyoshi đi, kỳ thật không cần hắn lên tiếng, gia tộc Supuringu thay mới đổi cũ, suy nghĩ của người già và người trẻ có khác biệt rất lớn, đây là tranh chấp quyền lực, Supuringu Issei không hề có cảm giác gì đối với cái chết của Supuringu Ishisuke, cũng bởi vì mặc dù Supuringu Ishisuke bị bọn họ lợi dụng để thu hoạch lực lượng nhưng Supuringu Ishisuke lại trung thành với Supuringu Michiyoshi,
Thuốc đồng hóa mới là mục đích cuối cùng, hiện tại không có ai bận tâm vì sao trận pháp của Supuringu Ishisuke không thu hồi đủ lực lượng, vì sao hậu nhân của Vu tộc lại chịu không nổi một kích như thế, ngay khi bọn họ đối thoại với nhau thì Lê Khải Liệt đang ôm Vu Duy Thiển mà chờ Vivian chẩn đoán.
Tuyết lại bắt đầu rơi, sắc trời cũng từ sáng trưng trở nên u ám, nếu đến buổi tối mà vẫn còn ẩu đả ở nơi này thì đối với đôi bên đều rất bất lợi, bất quá trước khi màn đêm buông xuống, ánh sáng phản xạ trên tuyết cũng đủ duy trì độ sáng, chẳng qua không biết trận chiến này sẽ duy trì đến khi nào, không ai có thể đoán trước.
Supuringu Issei đang đợi Senzou giao ra thuốc đồng hóa, gia tộc Supuringu tranh chấp với nhau giúp cho bọn người của Lê Khải Liệt có một chút thời gian, trong tuyết còn có thể nhìn thấy vỏ đạn, vừa rồi song phương đều có người chết, trên thi thể cũng có máu tươi, Ka Zhaye biết hoàng tử của bọn họ cho đến nay vẫn có thể kiên nhẫn là vì Vivian vẫn chưa mở miệng.
Nàng đang xác nhận sinh tử của Vu Duy Thiển, một khi nàng mở miệng nói ra cái gì thì…
“Hắn thế nào?” Đôi mắt đỏ ngầu càn quét lên mình của những con mồi ở cách đó không xa, Lê Khải Liệt không đợi Vivian trả lời, bỗng nhiên nhận thấy ngón tay của Vu Duy Thiển giật giật, nhịp tim sắp đình chỉ bỗng nhiên khôi phục, “Duy!” Hắn nhẹ nhàng vuốt mặt Vu Duy Thiển.
Trong lúc mê man Vu Duy Thiển nghe được tiếng quát to của Lê Khải Liệt, hắn dùng sức mở mắt “Đừng quát vào lỗ tai của ta, ồn ào quá.” Chưa từng nếm mùi như vậy, ngay cả động tác đơn giản như mở to mắt mà cũng phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể làm được.
Ngữ thanh quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, Lê Khải Liệt thiếu chút nữa đã vui quá mà phát khóc, “Ngươi còn sống!” Hắn kề sát vào mặt của Vu Duy Thiển, dùng sức hôn xuống đôi môi khô khốc của đối phương.
Vu Duy Thiển cũng muốn biết hiện tại mình biến thành cái gì, hắn không ngờ mình còn có thể sống sót, có lẽ nên quy công cho Vivian một lần nữa lại phải hy sinh, bất quá hiện tại chuyện mà hắn muốn làm nhất cũng giống Lê Khải Liệt, dùng môi và lưỡi cùng hô hấp đi cảm thụ đối phương, hắn không cần biết tình huống hiện tại của mình như thế nào.
Tuyết rơi dừng trên người, hóa ra là có cảm giác, tuyết lạnh làm cho nhiệt độ trên người của Lê Khải Liệt càng thêm ấm áp, cơ thể của Vu Duy Thiển lạnh giống như băng, hắn bị Lê Khải Liệt ôm chặt vào lòng, giống như chỉ như thế mới làm cho nhiệt độ cơ thể quá thấp của hắn có thể khôi phục.
Vivian cảm thấy muốn khóc, nàng trừng mắt nhìn, Ka Zhaye cầm thanh mã tấu dính máu canh giữ phía sau bọn họ, bảo trì cảnh giác.
Súng của Reid đã hết đạn, vì để chuẩn bị tiếp tục chiến đấu nên hắn nhặt lên một thanh mã tấu bên cạnh một cái xác, vừa lặng lẽ lau vết máu vừa nhìn hai người kia.
Bông tuyết dừng trên tóc trên vai trên mặt của bọn họ, giống như có thể nghe thấy âm thanh tinh tế, tuyết trắng hòa tan trên mặt của Lê Khải Liệt, hóa thành giọt nước chậm rãi lăn xuống, người bị hắn ôm lấy thoạt nhìn không giống một người mà tựa như một cái xác khô.
Reid và Vivian không khỏi cảm khái, giờ phút này người đàn ông chỉ có thể bị Lê Khải Liệt ôm vào lòng, suy nhược đến mức này, từng cao ngạo như thế nào, từng mạnh mẽ như thế nào, Vu Duy Thiển lại có ngày hôm nay, còn Lê Khải Liệt lại biến thành như bây giờ.
Bạn đang �
Hắn thật sự không hối hận hay sao?
Kỳ thật Vu Duy Thiển hối hận, nhất là khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Supuringu Issei đang lóe lên ở sau lưng Lê Khải Liệt, khi người nọ rút ra khẩu súng từ trước ngực—
Ngay cả mở miệng để cảnh cáo mà hắn cũng không còn đủ sức.
………..
P/S: cái màn giết người của con sam hơi bị tởm @[email protected]