Vu Duy Thiển không nhìn hắn, tầm mắt chuyển đến chiếc túi ni lông màu đen, “Ta không thích bất luận kẻ nào lấy xác chết ra làm trò đùa.”
Sắc mặt của hắn nghiêm túc, khi nói ra những lời này biểu hiện rất rõ sự khó chịu, mặc dù hai tay đút vào túi áo, tư thế đứng thẳng cũng không cương cứng, nhưng Lê Khải Liệt vẫn có thể cảm nhận được tâm tư lúc này của Vu Duy Thiển lộ ra một chút trầm trọng.
“Đừng khẩn trương như vậy.” Lê Khải Liệt có ý đồ giảm bớt sự căng thẳng trong bầu không khí hiện tại, hắn vỗ lên lưng của Vu Duy Thiển, “Ngay lúc này ngoại trừ nói giỡn thì còn có thể làm được cái gì? Nếu bên trong là một cái xác thì đến lúc đó chúng ta muốn cười cũng không kịp, vì sao không thể thả lỏng một chút trước khi vẫn chưa xác định? Duy, ngươi thật nghiêm túc.”
“Thật có lỗi, ta không biết tận hưởng lạc thú trước mắt như ngươi.” Vu Duy Thiển thờ ơ đối với lời nói của Lê Khải Liệt, hắn thối lui hai bước, ra hiệu cho Lê Khải Liệt, “Mở nó ra, nhìn xem bên trong có cái gì.” (nữ vương thụ o_o)
Là một siêu sao, Lê Khải Liệt làm sao lại đi làm ra chuyện như vậy, lục lọi trong một đống rác rưởi ở phía sau ngõ hẻm? Nếu là trước kia khi vẫn chưa quen biết Vu Duy Thiển thì thái độ của hắn tuyệt đối sẽ không phối hợp giống như bây giờ.
Mà hiện tại, đồng tử che giấu sự hung ác và nham hiểu đang chuyển động một chút, ánh mắt của hắn trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm vào túi ni lông ở trước mặt, hắn bước lên phía trước rồi mở ra một góc túi ni lông.
Những tiếng sột soạt vang lên, một góc ẩm ướt của túi ni lông được mở ra, lồ lộ một hình hài nặng nề, giống như bị xé nát, mùi hôi thối của máu tanh hỗn hợp với mùi đặc trưng của rác rưởi lập tức lan tràn, mấy tên lang thang trước kia bỏ chạy nhanh như vậy xem ra cũng không phải bởi vì hai người bọn họ tiếp cận.
“Bây giờ có muốn chạy cũng không được.” Từ trên xác chết ở trong đống rác, Vu Duy Thiển đảo mắt một vòng khắp ngõ hẻm, lại nhìn thấy từ đằng xa có người đang đi đến, là Richard.
Cảnh sát rốt cục điều tra xong các dấu vết ở hiện trường, lúc này bọn họ lưu ý đến cửa sau ở bên ngoài, trong khi hắn và Lê Khải Liệt vẫn đứng ở đây, đối mặt với một xác chết đã chết nhiều ngày ở trong đống rác, cổ họng bị xé rách, lỗ thủng cực lớn lộ ra bộ phận thối nát ở bên trong cơ thể người, đôi mắt trừng lớn giống như bị một lớp bụi che phủ, trở thành hai luồng xám trắng.
Người chết là một người phụ nữ, mái tóc sậm màu rối bù cùng một ít chất bẩn bám vào với nhau, biểu tình hoảng sợ không nói nên lời, đôi mắt xám trắng nhìn chằm chằm vào hư không.
“Hey, là ai đó?” Richard từ đằng xa đi đến, sau khi thấy rõ là ai thì hắn liền lộ ra biểu tình vui sướng, “Wirth!”
Hắn lập tức lên tiếng chào hỏi, “Quán bar đóng cửa mấy ngày, ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi.” Lúc đầu hắn không phát hiện bên cạnh còn có một người nam nhân, bất quá ngay sau đó hắn phát hiện Lê Khải Liệt đang đứng bên cạnh Vu Duy Thiển, lập tức sắc mặt của hai người đều ngưng trọng.
“Đây là cái gì?” Richard là cảnh sát, hắn nhanh chóng phát hiện có điểm khác thường, tiếp theo hắn liền nhìn thấy một “cục rác” cực lớn, là một nữ nhân bị bỏ vào túi ni lông đặt bên cạnh đống rác.
“Ngươi thấy đó, đây là một cái xác.” Lê Khải Liệt trả lời không thể nói rõ là trả lời, trên thực tế hắn không muốn trả lời câu hỏi của Richard.
Richard cũng phát hiện Lê Khải Liệt không có thiện cảm đối với hắn, hắn lặng lẽ quan sát hai người đang đứng bên cạnh nhau, hơi lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng đang bận việc công, hắn phải đi xem xét xác chết kia, không có kinh ngạc nhưng lại rất tức giận, “Đây là trường hợp thứ tư!”
Hắn xắn lên tay áo màu lá cọ, nắm lấy mái tóc xoăn màu vàng của mình, dáng người cường tráng rất xứng với khuôn mặt hơi thoáng lộ ra vẻ ngại ngùng, hiện tại khuôn mặt này đang đỏ bừng, hết sức không cam lòng khi địa hạt do hắn quản lý lại một lần nữa xảy ra án mạng, hắn siết chặt nắm đấm, chống lại ánh mắt nghi vấn của Vu Duy Thiển.
“Đây là vụ án mạng thứ tư xảy ra gần đây nhất, thật sự bị đám phóng viên chết tiệt nói trúng, đây là án mạng liên hoàn, trong địa hạt do ta quản lý lại có một kẻ giết người liên hoàn!” Một đấm nện vào tường, sắt mặt của Richard trở nên vặn vẹo, thoạt nhìn đã không còn tâm tư đi lo lắng vì sao Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển lại xuất hiện tại nơi này.
Xác chết mất máu quá nhiều, lộ ra làn da trắng bệch, toàn thân như bị rút sạch máu, khô queo thối nát, vết thương ở trên cổ là vết thương trí mạng, nguyên nhân cái chết là do mất máu, không cần phải giám định pháp y thì Richard cũng có thể lập tức nhận ra.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Vu Duy Thiển nhìn ra ngoài, giao lộ đã bị cách ly, nhờ vụ bắn phá lúc trước mà bây giờ đám phóng viên đã sớm chờ đợi ở những nơi lân cận.
“Ta đưa cho hắn số điện thoại, có việc gì thì có thể gọi, chúng ta đi thôi.” Lê Khải Liệt kéo tay Vu Duy Thiển chuẩn bị rời đi, Richard vội vàng ngăn cản “Đợi đã!”
Cấp dưới của hắn đang bảo vệ hiện trường, tiếp theo còn có giám định viên pháp y sẽ đến đây, đương nhiên muốn thẩm vấn người đã phát hiện xác chết, mặc dù cũng không phải nóng lòng nhất thời nhưng Richard tựa hồ không muốn thẩm vấn vào một lần khác, hắn ngăn cản bọn họ, ba người lại quay về quán bar.
“Hy vọng trong khoảng thời gian này ngươi không gặp phải chuyện gì phiền toái.” Khi bắt đầu thẩm vấn, Richard nhìn lướt qua Lê Khải Liệt, những lời này có chứa ý tứ khác, bất luận kẻ nào cũng nhìn ra hắn quan tâm đến Vu Duy Thiển, hắn cũng chưa bao giờ che giấu.
“Ta rất ổn.” Thái độ của Vu Duy Thiển đối với Richard không thể nói rõ là lãnh đạm nhưng cũng không thân thiện, “Ngươi có vấn đề gì thì hỏi ngay đi, chúng ta không có thời gian.”
Nghe thấy hắn nói chúng ta, biểu tình của Richard trở nên cứng đờ, Lê Khải Liệt thuận thế vòng tay qua vai Vu Duy Thiển, tiếp theo lại bị một bàn tay gạt xuống không hề nể tình, “Ngươi không thể đứng thẳng để nói chuyện đàng hoàng được hay sao?”
Bạn đang �
Vu Duy Thiển không muốn để Richard hy vọng viễn vông, nhưng cũng không muốn làm cho người nào đó nhân cơ hội này mà được đằng chân lân đằng đầu. Lê Khải Liệt buông tay, không còn tiếp tục làm ra hành động thân mật, hắn đi đến mặt sau của quầy bar để tìm một gói thuốc lá, lại tùy tiện tìm một chỗ để ngồi xuống, “Xác chết là do chúng ta phát hiện, khi xảy ra vụ bắn phá thì chúng ta ở ngay phụ cận, còn cái gì khác muốn biết thì ngươi cứ hỏi đi.”
Những người khác đều đã lui ra ngoài, các phóng viên bị ngăn cản tiến vào hiện trường, xung quanh ồn ào lại làm cho nơi này thật im lặng, ngữ thanh của Lê Khải Liệt vang vọng trong không gian, hắn ngồi ở một góc, khuôn mặt mơ hồ bị làn khói trắng bao phủ, Richard kỳ thật có vô số vấn đề muốn hỏi nhưng bất quá đều là về Vu Duy Thiển, hắn rất muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao Vu Duy Thiển lại đột nhiên biến mất, rồi bây giờ lại cùng Lê Khải Liệt xuất hiện.
Lấy ra một bản ghi chép từ trong túi, Richard bấm bút, cúi đầu nhìn quyển sổ trên tay, “Các ngươi….khi các ngươi cùng nhau phát hiện xác chết, cụ thể là mấy giờ? Vì sao lại đến nơi này, vụ bắn phá vừa rồi có liên quan đến các ngươi hay không?”
“Ngươi như vậy đúng là không có biện pháp khiến hắn động lòng.” Xuyên qua làn khói trắng, tiếng cười của Lê Khải Liệt rõ ràng mang theo vài phần trêu chọc. Richard lập tức ngẩng đầu lên, tựa hồ bị nói trúng mà có vẻ chật vật, ánh mắt nhất thời trở nên hung hăng, “Ngài Leo, ta đang thi hành công vụ.”
“Ta rất phối hợp, không phải hay sao?” Đứng dậy, Lê Khải Liệt đi đến bên cạnh Vu Duy Thiển đang đứng ở quầy bar, hắn chống tay lên quầy bar, cánh tay mở ra đem người bên cạnh tiến vào trong lòng của mình, trên mặt tuy rằng mang theo ý cười nhưng làm cho người ta phát hiện không ra vài phần khoái trá trong đó.
Cây bút trong tay Richard hơi hơi run rẩy, hắn cũng đã xem tin tức, rốt cục không thể nhịn được mà liền hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Wirth! Chẳng lẽ ngươi và hắn thật sự…..”
“Quan hệ của ta và hắn không liên quan đến vụ án lần này.” Vu Duy Thiển cắt ngang vấn đề của Richard, nhìn xung quanh một vòng, nếu muốn mở cửa kinh doanh thì thật sự phải trang hoàng một chút.
Richard thở dài, ngọn đèn từ trên trần nhà tỏa ra ánh sáng êm dịu, chiếu sáng toàn bộ quán bar, vết thương trên môi của Vu Duy Thiển không thể che giấu dưới ánh sáng như vậy, bờ môi sưng đỏ, có dấu vết bị cắn, chính bản thân hắn tựa hồ không phát hiện, Richard lại nhìn sang bên kia, Lê Khải Liệt cũng giống như hắn.
“Được rồi, ta muốn biết tiến trình của sự việc, các ngươi có nhận thức được người chết hay không?” Trầm mặc trong chốc lát, câu hỏi của Richard phá vỡ bầu không khí quái dị, hắn nhượng bộ là vì vụ án lần này không phải nhỏ, “Không thể tiếp tục giấu diếm được nữa, giới truyền thông sẽ truy đuổi vụ này, hy vọng các ngươi có thể cung cấp manh mối hữu ích.”
Đánh tiếc, bọn họ đều không biết người phụ nữ kia là ai, không người nào có thể đưa ra đáp án, chuyện này đương nhiên không phải Vivian làm, như vậy ai đã cắt cổ họng người chết, rút đi nhiều máu như vậy, chuyện này chỉ có thể giao cho cảnh sát điều tra, đây là vụ án có quy mô lớn, có thể tưởng tượng được gánh nặng trên vai của Richard là như thế nào.
Lại hỏi thêm vài vấn đề, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt lần lượt khai báo, làm giảm đi không ít nội tình của vụ án, Lydia thiếu chút nữa bị bắt cóc, đây có thể phân loại là một vụ án bắt cóc bình thường, dù sao nàng cũng là công chúa, không ít người có mưu đồ bắc cóc tống tiền, Richard nhanh chóng chấp nhận loại suy đoán này, tiếp theo là vụ án mạng.
“Dù sao cũng giấu không được, để ta nói trước, án mạng lần này rất kỳ lạ, người chết đều là nữ giới, đều bị rút đi một lượng máu lớn, cơ hồ là toàn bộ máu trên cơ thể, ngoại trừ như vậy thì các nàng không có quan hệ với nhau, cũng không bị tổn thương ở những chỗ khác, thoạt nhìn là đột nhiên bị sát hại.” Richard rầu rĩ bước đi thong thả trước mặt bọn họ, lại nhìn sang Vu Duy Thiển, “Không ngờ lần này người phát hiện lại chính là ngươi, hơn nữa xác chết lại xuất hiện gần quán bar của ngươi, lúc trước ngươi có phát hiện điều gì đặc biệt hay không? Bất cứ điều gì dị thường cũng được.”
Vu Duy Thiển nhớ đến mấy chữ bằng máu, Lê Khải Liệt cũng giống hắn, rốt cục bọn họ đem chuyện này nói cho Richard, biết được manh mối mới, Richard có vẻ rất cao hứng nhưng biết địa điểm là ở nhà của Vu Duy Thiển thì biểu tình lại trở nên kỳ quái, có một chút lo lắng, có một chút tức giận.
Trước khi rời đi, vài người bước ra cửa, phóng viên bên ngoài chen chúc mà vào, mặc dù Lê Khải Liệt đã thay đổi quần áo nhưng hắn vẫn bị nhận ra. Trong hỗn loạn, Richard cùng các cảnh sát khác bảo vệ trật tự, đèn flash của máy camera không ngừng lóe lên, Lê Khải Liệt bị đám người vây quanh, cánh tay bỗng nhiên bị giữ chặt.
“Ngài Leo, theo ta biết ngài không có hứng thú đối với nam nhân.” Richard giúp Lê Khải Liệt ngăn cản đám phóng viên, chăm chú chờ đợi hắn đáp lại, Lê Khải Liệt chỉ nhún vai, “Đúng vậy, ta đương nhiên chỉ yêu nữ nhân.”
“Như vậy….” Cặp mắt của Richard trở nên sáng ngời, nhưng bỗng nhiên Lê Khải Liệt lại dùng đôi mắt thâm trầm nhìn Vu Duy Thiển đang đi ở phía trước, “Nhưng nếu có người đặc biệt thì thế nào?”
Đối với câu trả lời không khác gì khiêu khích của Lê Khải Liệt, Richard lập tức bị chọc giận, “Wirth không phải đồng tính, ngươi đừng hòng chiếm giữ hắn!”
“Chiếm giữ hắn? Hóa ra ngươi cũng có suy nghĩ này?” Lê Khải Liệt nhìn chăm chú người nam nhân đang đi phía trước, Vu Duy Thiển không hề quay đầu lại, tựa hồ tuyệt tình đến mức hoàn toàn quên lãng sự tồn tại của hắn, tuy rằng hắn đã nghe Vu Duy Thiển chính miệng thừa nhận một việc, nhưng hiện tại hắn lại không hề cảm thấy nắm chắc.
“Hắn sẽ không yêu ngươi, ngươi đừng nghĩ rằng mình đặc biệt, ngươi căn bản không hiểu hắn.” Richard cũng nhìn về bóng dáng kia giống Lê Khải Liệt, “Hắn chưa từng nói với người khác về quá khứ của mình, ngươi thậm chí cũng không thể có được đáp án từ hắn, cho dù ngươi có thử thì kết quả cũng vẫn giống nhau.”
Lê Khải Liệt giận tái mặt, Richard nói đúng, mặc dù đến bây giờ quan hệ giữa hắn và Vu Duy Thiển không phải bình thường, nhưng cho đến nay ngoại trừ sự bất tử kỳ dị mà Vu Duy Thiển có được thì hắn hoàn toàn không biết một thứ gì khác từ Vu Duy Thiển.