Ở lần đầu tiên Bode nhìn thấy Vu Duy Thiển liền nhắc đến truyền thuyết, mà bởi vì thân phận của Lê Khải Liệt đặc biệt, trong khi Bode là một nửa người dưng nhưng lại biết về bí mật của gia tộc Claudy còn rõ hơn hắn, vì Lê Khải Liệt căn bản không sống tại nơi đó dù chỉ một ngày.
“Thật là kỳ quái, vì sao ngươi lại đột nhiên muốn biết chuyện này? Không phải người đang ở trong tay của ngươi hay sao? Bảo ngài Wirth tự mình nói với ngươi không phải tốt hơn hay sao?” Bode thử hỏi, ngữ khí của Lê Khải Liệt trong điện thoại dường như không có vẻ bình tĩnh.
Cách thức nói chuyện của Lê Khải Liệt là luôn tự xem mình làm tâm điểm, lại tùy tiện, tựa hồ chuyện có lớn thế nào cũng không thể khiến hắn coi trọng, cuồng vọng y hệt một tên côn đồ, đương nhiên đó chỉ là biểu hiện giả dối, bản tính chân thật của hắn tuyệt đối không chỉ như vậy, cũng không phải người ngoài có thể nhìn ra được, nếu không thì gia tộc Claudy sẽ không hết cách với hắn như thế.
“Đáp án.” Chỉ đơn giản hai chữ, chứng tỏ Lê Khải Liệt đã mất đi kiên nhẫn, mà khi hắn mất đi kiên nhẫn thì có nghĩa người khác phải nghe lời hắn, ít nhất Bode không muốn chọc giận Lê Khải Liệt.
Bị hai chữ kia gây kinh hãi, Bode lấy lại tinh thần, “Kỳ thật cũng không phải chuyện gì quan trọng, chẳng qua trước đây ta có nghe nói ở phương Đông có người có năng lực thần bí, bọn họ có thể làm được rất nhiều chuyện mà người bình thường không làm được, ân….Ta nghĩ đó là pháp thuật linh tinh gì đó, tóm lại ngươi cũng biết mọi người ở nơi đó rất thần bí, bọn họ sẽ không hé ra một lời đối với bí mật của mình….”
“Bode, ta không muốn nghe ngươi nói nhảm.” Lê Khải Liệt siết chặt điện thoại, ánh mắt như muốn xuyên thủng cánh cửa, phòng khách bên ngoài vẫn lặng yên không một tiếng động, tựa như Vu Duy Thiển căn bản không ngồi ở nơi đó.
“Là ta chưa nói hết mà, ngươi có thể kiên nhẫn một chút có được hay không.” Bode than thở một tiếng, đành phải nói nhanh hơn một chút, “Dù sao đây chỉ là truyền thuyết, bảo rằng từ rất nhiều năm trước, đại khái là mấy trăm năm a, ở phương Đông, tại một thành trong thủ đô của bọn họ xảy ra thiên tai, chấn động toàn bộ đất nước, có vài người cúng bái thần phật trong hoàng tộc hiểu biết bí thuật đã lưu vong đến châu Âu vào thời điểm đó, bởi vì không thích ứng hoàn cảnh và không hiểu biết ngôn ngữ nên rất nhiều người đã bỏ mạng, duy nhất chỉ còn một người sống sót nhưng không biết tung tích, tuy nhiên truyền thuyết có nói trên người của hắn có một thứ mà ngay cả hoàng đế của đất nước bọn họ cũng muốn chiếm đoạt.”
Thứ mà hoàng đế đứng trên vạn người cũng muốn chiếm đoạt sẽ là cái gì? Là cái gì có thể làm cho một vị hoàng đế nắm trong tay tánh mạng của sinh linh trăm họ cũng phải động tâm? Còn có cái gì mà hoàng đế không thể nắm giữ?
Bàn tay cầm điện thoại càng lúc càng buộc chặt, Lê Khải Liệt cơ hồ có thể khẳng định người được nói đến chính là Vu Duy Thiển.
“Bất quá vẫn chưa hết, người kia lúc ấy ở châu Âu được một gia tộc rất hoan nghênh, bởi vì lời đồn đại này cùng với truyền thuyết mà ngay cả hoàng thất tại các quốc gia đều bắt đầu động tâm, đương nhiên cũng có người không tin, bởi vì không thể xác định thứ đó trên thân của người nọ là cái gì, nhưng nếu vị hoàng đế phương Đông kia bằng mọi giá đều muốn chiếm đoạt thì nhất định phải là một thứ không bình thường.”
Bode dùng ngữ khí mơ hồ để nói như vậy, tưởng tượng đến quang cảnh mấy trăm năm trước, một quốc gia phương Đông thần bí, sau một trận thiên tai thì toàn bộ gia tộc đều bỏ đi hoặc là lánh nạn sang nơi khác? Một bảo vật thần bí, truyền thuyết về bất tử, những quý tộc hoàng thất tại các quốc gia đều có phản ứng hoàn toàn khác nhau, khi đó gia tộc Claudy đang làm cái gì….
“Sau đó người nọ đi nơi nào? Theo tư liệu của ngươi còn nhìn thấy cái gì?” Lê Khải Liệt muốn Bode nói tiếp, Bode tằng hắng cổ họng một chút, “Sau đó? Sau đó cũng không biết, một ngày kia, người nọ biến mất khỏi tầm mắt của các quốc gia, không ai biết hắn đi đâu, người cuối cùng nhìn thấy hắn, để ta nhớ xem….hình như là công tước W. Locke, là một người Anh, bất quá hậu duệ của hắn cũng không chịu nói ra chuyện này, bọn họ bảo rằng hoàn toàn không biết gì cả.”
Nghe xong đáp án, Lê Khải Liệt cúp máy, Bode trừng mắt nhìn điện thoại, Lê Khải Liệt không hỏi hắn vì sao gia tộc Claudy lại tìm được Vu Duy Thiển, cũng xác định Vu Duy Thiển chính là người nọ. Chẳng lẽ Lê Khải Liệt biết rõ cho dù có hỏi thì hắn cũng sẽ không trả lời hay sao?
“Lão gia, có thể nói ra thật ư? Chuyện này có thể để cho hắn biết?” Đút điện thoại vào túi quần, Bode cung kính đứng trước một dãy giá sách, hơi hơi cúi đầu, tấm thảm màu đỏ rực ở dưới chân hắn bởi vì niên đại lâu đời mà mất đi độ tươi sáng, giống như bị phủ lên một lớp tro bụi làm lộ ra không khí trầm lặng.
“Ừm–” Tiếng nói kéo dài khàn khàn, già nua giống như tấm thảm dưới chân, mất đi nhan sắc tươi mới của ngày xưa, đưa lưng về phía Bode, ngữ thanh truyền ra từ trên chiếc ghế dựa, quanh quẩn trong không khí trầm lặng của phòng đọc sách, “Cứ như vậy là được, nên cho hắn biết người nọ không phải là người mà hắn có thể nắm giữ, rất nhanh thôi, chuyện này sẽ không chỉ là chuyện của nhà chúng ta.”
Bode đứng yên tại chỗ, chờ đời lệnh lui xuống, không khí ở trong này có một mùi mục nát làm cho hắn cảm thấy khó thở.
“Nghe nói nơi đó xảy ra án mạng, có người đã chết?” Đề tài bị chuyển hướng, giọng nói già nua bỗng nhiên được cất lên.
“Đúng vậy, lão gia, đã chết mấy người phụ nữ, đều là mất máu quá nhiều mà chết, xem hình trên báo nhìn rất khủng bố!” Bode rụt lui cổ, giương miệng khoa trương tỏ vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
“Có người ra tay nhanh hơn chúng ta một bước, lúc này cứ theo dõi Leo, nếu hắn muốn chúng ta đừng làm chuyện dư thừa thì chúng ta cũng không cần làm bất luận chuyện gì.” Nghe không ra có nửa điểm mất hứng, trong lời nói của lão già mang theo một chút ý cười kỳ quái, Bode bĩu môi, hắn thật muốn nói, mỗi khi như vậy thì hắn đều nghĩ đến Lê Khải Liệt, tuy rằng Lê Khải Liệt là người không được hoan nghênh nhất trong gia tộc nhưng ngoài ý muốn chính là ở vài phương diện thì Lê Khải Liệt rất tương tự với lão gia cầm quyền của nhà Claudy.
Ở trong lòng suy nghĩ rốt cục đây có được tính là một sự châm chọc hay không, Bode lui ra, cánh cửa phát lên tiếng vang nặng nề, hết thảy lại quay về với bóng tối.
Thành phố San Bruno, ánh ban mai thật ấm áp, cho dù buổi biều có thể sẽ có sương mù hoặc trời mưa, hiện tại mặc một chiếc áo thun cũng đã đủ để ra khỏi nhà, khi Lydia mặc một chiếc áo sơ mi tay dài, bên ngoài khoác áo ghi lê xuất hiện trước cửa căn nhà mà Lê Khải Liệt đã âm thầm mua lại, thì bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng va đập kịch liệt.
“Wolf! Mau đi xem!” Lydia vội vã chạy lên, Wolf lưu tâm quan sát khắp phía, sau khi phát hiện không có gì khác thường thì hắn mới chậm rãi tiếp cận, trước khi hắn đi vào trong xem xét thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
“Vào đi.” Vu Duy Thiển đứng ở cửa, không biết đã xảy a chuyện gì, cổ áo sơ mi của hắn bị xé mở, tóc tai không còn là bộ dáng sạch sẽ ngay ngắn như ban đầu, cặp mắt kính mà hắn thường xuyên đeo chỉ còn lại gọng kính méo mó bị hắn bóp chặt trong tay.
Wolf rất xác định hắn không hề lộ ra sơ hở, ngay cả xe cũng dừng ở một nơi khá xa, không thể nghe thấy tiếng động cơ, nhưng Vu Duy Thiển tựa hồ nhận ra bọn họ đã đến nên mới mở cửa như vậy.
“Tính dùng chuyện khác để đánh trống lãng? Đừng hòng, Vu Duy Thiển, ngươi không dám trả lời câu hỏi của ta? Hay là không muốn trả lời?” Lê Khải Liệt đứng bên trong, phòng khách được bố trí lộng lẫy phóng khoáng đã khác với lúc trước, hiện tại chỉ còn một đống hỗn độn, từ chiếc đèn bàn ngã lông lốc trên sàn cùng với ly rượu vỡ nát cũng có thể đoán được mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Nói đi! Ngươi đừng tưởng ta sẽ buông tha cho ngươi dễ dàng như vậy! Ngươi trả lời cho ta!” Tiếng rống giận bùng nổ trong phòng khách, Lê Khải Liệt tựa như không nhìn thấy Lydia đã đến, những sợi tóc đỏ gợn sóng đang bay lên, giống như một ngọn lửa, ánh mắt hung tợn quả thật giống lang sói.
“Ngươi để ý lý do như vậy hay sao?” Vu Duy Thiển tựa như không nhìn thấy Lê Khải Liệt đang tức giận, hắn khoanh tay trước ngực, đôi môi khẽ mím thành một đường thẳng, nếu nhìn vào ánh sáng lạnh hiện lên trong mắt hắn thì sẽ biết hắn cũng không phải thờ ơ như vẻ ngoài của mình.
“Ai có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đóng cửa lại, Lydia kinh ngạc dựa vào cánh cửa, không dám dễ dàng bước vào can thiệp cuộc chiến này.
“Không phải chuyện của ngươi, Lydia.” Ngữ khí của Lê Khải Liệt không hề ôn hòa, lớp ngoài của ghế sô pha bị hắn bấu chặt đã muốn nứt ra, giống như một kẻ vô tội bị liên lụy vào cuộc chiến, bị kéo ra nội tạng, lộ ra những bộ phận bên trong, lớp da thuộc phát ra tiếng vang chói tai dưới những ngón tay của hắn.
“Như thế nào? Đây là trò chơi của ngươi? Người ngạo mạn như ngươi cũng có hứng thú như vậy, hay là ngươi cũng có mục đích riêng? Nói cho ta biết–” Hắn mạnh mẽ bắt lấy cổ áo của Vu Duy Thiển, ánh mắt kề sát giống như nhũ băng, một chút ý cười bên khóe miệng dường như muốn bốc cháy, đem người ta thiêu rụi hoàn toàn, tà khí mà bạo ngược, mang theo cảm giác uy hiếp thề không bỏ qua.
Vu Duy Thiển vẫn ung dung thản nhiên, ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn là như thế, gọng kính lạnh lẽo đã sớm méo mó trong tay hắn, nhìn không ra nguyên dạng, bị hắn ném xuống đất. Hắn nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, bỗng nhiên chăm chú nhìn Lê Khải Liệt, dịu dàng cầm lấy tay của Lê Khải Liệt, “Ngươi đang sợ, Lê Khải Liệt, ngươi đang sợ cái gì? Nếu ta đã đáp ứng hợp tác với ngươi thì ta sẽ làm được, ngươi còn sợ cái gì? Xuất phát từ nguyên nhân nào mà ta lại giúp ngươi, vì sao ngươi lại để ý như vậy? Biết thì sao, không biết thì sao?”
Hắn đột nhiên siết chặt lực đạo, chặt đến mức các đốt ngón tay của Lê Khải Liệt trở nên trắng bệch, “Quá khứ của ta và hiện tại không liên quan đến nhau, ngươi chỉ cần một người hợp tác, hiện tại ngươi đã có, đừng làm chuyện dư thừa.”
Ngữ điệu dần dần lạnh lẽo cứng rắn giống như dụng cụ bằng bạc va chạm vào nhau, giọng nói của Vu Duy Thiển tựa như đang cảnh cáo một đứa nhỏ không hiểu chuyện, mái tóc hơi rối tung làm cho hắn có vẻ sắc bén hơn so với bình thường, vua chúa bị xâm phạm lãnh địa ắt hẳn có cùng ánh mắt giống như hắn, mang theo một chút phiền chán, màu đen trong mắt làm trỗi dậy một gợn sóng rất nhỏ, đó là biển đen cuồn cuộn sắp ập xuống đầu người.
Đây là Vu Duy Thiển trong truyền thuyết, là Vu Duy Thiển sống mấy trăm năm. Lê Khải Liệt cười rộ lên một cách tàn khốc.
“Ta vốn chỉ cần một người hợp tác, nhưng ta rất tham lam, ta muốn sở hữu tất cả những gì ta muốn. Ngươi đừng hòng giấu diếm, hết thảy những gì thuộc về ngươi, bao gồm nội tạng, làn da, ánh mắt, đầu lưỡi, toàn bộ những gì trên người của ngươi….” Lê Khải Liệt xông về phía trước vài bước, đẩy mạnh Vu Duy Thiển vào tường, ánh mắt hung bạo tựa hồ muốn mổ xẻ Vu Duy Thiển, “Ta hận không thể móc ra toàn bộ để xem cho rõ ràng! Nhìn xem trong thân thể này của ngươi rốt cục có cái gì!”
Bạn đang �
“Ngươi muốn biết?” Vu Duy Thiển lộ ra một nụ cười khẩy không rõ hàm nghĩa, mái tóc đen hạ xuống bên cạnh cổ áo sơ mi nhạt màu. Bả vai của Lê Khải Liệt đột nhiên bị Vu Duy Thiển bắt lấy, toàn thân ngã ra sau trong cơn đau đớn, sau đó lại bị kéo lên rồi ném vào ghế sô pha, Vu Duy Thiển bóp cổ của hắn, màu đen u ám lắp đầy trong mắt của Vu Duy Thiển đang bao phủ lấy Lê Khải Liệt.
“Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.” Con ngươi đen láy tràn đầy khinh miệt và xem thường, ánh mắt ngạo mạn lạnh lùng từ phía trên nhìn xuống, Vu Duy Thiển bất chợt cúi người hôn lên môi của Lê Khải Liệt, nụ hôn sắc bén như lưỡi dao, mang theo cảm xúc ngọt ngào đồng thời cũng đem lại cảm giác đau đớn.