Là người yêu ư? Vu Duy Thiển suy nghĩ sâu xa, từ khi bắt đầu cho đến nay, giữa hắn và Lê Khải Liệt đã xảy ra rất nhiều chuyện, tranh chấp, ẩu đả, giấu diếm, cơ hồ là không có thời gian để xác nhận tình cảm giữa bọn họ là gì. Tình yêu đối với Lê Khải Liệt mà nói tựa hồ chưa từng tồn tại mãnh liệt như vậy, cho nên sau khi nhận rõ thì Lê Khải Liệt phản ứng rất nhiệt tình mà lại nghiêm túc, không hề giấu diếm.
Còn hắn, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy thì lại càng hiểu rõ tâm tư của người nam nhân này, cho dù bề ngoài phóng túng như thế nào thì tình cảm bên trong đôi mắt ngang ngược kia lại rất chân thành, cơn thịnh nộ vì sự phản bội của Lê Khải Liệt đã tan biến, cảm giác trong lòng của Vu Duy Thiển lúc này đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Giống như một thứ được đặt trên bàn cân, lại có trọng lượng không thua gì tình yêu. Hắn sẽ không trách Lê Khải Liệt vì tình cảm ruột thịt mà trả giá hết thảy, cho dù cách làm chưa hẳn đã thỏa đáng.
“Mir, Miracle Leo?” Martha nghe rất rõ lời của Lydia, hắn lập tức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đã làm rớt một túi máu trong tay, hắn há to mồm biểu lộ sự khiếp sợ của mình, “Tuy rằng ta không hay xem tivi, nhưng ta cũng biết hắn là ai, là Liệt? Là đôi mắt tham lang đó sao?” Hắn thiếu chút nữa đã muốn vạch lên mi mắt của Lê Khải Liệt để xác nhận một lần nữa.
Bởi vì Martha đến đây mà bầu không khí trở nên sống động, kể từ sau khi gặp chuyện không may thì căn phòng luôn có một chút cảm giác nặng nề, lúc này lại vang lên tiếng cười, Martha hết thì thầm lại reo hò với đủ loại cảm xúc của mình, đồng thời cũng vì Vu Duy Thiển yêu một người nam nhân mà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Vu Duy Thiển lại không hề có phản ứng gì, chỉ chậm rãi bước đến một bên rồi ngồi xuống xoa đầu, Martha phát hiện hắn khác thường, lập tức bước đến gần để đặt dụng cụ đo huyết áp lên cổ tay của hắn, “Huyết áp của ngươi thấp quá, Wirth, ta không thể không cảnh cáo ngươi, như vậy là sẽ chết người….”
Nghĩ đến loại cảnh cáo này không hề có tác dụng đối với Vu Duy Thiển, hắn ủ rũ sụp vai xuống, “Quên đi, cứ truyền máu cho ngươi trước, ta thấy sắc mặt của ngươi rất tệ, thiếu máu, với lại ngươi bị mất ngủ có đúng hay không?”
Lydia nhìn Vu Duy Thiển, nàng không biết buổi tối hắn ngủ như thế nào, Vivian nằm trong phòng của Lê Khải Liệt, nàng ngủ ở phòng dành cho khách, Wolf ngủ ở phòng khách, còn căn phòng của Vu Duy Thiển thì hiện tại lại bị Lê Khải Liệt chiếm cứ chiếc giường.
Khoát tay ra hiệu cho Martha đừng xen vào việc của người khác, Vu Duy Thiển lười mở miệng, hắn nhắm mắt để cho Martha truyền máu, Martha đã sớm biết nhóm máu của hắn, nhưng nói đi cũng nói lại, kỳ thật cho dù không đúng nhóm máu thì hắn cũng sẽ không chết.
Muốn đem những thiết bị y khoa hiện đại vào đây dưới con mắt chăm chú của giới truyền thông thì cũng không phải là chuyện đơn giản, nhưng nếu thông qua tầng hầm để đi ra cửa sau bí mật thì cũng không quá khó khăn.
Trong lúc Lê Khải Liệt dưỡng thương thì Vu Duy Thiển cũng được truyền máu rồi ngủ một giấc để tịnh dưỡng tinh thần, lúc này không khí trong căn biệt thự rất yên bình. Martha hằng ngày sẽ đến một lần, nhờ Vu Duy Thiển nói cho hắn biết mật mã, ngay trong tình huống các phóng viên chờ đợi ở bên ngoài thì hắn có thể thường xuyên tiến vào nơi này, thương thế của Lê Khải Liệt cũng dần dần tốt hơn.
Cùng lúc, tổng biên tập của tờ tạp chí Ngôi Sao Đương Thời đã tự mình đăng một bài viết khiến giới thời thượng và các nhà truyền thông không ngừng tranh luận, bởi vì nàng miêu tả người nam nhân tên là Wirth quá mức hoàn mỹ trong bài viết của mình, cùng với việc nàng đánh giá màn diễn tấu vi-ô-lông siêu việt của hắn khiến cho không ít người nghi ngờ.
Takeda Koichi và đạo diễn Kim McKay thì từ chối cho ý kiến, điều này chứng minh đây là sự thật, bài viết được đăng trên tạp chí Ngôi Sao Đương Thời cho dù có một chút khoa trương nhưng cũng chỉ thêm vài từ ngữ miêu tả, ngoại trừ như vậy thì không hề có điểm nào là không xác thực.
Tên của người nam nhân đang được tranh luận và chú ý lại được đặt bên cạnh một vị siêu sao khác – Lê Khải Liệt.
Miracle Leo, Lê Khải Liệt có được đôi mắt tham lang, bạn thân của hắn, ngài Wirth, trên tạp chí xưng hô như vậy.
Những người tham gia tiệc rượu ngày hôm đó có thể chứng minh sự tồn tại của người nam nhân phương Đông, hắn đã cùng Lê Khải Liệt đến buổi tiệc, nhưng kỳ dị chính là từ đó về sau không còn ai nhìn thấy hắn, Takeda Koichi và Kim McKay đều bận việc riêng, bọn họ cử người đi tìm, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ manh mối nào.
Không phải không nghĩ đến việc thông qua Lê Khải Liệt thì có thể tìm được Wirth, nhưng Lê Khải Liệt cùng Wirth lại biến mất trước mắt giới truyền thông, trong khi sự thật là hắn đang ở trong chính căn biệt thự của mình, không gặp bất luận kẻ nào, điện thoại không gọi được, cho dù là công ty quản lý của hắn, người đại diện Owen cũng không tìm thấy hắn.
Các thành viên của ban nhạc đã dựa theo kế hoạch sớm được vạch định mà bắt đầu tiến hành hoạt động tuyên truyền, nhân vật chính Lê Khải Liệt mất tích càng làm cho việc tuyên truyền bị bịt kín bởi một sắc thái thần bí, nhất là việc ám sát đã từng xảy ra đối với hắn, sau đó thi thể được phát hiện ở trường quay do sát thủ liên hoàn lưu lại.
Những việc kỳ dị cùng các vụ bê bối và chuyện xấu của những nhân vật nổi tiếng, chỉ cần là bất thường thì đều khiến đông đảo công chúng ghé mắt, tất cả mọi người đều tin tưởng nhất định đã có chuyện xảy ra.
Một tháng sau.
Tại một căn nhà nhỏ ở bên bờ hồ trong khu rừng rậm, dưới ánh chiều tà, sự tĩnh mịch bao trùm không gian nơi này, có một đám người từ trên xe bước xuống, bọn họ dừng lại cước bộ bên bờ hồ.
“Chính là nơi này.” Lê Khải Liệt là người đầu tiên tiến lên, một tháng qua hắn đã khôi phục nhanh chóng với tốc độ mà Martha không thể tin được, hiện tại thân thể của hắn vẫn còn mệt mỏi, nhưng các vết thương do xương gãy đã lành lặn, có thể xem như tổng thể đã khôi phục.
Vu Duy Thiển đi ở phía sau, Lydia cùng Wolf ở bên cạnh hai người, nơi mà bọn họ tiến đến rất đặc biệt, đây là chỗ do Hecate an bài, là nơi an toàn nhất, người ở bên trong không phải là ai khác, chính là cha ruột của Lê Khải Liệt, ắt hẳn là có địa vị thấp kém trong gia tộc Claudy, cuối cùng lại trở thành nhược điểm dùng để uy hiếp Lê Khải Liệt, Naryn Claudy.
“Kỳ thật đã lâu ta chưa gặp lại hắn, ở trong trí nhớ của ta hắn chỉ là một ký hiệu, còn không thân với ta bằng Mary Anna và Deman.” Dừng lại cước bộ, chờ Vu Duy Thiển tiến đến, Lê Khải Liệt cất lên giọng nói trầm thấp đầy sức hút của mình.
“Mary Anna là mẹ ruột của ta, sau khi cha của ta rời đi thì nàng tái giá với Deman, hắn chính là cha ruột của Lydia, là người cầm quyền đương nhiệm của vương quốc Hashim, là quý tộc cha truyền con nối, nếu ngươi gặp hắn thì ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thích hắn.” Hắn giải thích thân phận của vài người mà hắn nhắc đến với Vu Duy Thiển, hắn không tính sẽ tiếp tục giấu diếm.
Hiếm khi nghe Lê Khải Liệt kể lại quá khứ của mình, kể về nơi mà hắn đã trưởng thành, theo hắn miêu tả thì cũng biết Hashim mới chính là quê hương mà hắn đã nán lại lâu dài, còn sự tồn tại của gia tộc Claudy lại hoàn toàn tương phản, nó là phần ký ức đại biểu cho sự dối trá đáng kinh tởm và hết thảy những gì xấu xa nhất.
“Ta muốn ngươi đi cùng với ta để gặp hắn, cha của ta, ngươi bị liên lụy vào chuyện này, ngươi có quyền được biết.” Vết thương trên mặt của Lê Khải Liệt đã sớm lành lặn, đôi mắt tham lang lại tỏa ra hào quang nóng rực giống như xưa, chỉ là trong đó có một chút bình tĩnh đang được kiểm soát, hiện tại hắn cần nhất chính là bình tĩnh.
“Ta cứu hắn ra từ trong tay của bọn họ, nhưng ta chỉ nhìn thấy hắn an toàn thì liền ly khai, còn chưa nói với hắn một câu nào.” Sau khi rời đi thì hắn phải đi tìm Vu Duy Thiển, nhưng thật không ngờ vẫn là quá muộn.
Lê Khải Liệt rút ra một điếu thuốc, làn khói trắng cùng hơi nước bên bờ hồ ngưng kết cùng một chỗ, thật lâu sau vẫn không tiêu tán, gương mặt của hắn trở nên mờ ảo bên trong màn khói, hắn cầm lấy cổ tay của Vu Duy Thiển, “Mặc kệ ngươi có tha thứ cho ta hay không, lúc này ta hy vọng ngươi cùng đi vào với ta, có thể làm được hay không? Duy, đừng cự tuyệt ta.”
Vừa đưa ra yêu cầu lại vừa chỉ chấp nhận một đáp án, khuôn mặt trong màn khói trắng lộ ra biểu tình khẩn cầu, sự mâu thuẫn giao hòa, có thể nói hắn đã bắt được nhược điểm của Vu Duy Thiển.
Trong cơn thịnh nộ, Vu Duy Thiển có thể sẵn sàng tung ra nắm đấm đối với Lê Khải Liệt, nhưng lại không có cách nào nói ra lời cự tuyệt khi đối diện với Lê Khải Liệt, người nam nhân trưởng thành khêu gợi này lại dùng giọng điệu của một đứa nhỏ mà cầu xin, cho dù là cố ý làm như vậy, cho dù biết Lê Khải Liệt đang dùng cách này để làm mềm lòng hắn, nhưng vẫn khiến cho người ta không thể thốt lên từ không.
Vu Duy Thiển tưởng tượng không ra Lê Khải Liệt đã lớn lên trong hoàn cảnh nào, là cái gì đã khiến Lê Khải Liệt trở thành người như vậy, hắn cũng không phải hư hỏng, nhưng tuyệt đối không thể dùng hai từ lương thiện để miêu tả khái quát tính cách của hắn, mà ắt hẳn phải dùng hai từ phức tạp thì mới đúng.
Xấu xa, giả dối, tà khí, điên cuồng, yếu ớt, suồng sã, làm càn…..Giống như một tay cờ bạc.
Khi đặt tình thân và tình cảm chưa thể xác định ở trước mặt thì hắn sẽ lựa chọn tình thân.
Cũng chính vì điều này mà Lê Khải Liệt lại canh cánh trong lòng. Đút một tay vào túi áo, Vu Duy Thiển đẩy lên gọng kính ở trên mũi, nhìn chăm chú về phía trước, “Muốn đi thì đi nhanh lên.”
Người nam nhân từ đầu đến cuối vẫn đang nhìn Vu Duy Thiển lại nở nụ cười, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của hắn, Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt một cái, đúng lúc này Lê Khải Liệt liền cầm tay hắn, lòng bàn tay siết chặt, nhưng trước khi Vu Duy Thiển kịp phản ứng thì Lê Khải Liệt lại buông ra.
Không hề biểu lộ điều gì, Lê Khải Liệt tiến về căn nhà nhỏ ở trước mặt, sau khi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo ở phía sau, đôi mắt màu tro lục hiện lên một tia sáng.
Hai người giẫm lên lá cây dưới mặt đất, trong không gian tĩnh mịch phát lên âm thanh vỡ vụn rất nhỏ, mùi hương đặc thù của cây cối và hoa cỏ trong rừng tràn ngập trong xoang mũi, bọn họ cùng nhau đi đến trước cửa, khi dừng lại thì Lê Khải Liệt liền ném tàn thuốc, bọn họ đồng thời hít sâu một hơi, sau đó Lê Khải Liệt bấm chuông cửa.
Người mở cửa là Linda, nàng xác nhận có bao nhiêu người đến, tiếp theo liền tránh đường để bọn họ đi vào, “Biết các ngươi sẽ đến nên ta đặc biệt đến trước, Leo, sự tình phức tạp hơn ngươi đã tưởng.” Nàng chỉ vào bên trong, “Hy vọng ngươi chuẩn bị sẵn sàng, hắn rất tệ.”
Bên dưới cửa sổ có đặt một chiếc ghế bằng mây, có người đang ngồi im lặng, trên người trùm chăn, nghe thấy tiếng bước chân, hắn chậm rãi quay đầu lại, “Là ai?”
————–
P/S: Chấp nhận là người yêu rồi đấy, giờ đi ra mắt ba chồng =.=