“Ta không có thời gian thảo luận với ngươi về việc hắn rốt cục là loại người gì.” Ngắn gọn một câu dập nát hy vọng được nhìn thấy phản ứng mà nàng mong muốn, Vu Duy Thiển đưa lưng về phía nàng, nhìn không ra biểu tình hiện tại là cái gì.
Giọng điệu của hắn nghe ra cũng không quá khoái trá khiến nụ cười của Samantha càng thêm sâu sắc, không nhanh không chậm mà dùng đầu ngón tay để xoắn lọn tóc xõa trên vai, “Không phải ta cố ý nhắc nhở, ngươi ắt hẳn cũng biết rất rõ giống như ta, Leo chính là loại đàn ông không thể trói buộc, hắn muốn rời xa ta thì ta chỉ có thể để cho hắn tự do, không ngờ thời gian qua lâu như vậy mà hắn vẫn còn si mê ngươi như thế.”
“Có lẽ bởi vì ngươi thoạt nhìn giống như loại người không đặt bất cứ kẻ nào ở trong lòng.” Nàng nhìn bóng dáng của hắn mà cười khẽ, không hề lộ ra thái độ thù địch, giống như đã quen biết từ lâu, “Người như ngươi có thể khiến cho người khác hứng thú, bao gồm cả ta, ta thật sự không ngờ một người sống lâu như vậy mà vẫn trẻ tuổi, lại có sức quyến rũ như thế này.”
“Nói đủ chưa?” Như nàng mong muốn, Vu Duy Thiển rốt cục xoay người để nhìn nàng, nhưng trong mắt của hắn tuyệt đối không phải là ảo não và phẫn nộ.
“Nói xong thì để ta đi, ta không có thời gian ở đây để nhiều lời với ngươi.” Lấy ra vài món quần áo trong tủ đồ, bởi vì mất kiên nhẫn mà khóe miệng mím chặt thành một đường thẳng tắp, thái độ ôn hòa của hắn vượt quá dự tính của Samantha.
“Hey, rốt cục ngươi có nghe ta nói hay không? Người đàn ông kéo ngươi xuống nước, làm cho ngươi phải rước lấy phiền phức đã lừa gạt ngươi, cho đến bây giờ hắn chưa từng nói với ngươi về quan hệ của ta và hắn có phải hay không? Hắn cũng không nói về mối quan hệ sâu xa giữa hắn và Hecate? Hắn thích đùa giỡn với mưu ma chước quỷ, thậm chí lừa cả ngươi, ngươi không tức giận hay sao?”
Nàng không rõ rốt cục người này là loại người nào, hoàn toàn tương phản với những gì đã được báo cáo.
“Hiện tại tức giận có lợi ích hay sao?” Nhếch lên nụ cười đùa cợt, ánh mắt giống như sóng biển có thể nhấn chìm người ta, “Chẳng lẽ muốn ta ra tay giết ngươi thì ngươi mới vừa lòng? Món nợ này ta sẽ tính sổ với hắn nhưng không phải hiện tại.”
“Vì sao không phải hiện tại?” Bất tri bất giác bị hắn gợi lên hứng thú, Samantha hưng phấn truy vấn.
Vu Duy Thiển không lập tức trả lời nàng, sự trầm mặc nổi lên giữa bầu không khí nặng nề, dường như hắn đang suy tính chuyện gì đó, “Ngươi nói là đã qua ba ngày?”
“Từ khi cứu ngươi đến khi ngươi tỉnh lại thì quả thật đã ba ngày, trong ba ngày xảy ra rất nhiều chuyện, hắn không đến tìm ngươi mà lại dẫn em gái của mình đi thẳng đến gia tộc Claudy, ngươi có thất vọng đối với hắn hay không? Hay là…” Samantha cất lên ngữ điệu chậm rãi, huyết thống Ả Rập làm cho nét đẹp đặc biệt của nàng càng toát lên vẻ lẳng lơ, nàng nhìn hắn giống như một con báo cái đang rình mồi.
“Josen ở trong tay ai?” Hắn bỗng nhiên hỏi như vậy.
Thân là thủ lĩnh Hecate, Samantha đương nhiên đã sớm biết tin tức này, hơn nữa còn rất thích ý để nói với hắn, “Leo được tập đoàn tài chính Bathory cứu, công chúa Lydia cũng may mắn thoát nạn, đương nhiên kịch độc trên người của nàng không được tốt lắm, ngoại trừ như vậy ra thì không có gì trở ngại, về phần Josen thì đến nay vẫn chưa có tin tức.”
“Senzou đâu?” Hắn tiếp tục hỏi nàng, hiện tại có thể xác định là không có quá lớn thương vong về nhân mạng.
“Ngươi vẫn nhớ đến ta? Không quên xác nhận sự an toàn của ta, thật sự làm cho người ta cảm thấy vui mừng.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng nói có phát âm độc đáo, Senzou đẩy ra cánh cửa gỗ khép hờ được chạm trổ hoa văn, trong giọng nói có ý cười, hơi hơi cúi đầu.
Vẫn mặc âu phục giày da, qua tuổi ba mươi mà vẫn duy trì dáng người rất tốt, khuôn mặt chính chắn điển trai lộ ra ý cười khiêm tốn, đây là điển hình của kiểu mẫu thương nhân hoàn mỹ nhất, Senzou đến gần hắn, “Đáng tiếc chúng ta thất lạc với bên phía Leo, có lẽ đây là thượng đế đã an bài.”
“Sai rồi, đây là do ta an bài,” Samantha đi đến giữa hai người bọn họ, ánh mắt của Senzou đang dừng trên người Vu Duy Thiển rốt cục dời đi, “Tiểu thư Samantha.”
“Đừng gọi ta là tiểu thư, ta chỉ kế thừa tổ chức do mẹ của ta lưu lại, cho nên ta chỉ có thể là Samantha, hoặc cứ gọi ta là Hecate.” Không hề cảm kích đối với thái độ lễ lịch sự của hắn, Samantha có hứng thú hơn đối với Vu Duy Thiển.
“Ngươi có biết ta vì sao muốn gặp ngươi hay không? Ngươi và Senzou, lực lượng mà các ngươi có thể phát huy dường như rất lớn mạnh, điều này trở thành trợ lực của Leo, nhưng mặc kệ hắn có bao nhiêu lực lượng thì quyết đấu với Claudy là chuyện không hề sáng suốt, ít nhất không phải hiện tại.” Không vòng vo, nàng rốt cục ám chỉ mục đích mà nàng muốn gặp Vu Duy Thiển.
“Ngươi muốn ta ngăn cản hắn?” Hắn hiểu được, ngay cả Hecate cũng kiêng dè gia tộc Claudy, có thể thấy được đám người kia cũng không đơn giản.
“Nếu ngươi ngăn cản không được thì ta dùng ngươi để ngăn cản, ta không muốn nhìn hắn làm chuyện ngu xuẩn, bây giờ vẫn chưa đúng lúc.” Không hổ là thủ lĩnh của tổ chức tình báo ngầm trên thế giới, Samantha thay đổi biểu tình, ánh mắt bình tĩnh kiên định lộ ra sức quyến rũ không thua gì đàn ông.
“Không phải bởi vì ghen tuông, cũng không phải muốn làm gì đối với ta mà chỉ đơn giản là lo lắng cho hắn, Samantha, ngươi quả thật rất đặc biệt so với những người phụ nữ khác.” Trong lời nói của Vu Duy Thiển có ý tứ khen ngợi, quả thật Lê Khải Liệt nhìn người thật không tệ, nhưng điểm này cũng không làm cho hắn cảm thấy cao hứng.
“Rốt cục ngươi cũng tức giận.” Nàng đắc ý cười duyên, kiễng mũi chân trên đôi giày cao gót, ánh mắt nhướng lên, “Ngươi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, dù sao ta chính là tình địch của ngươi…” Ánh mắt di chuyển, mỉm cười một cách xảo quyệt.
Lần này dường như chỉ là vì chọc giận Vu Duy Thiển, động cơ của Samantha rất mơ hồ, nhưng mọi người đều nhìn ra lý trí và khả năng của nàng, cùng với trí tuệ và diện mạo xinh đẹp, ngoại trừ Vu Duy Thiển thì các tình nhân trước kia của Lê Khải Liệt cũng không thể sánh bằng.
Nàng càng lễ nghi với hắn thì người đàn ông này sẽ càng phẫn nộ, vì vậy người phụ nữ có lực lượng không thua kém hắn là bao đã đủ để đứng bên cạnh Lê Khải Liệt, hơn nữa có thể giúp đỡ Lê Khải Liệt rất nhiều, Senzou phán đoán như vậy.
Không có người đàn ông nào không yêu thích người phụ nữ như vậy, cho dù là ở lập trường tình địch thì Vu Duy Thiển sẽ như thế nào? Ngay cả hắn cũng bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ.
Phía bên kia, đồng tử màu đen tĩnh lặng đang nhìn Samantha, thật giống như vừa nghe xong một câu đáng chê cười, “Trước tiên đừng nói đến cái gì là tình địch, đây là mục đích của ngươi? Ngươi làm ra chuyện như vậy vì muốn bảo vệ hắn? Ngăn cản hắn quyết đấu với Claudy?”
Hắn lại xác nhận, nàng gật đầu một cách hiển nhiên, “Ta nghĩ rằng bắt cóc ngươi thì ít nhất có thể làm cho hắn dao động, hắn sẽ đi tim ngươi, không ngờ–” Nàng kéo dài giọng nói, châm biếm chính mình đã nhìn lầm địa vị của Vu Duy Thiển ở trong lòng của Lê Khải Liệt.
“Ngươi rất tự tin.” Hắn chậm rãi mỉm cười nhưng từ trên khuôn mặt lộ ra biểu tình khó chịu và lạnh lùng như có như không lại rõ ràng không phải đang tán thưởng nàng.
Nụ cười của Samantha đông cứng, người đàn ông ở trước mặt dùng ánh mắt lạnh lùng âm u nhìn nàng, “Nói cái gì mà ngăn cản hắn làm chuyện ngu xuẩn, kẻ ngu xuẩn mới chính là ngươi.”
Thản nhiên ném ra những lời này, trong đồng tử bất chợt phát ra lực lượng hỗn tạp với âm hỏa, Vu Duy Thiển buông ra tấm chăn đang quấn trên thắt lưng, hắn nhanh chóng mặc quần áo vào, ngay cả thời gian để phản ứng mà Samantha cũng không có, cùng Senzou ngơ ngác nhìn thân thể cao thon mạnh mẽ ở trước mặt bày ra động tác mặc quần áo một cách nhanh nhẹn, cứ như vậy mà chỉnh trang xong xuôi ở trước mặt bọn họ.
“Ý của ngươi là sao?” Chờ nàng lấy lại tinh thần để truy vấn thì Vu Duy Thiển đã mặc xong quần áo của Lê Khải Liệt, hắn đi về hướng cánh cửa, nàng lập tức chặn lại trước mặt hắn.
“Ngươi cho là làm như vậy thì có thể ngăn cản hắn hay sao? Người như hắn sẽ vì một chút chuyện như thế mà thay đổi chủ ý? Ta sẽ không chết, hắn lại hiểu rõ ngươi, đồng thời cũng có tự tin là ngươi không dám làm gì đối với ta, trong tình huống này mà ngươi có thể sử dụng ta để uy hiếp hắn? Ngươi dám làm như vậy?” Vừa cười lạnh vừa xoay người, mái tóc đen bị gió hất lên làm lộ ra đôi mắt khủng bố khiến người ta không dám nhìn gần.
“Hiện tại hắn đã mất đi một phần sức mạnh, hắn có thể cân nhắc đến việc không đi gặp Claudy, nhưng đừng quên Lydia đang nguy kịch, lúc này cho dù là mạo hiểm thì hắn cũng sẽ dấn thân vào, thời gian ngươi ở cùng với hắn có lẽ cũng không ngắn? Đừng nói với ta là ngươi không biết tính tình của hắn. Kẻ dám nhảy xuống từ độ cao ba ngàn năm trăm feet sẽ sợ nguy hiểm mà không dám đi gặp kẻ thù của hắn hay sao?”
Lời nói của Vu Duy Thiển, tư thái của hắn, ánh mắt của hắn, khóe miệng nhếch lên, không có chỗ nào là không phải châm chọc, hắn đang giễu cợt nàng tự phụ, nhưng Samantha lại không có cách nào để phản bác
“Samantha, ngươi là người phụ nữ thông minh, chẳng lẽ ngươi không biết điểm ấy, nhưng tình cảm làm cho ngươi mù quáng, ngươi bị ghen tuông làm cho hồ đồ, làm ra quyết định sai lầm tệ hại, ngươi muốn ngăn cản hắn dấn thân vào mạo hiểm, nhưng hiện tại ngươi đang làm cái gì? Ngươi đang đẩy hắn vào vực sâu, ta không ở bên cạnh hắn thì ngươi có biết hắn sẽ làm ra chuyện gì hay không? Ai sẽ tới ngăn cản hắn?” Giọng điệu chất vấn nghiêm khắc giống như sấm sét, lạnh lùng nghiêm nghị, xuyên thủng hết thảy chướng ngại vật, Samantha cảm thấy kinh hãi.
“Hắn….” Nàng không thể tiếp tục bảo trì nụ cười trên môi.
“Hắn chính là một kẻ liều mạng thích đỏ đen, hắn đang đánh cược, cược khi nào thì ta dẫn ngươi đi giúp hắn!” Cười lạnh, cửa bị mở ra, cánh cửa gỗ trạm chỗ hoa văn phát ra tiếng vang nặng nề, hắn đi nhanh ra ngoài, “Mang theo người của ngươi rồi đi theo ta! Nếu hắn gặp chuyện không may thì Hecate của ngươi cứ sẵn sàng mà xuống địa ngục.”
Thân ảnh đưa lưng về phía Samantha đang đi thẳng về hướng mặt trời, tựa như một lưỡi kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, rõ ràng quả quyết khiến người ta không có lời nào để nói, người canh gác ngoài cửa bị khí thế uy nghiêm của hắn làm quên mất nhiệm vụ phải ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn hắn đi qua.
Samantha trầm mặt, siết chặt bàn tay của mình, ánh nắng bên ngoài rất tươi sáng và ấm áp nhưng giống như đang bị đông lạnh. Nàng biết ở một nơi nào đó trên địa cầu, Lê Khải Liệt ắt hẳn đã đến hòn đảo Capri, nơi ở của gia tộc Claudy.
Mà Vu Duy Thiển….người đàn ông này…..lại không truy cứu sự tồn tại của nàng, không hề tức giận vì Lê Khải Liệt đã giấu diếm, chỉ quan tâm đến an toàn của Lê Khải Liệt, hắn so với nàng tưởng tượng còn….
Là thâm tình hay là xảo quyệt? Hắn làm như vậy khiến nàng hoàn toàn mất đi lập trường, không có quyền chủ động, không có lời nào để nói.
“Ngay cả mục đích muốn nhìn hắn ghen ghét tức giận mà ta cũng thất bại, có vẻ ta đang làm chuyện ngu xuẩn, ngược lại còn bị hắn nắm cán, hắn rốt cục là người như thế nào?” Quả thật vì chính hành động của mình mà cảm thấy hối hận, nàng không khỏi đưa ra nghi vấn đối với Senzou đang đứng bên cạnh quan sát.
Nhưng hắn cũng không có câu trả lời, “Như ngươi chứng kiến, ta cũng không hiểu được hắn, người biết đáp án chỉ có một.” Nhún vai, Senzou tỏ vẻ bất lực.
“Ngươi muốn nói chỉ có Leo biết? Vậy còn ngươi? Vì sao ngươi lại muốn đi theo bọn họ, ngươi cũng yêu Wirth? Hay là có mục đích gì khác?” Nhìn bóng người ở phía trước, Samantha vừa đuổi theo vừa phân phó cho cấp dưới để cho Vu Duy Thiển đi qua, đồng thời triệu tập lực lượng.
“Vấn đề này ta cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng thì mới có thể trả lời với ngươi, ngươi cũng biết ta là thương nhân, thương nhân sẽ không làm ra vụ buôn bán lỗ lả, trước khi vẫn chưa xác định muốn cái gì thì không làm cái gì mới là tốt nhất.” Đối với vấn đề thẳng thắn của nàng, người thương nhân Nhật Bản mỉm cười rồi trả lời như vậy, ánh mắt nhìn ra đằng xa. Nguồn:
Bóng người ở đằng xa căn bản không cần biết người khác thảo luận như thế nào về hắn, đôi mắt như chim ưng khẽ nheo lại đang bắn ra tia lửa hừng hực thiêu đốt, là tức giận hay là lo lắng, tất cả đã trộn lẫn vào nhau, hắn chỉ nhớ kỹ một cái tên, nghĩ đến một câu—
Lê, Khải, Liệt, ngươi giỏi lắm!
———
P/S: =)) giống mấy bà vợ nghiến răng nghiến lợi khi biết chồng ăn vụn. Con sam chắc đang hắt xì đã chết ở chỗ nào đó rồi. Tội nghiệp thằng nhỏ.