Thái độ thản nhiên này làm cho người ta cảm thấy thất bại, khiến Lê Khải Liệt cảm thấy khó giải quyết, muốn tiến đến nhưng lại do dự, Vu Duy Thiển là người đầu tiên làm được chuyện này.
“Ngươi không tin tình yêu, ngươi chỉ biết cảm giác hiện tại, thật sự trung thành với dục vọng dã thú của mình.” Quan sát biểu tình của Lê Khải Liệt, vẻ mặt của đối phương mơ hồ hiển lộ sự nôn nóng, Vu Duy Thiển hứng thú cất lên một tiếng cười.
“Nói ta là dã thú?” Lời chế nhạo của Vu Duy Thiển được đáp lại bằng một nụ hôn đau đớn, ngay cả máu tươi gần như cũng bị hút ra. Ở trên cổ họng của hắn, mạch máu trên da không thể chịu nổi sự tàn phá như vậy, bắt đầu hiện lên một dấu vết đỏ sẫm.
“Đau quá, ngươi buông ra cho ta, vô liêm sỉ.” Đẩy đầu của Lê Khải Liệt ra một chút, Vu Duy Thiển ngẩng cổ lên, ngay sau đó là một nụ hôn dịu dàng được hạ xuống, bao trùm nơi hắn cảm thấy đau đớn, Lê Khải Liệt khẽ liếm lên màu sắc đỏ sẫm kia, đầu lưỡi như mang theo một chút tình ý nhẹ nhàng lướt qua.
Mềm mại lại cứng rắn, không thể nào kháng cự.
Trong đầu của Vu Duy Thiển hiện lên vô số hình ảnh trắng đen, sống quá lâu, hồi ức lại lần lượt ùa về, nhưng đã mất đi sắc thái trước kia, vật đổi sao dời, vô luận chuyện trước mắt chân thật như thế nào, vào một ngày nào đó chuyện này cũng sẽ giống như những hình ảnh trước kia bị mai táng trong ký ức.
Vì sao không thử một lần? Cười một cách cảm thán, rốt cục hắn buông tha cho một phần kiên trì của mình, “Được rồi, ta có thể chấp nhận lời của ngươi nhưng chuyện tình cảm linh tinh gì đó thì vẫn còn quá sớm để nói trước, ta cũng không biết chuyện này có thể duy trì bao lâu, hứng thú của ngươi đối với ta, còn có cảm giác của ta đối với ngươi….”
Vu Duy Thiển dừng lại một chút, ngay lúc này Lê Khải Liệt liền tiếp lời, “Có cảm giác là được rồi, không phải hay sao?” Tay của hắn bắt đầu vuốt ve ngực của Vu Duy Thiển, cởi nút áo sơ mi ra, nhìn thấy vết thương đã khép miệng, phía trên có hình chữ thập hơi lồi lên, đó là dấu vết mà hắn đã lưu lại.
“Ta bảo rằng ngươi làm cho ta mê muội, đó là vì để đạt được mục đích của ta, đây không phải giả, nhưng cũng không phải là lời nói dối, ngươi có biết bản thân mình có bao nhiêu sức hấp dẫn hay không? Về phần mỹ nam kế mà ngươi nói….” Lê Khải Liệt bỗng nhiên cười lạnh, nhìn Vu Duy Thiển một cách hứng thú, “Ta còn chưa đến mức dùng chính mình để đi câu dẫn một người nam nhân nhằm đạt đến mục đích, trừ ngươi ra, chỉ có một mình ngươi mới có thể khiến cho ta làm đến mức này.”
Sự thẳng thắn của hắn khiến cho Vu Duy Thiển trầm mặc, Lê Khải Liệt nhìn vào đôi mắt thâm u màu đen kia, đôi môi gợi cảm của Vu Duy Thiển nhếch lên một đường cong thú vị, “Ngươi để ý ta như vậy, ta có thể lý giải là ngươi đang ghen tỵ với ta hay không?” Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt giống như đang xem một câu truyện cười.
“Ghen tỵ?” Lê Khải Liệt thu lại ý cười, ánh mắt mạnh mẽ mà trực tiếp như một viên đạn mang theo lực sát thương cực đại, người bị bắn trúng phải trải qua thử thách của hắn, ngoại trừ là người mù thì ai cũng không thể ngăn cản.
Hai người đều im lặng, lời chế nhạo buồn cười này tựa hồ đã chạm đến mức giới hạn nào đó. Vào buổi chiều, tiếng ồn ở ngã tư đường trở nên giảm thiểu, rèm che lẳng lặng phất phơ theo những làn gió phía trước cửa sổ, hai người giao triền trên giường đang nhìn nhau trong bóng tối chập chờn, bọn họ cũng biết đã có cái gì đó đang thay đổi.
Cho đến khi Vu Duy Thiển chậm rãi nâng mắt lên, khóe miệng hạ xuống một cách thờ ơ, “Ngoại trừ ghen tỵ thì không thể có lý do nào khác.”
“Không đúng.” Lê Khải Liệt trả lời vô cùng kiên quyết, ngón tay xuyên qua mái tóc đen của Vu Duy Thiển.
“Đáp án trong lòng của ngươi chỉ có một, ta trả lời như thế nào thì còn có ý nghĩa hay sao?” Vì sự ngang ngược của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển lộ ra một nụ cười nhạo.
Lê Khải Liệt thả lỏng tay, cơ thể cũng thả lỏng, sức nặng trên thân hoàn toàn đè lên người Vu Duy Thiển, tiếp xúc thân mật với cơ thể đầy nam tính ở dưới thân, bao gồm cả nụ hôn trên môi.
Đây là nụ hôn dịu dàng nhất kể từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cho đến nay, không có mùi khói thuốc súng, không phải chiến tranh, chỉ cần một chút đụng chạm rất nhỏ là có thể nhấm nháp sự mềm mại khác với cảm giác đối với nữ nhân, đầu lưỡi hơi vươn ra một chút sẽ chạm vào đầu lưỡi của đối phương, thử tiếp xúc, sau đó càng thêm sâu sắc, hơi thở xâm nhập vào khe hở giữa những kẻ răng, tiến vào khoang miệng ẩm ướt ấm áp kia, lướt qua hàm trên, liếm vào bên trong….
“Cảm giác này thật hay, Duy.” Cất lên tiếng thở dài thỏa mãn, hai tay của Lê Khải Liệt ôm lấy đầu của Vu Duy Thiển, tựa như tìm được món ăn ngon nhất, tiếp tục nhấm nháp hương vị của người nam nhân dưới thân. Chỉ là môi, chỉ là một nụ hôn mà thôi lại có thể kích thích sự sôi trào đang cuồn cuộn dâng lên dưới đáy lòng của hắn.
Hắn còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Vu Duy Thiển, khuôn mặt xa cách dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, trong lúc vô tình lại toát ra sự lãnh khốc và thận trọng, hờ hững như người bàng quan, ánh mắt được che giấu bên dưới sắc đen thần bí lại hiển lộ vài tia tịch mịch, mất kiên nhẫn và tức giận khi đối mặt với thách thức, giống như đột nhiên gặp phải một vị vương giả cao ngạo thích khiêu khích, khi nghênh chiến lại tỏ vẻ khinh thường, nhưng bởi vì mới lạ mà không thể mang theo bất mãn để ứng phó.
Có lẽ bắt đầu từ lúc ấy thì hắn đã dần dần thay đổi chủ ý, hắn không thể giao người này cho gia tộc Claudy.
Vu Duy Thiển sẽ là con mồi của hắn, cũng là người cộng tác thích hợp nhất, đồng thời là đối thủ duy nhất làm cho hắn mất đi khống chế, đầy khiêu chiến lại đầy cám dỗ.
Nguồn:
“Ngươi muốn đè ta cho đến khi nào? Đứng dậy.” Không ngừng nghênh đón nụ hôn tinh tế kéo dài của Lê Khải Liệt, bờ môi của Vu Duy Thiển trở nên nóng bừng, không ổn chính là hắn phát hiện có cái gì đó đang đặt giữa hai chân của hắn.
“Đừng nóng vội.” Lê Khải Liệt lại càng dây dưa với những ngón tay của Vu Duy Thiển, tay còn lại thì sờ ngực người nam nhân ở dưới thân, bắt đầu nghiên cứu vết thương của Vu Duy Thiển, không được khâu lại mà tự mình khỏi hẳn, sau khi bị bắn thì bị hắn dùng dao rạch thành hình chữ thập, cảm xúc của máu tươi và thịt sống cho đến nay tựa hồ vẫn còn lưu lại trên những ngón tay của hắn.
Ấn tượng sống động như vậy chứng tỏ Vu Duy Thiển cũng là một người bình thường, ngoại trừ tốc độ lành lặn nhanh hơn so với người bình thường một chút thì cũng không có gì khác biệt.
“Ngoại trừ ta ra, không thể để cho người khác tổn thương ngươi, nếu không sẽ càng có thêm nhiều người biết bí mật của ngươi, như vậy sẽ rất phiền toái.” Trong miệng nhắc đi nhắc lại, nhưng động tác của hắn lại hoàn toàn không liên quan đến lời nói của mình, đầu lưỡi ướt át mang theo nhiệt độ ấm áp liếm qua trước ngực Vu Duy Thiển, lưu luyến mà hôn xuống vết thương kia, sau đó hoàn toàn mở ra áo sơ mi của Vu Duy Thiển rồi đưa tay sờ soạng xuống dưới.
Lập tức trên vai bị vỗ một cái thật mạnh, âm điệu của Vu Duy Thiển trở nên lạnh lùng, hắn cảm thấy cần phải nhắc nhở, “Đừng quên thương tích của ngươi vẫn chưa lành lặn, muốn chết hay sao?” (mất lãng mạn =.=)
Lê Khải Liệt hít sâu một hơi rồi nhíu mày, Vu Duy Thiển xoa nhẹ lên vết thương của hắn, bất quá lời bổ sung tiếp theo lại thật sự làm cho người ta phải căm tức, “Ta thừa nhận có cảm giác, nhưng ta không đáp ứng lên giường với ngươi.”
Hắn đẩy Lê Khải Liệt ra, sau khi xuống giường thì liếc mắt nhìn chiếc giường vốn đã dính đầy máu, lúc này lại càng thêm hỗn độn. “Lâu rồi không có ai ở, phòng này cần phải sửa lại, ngươi leo xuống đi.”
Không khí đang bị thiêu đốt lại bắt đầu bấp bênh mất ổn định, “Duy yêu của ta, ngươi cũng thật sự biết nắm bắt thời cơ.” Ngữ điệu nguy hiểm vang vọng trong gian phòng, bóng râm dưới hàng lông mày làm cho ánh mắt của Lê Khải Liệt trông có vẻ rất đáng sợ, đầu tóc hỗn độn vẫn không thể làm suy yếu khí thế của hắn, ngược lại càng mang theo nhiều nhân tố bất an, khi hắn đang cao hứng, bất luận tình nhân nào hắn cũng không dám làm cho hắn mất hứng.
Nhưng Vu Duy Thiển không phải là tình nhân của hắn, ít nhất ngay bây giờ thì hắn vẫn khó có thể định nghĩa. Lê Khải Liệt mang theo một ý cười, khẽ nheo mắt lại, “Tốt, ta sẽ bước xuống. nhưng cứ như vậy mà chấm dứt thì ta không đồng ý.”
Lê Khải Liệt đột nhiên kéo Vu Duy Thiển ngã xuống giường, giữ chặt cổ tay của hắn, bắt buộc bàn tay của Vu Duy Thiển đặt vào hạ thân của mình, răng nanh cắn xuống bên gáy của Vu Duy Thiển, “Giúp ta làm, dùng tay.”
Trước khi Vu Duy Thiển kịp phản ứng thì đầu lưỡi của Lê Khải Liệt đã cuốn lấy vành tai của hắn, cắn mút thật mạnh, giọng nói khàn khàn tiếp tục uy hiếp, ngữ khí không phải là đang đùa giỡn, “Nói cách khác chúng ta sẽ đánh một trận, cho dù phải dùng vũ lực thì ta cũng muốn chiếm được ngươi, trừ phi ngươi đánh chết ta hay giết chết ta, bằng không ta nhất định nói được thì làm được.”
Hắn cầm lấy tay của Vu Duy Thiển để kéo xuống phéc mơ tuya của mình, tạm thời không thể làm trỗi dậy sự kích tình bên dưới vẻ ngoài cứng rắn lạnh lùng này, như vậy thì lấy tay thay thế cũng được.
Vu Duy Thiển có thể nhìn thấy dục vọng dưới đáy mắt của Lê Khải Liệt đang dần dần sôi trào, thân thể kề sát có thể rõ ràng cảm nhận được sự buộc chặt trên người của Lê Khải Liệt.
Ngón tay đụng vào nhiệt độ nóng rực kia, thuộc về một người nam nhân khác, loại xúc cảm này từ bàn tay đang dần dần lan ra, tín hiệu nóng rực, ánh mắt cương quyết, dây dưa với tầm mắt của hắn, giống như có một cỗ năng lượng truyền đến từ ánh mắt kia, chậm rãi ăn mòn vào trí óc của hắn, muốn hắn cùng nhau bị thiêu đốt, kéo hắn xuống vực thẳm sa đọa.
Hắn đẩy tay Lê Khải liệt ra, áp chế hai tay của Lê Khải Liệt lên đỉnh đầu.
————-
P/S: 2 bạn yêu nửa vời quá nha @[email protected], trung thật với bản thân mình đi! Nói vậy chứ….sắp rồi =)) =))