“Quả nhiên là ngươi, Linda” Lê Khải Liệt giống như đang bắt chuyện một cách thoải mái, nhưng ý cười trong lời nói lại không hề có vẻ là ý cười chân chính, cũng không bận tâm đối phương là phụ nữ, cổ tay của Linda đau nhức, nàng không kịp mở miệng thì đã bị kéo đến một góc của hội trường, “Lần này Hecate muốn làm cái gì?”
“Làm ra chuyện đê tiện như vậy!” Xương cổ tay của Linda cơ hồ sắp bị bẻ gãy, trong giọng nói mềm nhẹ của Lê Khải Liệt rõ ràng có sự uy hiếp, đôi mắt tham lang giờ phút này không phát ra điện lực mà chỉ còn thô bạo và tối tăm, Linda bị đẩy vào tường.
Không ngờ hắn lại không nể mặt như vậy, Linda thu hồi sự sợ hãi trong lòng, cố gắng trấn định rồi mỉm cười, “Chỉ cảnh cáo ngươi một chút mà thôi, mục đích của ngươi đã đạt được, cứu ra người mà ngươi muốn cứu, ngươi cho rằng mọi chuyện cứ như vậy là xong rồi?”
“Ngươi không lợi dụng mấy người phụ nữ kia thì sẽ có người khác đi lợi dụng các nàng, đương nhiên người khác làm không tốt bằng ngươi.” Ngón tay của Linda lướt qua ngực của hắn, ánh mắt lóe lên, “Chỉ là muốn ngươi tiếp cận vài người để hỏi mấy câu mà thôi, nhưng ta không ngờ ngươi lại thật sự vì một người nam nhân mà buông tha cho sự hợp tác của chúng ta, chẳng lẽ muốn ngươi đi thu thập tư liệu để mở rộng các mối quan hệ cho chúng ta mà lại khó như vậy hay sao?”
Hecate là một tổ chức tình báo trên thế giới, những chuyện mà bọn họ muốn nhúng tay vào thì tuyệt đối sẽ không nhỏ, Lê Khải Liệt cùng bọn họ hợp tác, sau khi đạt được mục đích của mình thì hiện tại lại hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của Hecate, vô luận bọn họ liên lạc hay gửi thư mật như thế nào thì cũng đều không có hồi âm.
“Ta chơi chán rồi.” Lê Khải Liệt trả lời một cách hời hợt, biểu tình vẫn như trước, khi cần thì sẽ phát ra khuôn mặt tươi cười vô cùng quyến rũ, hiện tại lại vừa âm u vừa quỷ dị, “Các ngươi chỉ cảnh cáo ta một chút, chỉ cần ta thu thập vài tin tình báo? Ngươi cho ta là con nít ba tuổi hay sao?”
Hắn cười lạnh một tiếng, Linda cảm giác được nguy hiểm, ngón tay của nàng đặt trên ngực Lê Khải Liệt vừa mới giật giật một chút, bỗng nhiên bị đẩy ra ngoài rồi bị bẻ cong, “Lê Khải Liệt!” Nàng thét chói tai, không ngờ hắn lại dám động thủ đối với nàng, “Ngươi đã quên cha của ngươi vẫn còn ở trong tay chúng ta hay sao?”
Khớp xương ngón tay bị bẻ gãy, sắc mặt của Linda tái nhợt, nàng biết rõ hắn không phải loại người dễ dàng đối phó, nhưng lúc này mới phát hiện bọn họ đã xem nhẹ sự nguy hiểm của hắn, nàng chỉ có thể xuất ra lợi thế duy nhất của mình.
Hecate cho đến nay hợp tác với Lê Khải Liệt rất suông sẻ, hắn cũng yên tâm giao Naryn Claudy cho bọn họ bảo vệ, nhưng quan hệ hợp tác này lại bị phá hủy khi Vu Duy Thiển xuất hiện, Linda tuyệt đối không ngờ Lê Khải Liệt nghiêm túc đến mức này, thật sự lại vì một người nam nhân mà từ chối yêu cầu của bọn họ, không còn muốn giao thiệp với những người trước kia.
“Nếu các ngươi làm gì hắn thì ta sẽ càng không phối hợp, các ngươi biết rất rõ điểm này, không phải hay sao?” Tựa như chưa làm ra chuyện gì, Lê Khải Liệt nhẹ nhàng lên tiếng, hắn thậm chí vẫn còn mỉm cười, biểu tình tàn nhẫn lại lộ ra sảng khoái làm cho người ta tin tưởng hắn sẽ không bận tâm đến việc động thủ với phụ nữ, “Ngươi tưởng rằng đặt kim tiêm đã tẩm thuốc ở đây thì sẽ an toàn?” Ngón tay bị Lê Khải Liệt bẻ cong, chỉ cần dùng sức thêm một chút thì Linda sẽ đau đớn cực độ.
Tay đứt ruột xót, huống chi lại là ngón tay đã từng thêm vào một món trang sức, đầu mũi kim được tẩm một chút thuốc có thể làm cho toàn thân của người ta tê liệt, thành phần của thuốc được hỗn hợp từ những chất đặc biệt trong cơ thể, không ai sẽ tra ra được thành phần thật sự của nó, Lancelot đột nhiên ngất xỉu chính là vì bị Linda tiêm trúng, dưới sự đeo bám không dứt của phóng viên, hắn đã được đưa đi bệnh viện.
“Các ngươi muốn cùng ta tiếp tục hợp tác hay là muốn nhận được thứ gì khác từ phía của ta?” Nhàn nhã dựa vào trên tường, siết chặt cổ tay của Linda, Lê Khải Liệt hỏi một cách thờ ơ, đôi mắt khẽ nheo lại lộ ra ý cười đáng sợ, “Chuyện này không đơn giản như vậy, mạng lưới tình báo của Hecate trải rộng khắp thế giới, muốn ta tin rằng các ngươi không có ta giúp đỡ thì làm không được hay sao?”
Bóng tối không thể che khuất ánh mắt lạnh lùng kia, Linda nghẹn lời, lập tức ngậm miệng không thèm nhắc lại, tầm mắt khiến người ta không dám khinh thường của Lê Khải Liệt vẫn đang nhìn nàng chăm chú, “Lúc này mục tiêu của các ngươi là Vu Duy Thiển, có phải hay không?”
Nhắc đến tên này, trên khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau đớn của Linda hiện lên một chút kỳ dị, lập tức bị Lê Khải Liệt nhìn thấy, “Quả nhiên là nhằm về phía hắn!” Bóng tối dưới đáy mắt đột nhiên lóe sáng, bàn tay bất thình lình lật ngược, tiếng kêu thảm thiết của Linda nhất thời truyền khắp hội trường, khiến cho tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều chú ý, nhân viên ở hậu trường cũng chạy lên để xem xét tình hình.
“Liệt, đây chẳng phải là chuyên viên trang điểm lúc trước hay sao?” Owen ló đầu ra, phía sau hắn cũng vang lên tiếng bước chân, Vu Duy Thiển vẫn chưa đi đến gần thì liền dừng lại, nhìn thấy Lê Khải Liệt và Linda ở đằng xa, biểu tình trên mặt làm cho người ta đọc không ra ý tưởng của hắn.
“Duy, chờ ta một chút, sắp giải quyết xong rồi, ngươi đừng hiểu lầm ta nha.” Giống như chỉ là một trò đùa, hắn vừa cười vừa nói, nhưng chỉ trong giây lát ý cười nhẹ nhàng lại bị thay thế bằng vẻ mặt hung ác nham hiểm, “Ta không có kiên nhẫn để đùa với các ngươi.”
Cảm giác âm u lạnh lẽo mà lại nóng bức như thiêu đốt không ngừng ập vào người Linda, “Các ngươi có thể gây ra tất cả phiền toái nhưng đã chậm, Miracle Leo này là do các ngươi dựng lên, muốn hủy diệt cũng không phải dễ dàng như vậy. Vu Duy Thiển là của ta, các ngươi đừng hòng động vào hắn.”
“Nếu các ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ thì ta sẽ rất vui lòng đem một ít tin tức của các ngươi tiết lộ cho CIA, mấy năm nay bọn họ rất muốn tiếp xúc với Hecate của các ngươi.” Người nam nhân đang nói chuyện lộ ra ý cười nguy hiểm, điểm đáng sợ nhất của Lê Khải Liệt chính là khi mọi người bị vẻ ngoài cương quyết bất tuân của hắn mê hoặc, trong lúc vừa vui đùa vừa mắng chửi thì hắn đã sớm nắm rõ nhược điểm của đối thủ.
Cơ quan tình báo trung ương của Hoa Kỳ, tổ chức tình báo quốc gia và Hecate có thể nói là một sáng một tối, phạm vi trong mạng lưới tình báo hoàn toàn khác nhau, khi hai ông lớn đồng thời cùng tồn tại thì sẽ tránh không được một mất một còn, Hecate cho dù mạnh như thế nào thì vẫn không thể bước ra ngoài sáng, CIA được quốc gia chống đỡ nên hoàn toàn khác biệt.
“Lê Khải Liệt, ngươi dám?” Lần này sắc mặt tái nhợt của Linda không chỉ là vì đau đớn, “Nhiều năm qua ngươi vẫn hợp tác với Hecate, hiện tại ngươi muốn trở mặt?” Lê Khải Liệt lại biết chuyện này? Biết mấy năm nay CIA không ngừng gây phiền phức cho bọn họ? Rốt cục hắn có được tin tức này từ nơi nào?
“Mềm nắn rắn buông?” Lê Khải Liệt ném Linda vào vách tường rồi hừ cười một tiếng, “Bất quá chỉ là quan hệ lợi dụng mà thôi, đừng nói cái kiểu tốt nghe như vậy, nếu ta không có dòng họ kia thì các ngươi sẽ tiếp cận ta hay sao? ”
Hecate trước kia tiếp cận Lê Khải Liệt chính là vì dòng họ Claudy của hắn, bởi vì trên người hắn có huyết thống của Claudy, gia tộc thần bí có thế lực đen tối, Hecate làm sao lại không lợi dụng, Linda run rẩy, nàng nhớ đến trong mắt của người nam nhân này chưa từng có cái gì gọi là tình nghĩa.
Ngay cả người thân của mình mà còn có thể đối phó thì còn có cái gì mà hắn không dám?
“Liệt, rốt cục ngươi đang nói cái gì vậy?” Owen ở cách một khoảng nên không nghe rõ lời nói giữa Lê Khải Liệt và Linda, chỉ nhìn thấy hắn đang cầm lấy cổ tay của nàng, sau đó lại nói nhỏ gì đó với nàng, Owen muốn biết phản ứng của Vu Duy Thiển sẽ như thế nào, người nam nhân bị hắn lén lút quan sát chỉ thản nhiên nhìn vài lần rồi xoay người bước đi.
“Ta về trước.” Giống như không thấy bất cứ chuyện gì, Vu Duy Thiển đi qua trước mặt đám nhân viên đang tò mò xúm lại.
“Duy!” Lê Khải Liệt vứt bỏ Linda rồi lập tức đuổi theo Vu Duy Thiển, hắn không biết có phải Vu Duy Thiển hiểu lầm hắn hay không. Là hiểu lầm hắn tiếp cận với phụ nữ hay là hiểu lầm hắn lại có chuyện giấu diếm. Đây là lần đầu tiên mà Owen nhìn thấy bộ dáng kích động như thế của Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển tiến đến thang máy, cửa chuẩn bị khép lại thì bị một đôi tay ngăn cản, Lê Khải Liệt vọt vào, toàn bộ không gian trong thang máy giống như bị lốc xoáy cuồng quét, hắn chưa nói bất cứ điều gì mà trước hết chỉ giang hai tay ôm Vu Duy Thiển vào lòng, “Đừng dọa ta, Duy, ngươi đang giận ta vì chuyện thay đổi ca từ hay là vì Linda?”
Ngữ khí của hắn khẩn trương, Vu Duy Thiển chỉ chớp mắt vài cái, ánh mắt nhìn lên nút tầng trệt, “Ta chỉ muốn đi về trước mà thôi, không liên quan đến ngươi.” Sự lạnh lùng của hắn càng làm cho Lê Khải Liệt xác định hắn đang nổi giận, “Vì sao không đợi ta?”
Lê Khải Liệt dây dưa giữ chặt tay của Vu Duy Thiển, không cho đối phương bấm nút tầng trệt, mà lại trực tiếp kéo xuống khóa khẩn cấp, đó là thiết kế của thang máy để dừng lại giữa hai tầng khi gặp sự cố khẩn cấp, Vu Duy Thiển nhíu mày rồi đẩy tay của Lê Khải Liệt ra, đuôi lông mày nhướng cao biểu hiện vẻ tức giận, “Ngươi lại muốn gây rối cái gì?”
“Ngươi không nói thì ta sẽ không cho ngươi đi.” Đồng tử màu tro lục cố chấp nhìn Vu Duy Thiển, nhìn bộ dáng phớt tỉnh của Lê Khải Liệt, cho dù có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không hề bận tâm, Vu Duy Thiển không còn lời nào để nói với thái độ không phân rõ phải trái của hắn, lập tức nổi giận mà xông lên, “Rốt cục đến khi nào thì ngươi mới có thể tự kiềm chế! Đầu tiên là tùy tiện chỉnh sửa ca từ, trước mặt nhiều người lại hát ra những câu như vậy, lại ở trước mặt Owen nói những lời đó với Linda! Quan hệ của chúng ta hay chuyện của Hecate không thể để cho người khác biết đến, ngộ nhỡ truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến ngươi, thật không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì!”
“Nếu quan hệ giữa chúng ta chỉ khiến cho ngươi làm ra những chuyện ngu xuẩn, thì ta thấy nên chấm dứt là tốt nhất.” Chỉ định dạy dỗ người này, nhất thời lại nói mà không suy nghĩ, Vu Duy Thiển vừa cười lạnh vừa nói ra những lời này là vì muốn cảnh cáo Lê Khải Liệt.
Nhưng hắn đã quên việc cảnh cáo đối với Lê Khải Liệt mà nói cũng giống như khiêu khích trước mặt dã thú, ngay sau đó người nam nhân đang giữ chặt bả vai của hắn đột nhiên dùng ánh mắt quỷ bí u ám để nhìn hắn, “Tốt nhất là ngươi đang nói giỡn….”